Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 94: Chương 94




Cô ấy sợ chồng còn băn khoăn phòng bên kia, nếu cô ấy quá phận đối xử quá đáng với ba mẹ chồng, trong lòng anh ấy có khó chịu không? Dù sao, đó cũng là ba mẹ ruột của chồng mình, cô ấy không sợ ông bà nội Tô, nhưng cô ấy sợ làm chồng mình thương tâm.

Cô ấy thử anh ấy xem anh ấy còn ngu hiểu giống như trước hay không. Nếu anh ấy có một chút do dự nào thì bọn họ sẽ không cường ngạnh đi đối đầu với ông bà nội Tô làm gì.

Lúc này, thấy Tô Cần cam đoan như vậy cô ấy cũng an tâm hơn rồi.

Xem ra, ông xã thật sự muốn thay đổi, không giống như trước kia, anh ấy hiện tại mới là hy vọng của cô ấy.

Tô Vãn Vãn cũng chớp mắt mạnh mẽ, ba Tô đã trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn rồi?

Cô bé một tay cầm một cái thìa nhỏ, để Lục Tư Hoa đút ăn, một bên nói với Tô Cần: “Ba ba, tuyệt!"

Tô Cần mừng rỡ, con gái nhỏ quả nhiên là áo bông tri kỷ, nhỏ như vậy đã biết khen người rồi, thật sự khiến lòng anh ấy ấm áp.

Anh ấy cũng không ăn cơm nữa, đi tới ôm lấy Tô Văn Vãn, vừa ngửi mặt cô bé, vừa nghe cô bé cười: “Ha ha."

Lục Tư Hoa cười nói: “Được rồi, ông xã, Vãn Vãn còn chưa ăn xong đâu, đừng khiến chỗ nào cũng dính nước canh. Được con gái khen rồi thì sau này đừng làm con gái thất vọng đấy"

Tô Cần dừng lại, ngồi về lại chỗ của mình, nhìn bộ dạng Văn Văn ăn cơm, lại nhìn về tay cô bé, xương tay phải lúc trước bị thương sau đợt chữa trị của bác sĩ giờ đã không còn nhìn ra nữa. Nhưng vết thương này chung quy vẫn ở trong lòng anh ấy, khiến anh ấy cả đời không thể quên được.

Năