Dù rằng vẫn như cũ chỉ là nhân viên lâm thời nhưng thái độ làm người thật thà, rất được lòng người. Cũng không như trong suy nghĩ, có người khi dễ tình cảnh của anh, bên ngoài mọi người tốt bụng hơn nhiều, cũng không có chuyện bắt nạt như trong tưởng tượng.
Tô Cần ở bên ngoài được rất nhiều người tôn trọng, nhưng cũng vậy ở trong nhà, anh ấy lại bị ba mẹ và anh em mình tùy ý chà đạp, đây là vì đâu? Không phải anh ấy ngu ngốc mà là bởi vì anh ấy có phần hiếu tâm, có tình nghĩa với anh em trong nhà.
Đạo hiếu này, tình anh em này, đang chậm rãi bị những người đó ăn mòn đến chỉ còn lại thất vọng cùng đau khổ, nên về sau muốn chiếm tiện nghi của anh ấy là không có khả năng.
Thật sự cho rằng anh ấy nguyện ý để bọn họ chiếm lợi như vậy sao? Đương nhiên là không có khả năng rồi.
Suy bụng ta ra bụng người, chỉ khi bạn chân thành cho đi đồng thời được đền đáp chính đáng thì tình cảm mới có thể tiếp tục được. Nhưng nếu ai đó bị chà đạp quá nhiều thì cũng không cần cái tình thân này nữa.
Không ai nguyện ý đem chân tình của mình cho người khác dẫm đạp lên, một hai lần có thể, nhưng ba bốn lần thì không có khả năng.
Trái tim Tô Cần giờ đã dần cứng lại, có thể thấy được rõ thái độ của anh ấy khi chuyển nhà, anh ấy sẽ không chịu sự áp bức từ phía bên kia nữa.
Nhiều nhất cũng chỉ là một phần trách nhiệm một phần nghĩa vụ, trừ những điều đó ra, cũng không còn tình cảm gì nữa cả.
“Mấy ngày nữa, anh sẽ đi công tác bên ngoài." Tô Cần vừa bưng bát lên thì nhớ tới một việc liền nói với Lục Tư Hoa.
Động tác ăn cơm của Lục Tư Hoa dừng một chút: “Phải đi ra ngoài?"
“Ừ, lần này phải đi tỉnh thành, bọn anh cần vận chuyển vũ trang cho tỉnh thành bên kia, còn phải vận chuyển một phần hàng hóa đến quân khu, đội lý đã lựa chọn danh sách xong rồi, trong đó có anh” Tô Cần ăn một miếng rau xanh, cảm thấy trù nghệ của vợ mình lại tốt lên.
Thật thơm.
Lục Tư Hoa để bát lên bàn: “Lần này đi mất mấy ngày?"
Tô Cần nói: “Nửa tháng"
“Khi nào thì đi?"
“Thứ hai tới."
Lục Tư Hoa nghĩ một lát: “Anh hẳn biết, thứ sau tới trong thôn bắt đầu kết toán điểm công làm việc. Chúng ta trước không ở riêng, vẫn theo nhà cũ bên kia hợp vào một chỗ, tuy rằng ba chồng nói mỗi nhà tự tích điểm công cho mình, nhưng em luôn cảm thấy bà cụ sẽ không từ bỏ ý đồ."
Tô Cần dừng động tác ăn cơm, chuyện này anh thật ra cũng không chú ý đến.
Trước kia cảm thấy tính điểm công chỉ cần bản thân có mặt là được. Bây giờ anh cũng không tùy ý để bên kia hại mình, giờ nếu bản thân đi công tác bên ngoài, để vợ với con nhỏ ở nhà, vạn nhất bên phía bà nội Tô làm khó nhà họ thì làm sao bây giờ? Anh ấy cau mày.
“Anh không ở đây, chúng ta cũng không sợ phòng bên kia. Có Kiến Quốc ở đây không lo, Kiến Quốc so với anh thông minh hơn nhiều, chỉ sợ ông cụ với ông Sơn Thúc bên kia nói này nói nọ, sau đó đưa điểm công của anh phân ra chia đều, thì chúng ta sẽ gặp bất lợi."
Ông xã làm việc rất vất vả, trước kia chưa ở riêng, ở nh cũ bên kia đã làm rất nhiều việc. Sau khi ở riêng, trừ lúc đi làm ở đội vận chuyển, thời gian nghỉ ngơi của anh không quá một ngày. Ngẫu nhiên xin phép một ngày, cũng là thời điểm trong đội không có gì làm.
Chỉ riêng số điểm công của anh cũng đã đủ trang trải một phần rưỡi cho người nhà của bác cả.
Huống chi cô với Kiến Quốc Kiến Binh cũng không nhàn hạ, Kiến Quốc Kiến Binh tuy còn nhỏ nhưng vẫn làm được việc, đặc biệt là Kiến Quốc, mới mười ba tuổi nhưng khí lực cũng không nhỏ, hầu như đều là chín trên mười khi tính điểm công.
Nếu phòng bên kia thật sự muốn đem điểm công của bọn họ thích gộp lại rồi chia đều thì nhà họ không nghi ngờ gì sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Lục Tư Hoa trước kia chịu đựng, chưa bao giờ so đo nhưng bây giờ đã ở riêng, cô ấy sẽ không còn tính tình tốt như trước nữa. Đặc biệt sau khi bà nội Tô đối đãi với nhà con trai thứ hai như vậy, hận không thể chiếm tất cả tiện nghi của nhà con trai thứ hai, cô ấy càng không muốn để bên kia chiếm thêm bất kỳ tiện nghi gì nữa.
Ngay cả khi lữ đoàn trong làng chiếm tiện nghi, cô ấy cũng không muốn đưa nó cho phòng bên kia.
Đối với thôn, đại đội bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng còn có thể chào hỏi bọn họ, thượng viện bên Ở kia còn thế nào? Ở trong mắt bọn họ, ý những thứ nhà con trai thứ hai bỏ ra là xứng đáng, là điều bọn họ nên làm.
Vậy cô ấy càng cố tình không để cho.
“Chuyện này anh sẽ thảo luận lại cùng ông Sơn Thúc với bác Đại Minh. Chúng ta đã tách hộ khẩu ra khỏi nhà cũ, đã là hộ gia đình riêng, bọn họ dựa vào cái gì mà chiếm lợi? Còn muốn chiếm thì luật pháp ở đâu? Đại bộ đội cũng sẽ không đồng ý. Nếu ông Sơn Thúc thật sự tùy ý để nhà trên bên kia náo loạn, thì chú ấy không thể làm bí thư chi bộ được, cũng không thể làm mấy thành viên khâm phục cho được. Em cứ yên tâm, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện." Tô Cần trầm ngâm, an ủi Lục Tư Hoa.
Anh ấy phải đi công tác, cái này không có cách nào bỏ được, nếu giờ anh ấy từ chối quyết định của đội vận chuyển, như vậy về sau anh ấy không thể đứng được ở trong đội. Anh ấy bây giờ chỉ là nhân viên lâm thời, không phải nhân viên chính thức, nên nếu người ta muốn cản anh ấy đó lại là một chuyện khác. Công việc tốt như vậy, là ba vợ với anh rể vất vả an bài cho anh ấy, nếu bởi vì một chuyện nhỏ như điểm công này mà bị cho thôi việc, anh ấy muốn khóc cũng không kịp.
Lúc làm điểm công chỉ cần anh nói tốt với ông Sơn Thúc cùng bác Đại Minh thì anh ấy có nhà hay không đều không quan trọng.
Anh ấy không có ở đây đôi khi ngược lại làm cho Lục Tư Hoa không phải lo lắng, nên dỗi thì cứ dỗi thôi.
Đương nhiên như anh ấy đã nói, nhà trên muốn chiếm tiện nghi nhà con thứ hai thì cứ nằm mơ đi. Anh ấy vẫn đưa cho họ số tiền hưu bổng của hai cụ lão theo những gì đã thỏa thuận, nhưng vượt qua bổn phận đó thì phải xem anh ấy có nguyện ý đưa hay không.
Nếu bọn họ gây sự vậy thì thật xin lỗi, anh ấy sống cũng khó khăn không có nhiều tiền với thức ăn như vậy để đi nuôi nhà bác cả với nhà chú ba.
Anh ấy đã làm tròn trách nhiệm của một người con trai, nhưng anh ấy không có nghĩa vụ đi nuôi nhà bác cả với nhà chú ba.
Chú ba đã tốt nghiệp cấp ba, hiện tại không có học đại học, có thể tự nuôi sống mình, cũng không cần anh hai này từ bỏ gia đình mình nuôi nó.
Nếu chú ấy dám đòi thì vừa lúc nhìn rõ bộ mặt thật thế nào. Nếu chú ấy không nói như thế vậy đứa em trai này vẫn là chú ba của anh.
“Mẹ, mẹ lo lắng cái gì? Hộ khẩu của chúng ta đã sớm tách ra rồi, cho dù nhà bà nội muốn lấy điểm công nhà chúng ta, cũng phải xem họ có nuốt được không. Điểm công là tính theo hộ khẩu, cũng không phải là tính theo huyết thống thân tình.” Tô Kiến Quốc xen vào nói.
Lục Tư Hoa nói: “Mẹ cũng biết như vậy, nhưng mấy đứa cũng biết, bà nội nếu quấy lên thì không phải người bình thường ngăn được. Huống chi, bà ấy còn là mẹ ruột của ba các con, nếu thực sự nháo lên đối với thanh danh của ba con cũng không tốt.
Tô Cần nói: “Anh còn không sợ, em sợ cái gì? Cứ làm đi, có chuyện gì chờ anh trở về rồi xử lý. Nếu bọn họ làm khó mấy mẹ con, mấy mẹ con cứ nói cho bọn họ, bảo bọn họ đến tìm anh, mọi chuyện đều có anh chịu trách nhiệm."
Lục Tư Hoa nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô ấy nói như vậy cũng không phải sợ bà nội Tô, cô ấy chỉ bận tâm cảm nhận của chồng thôi.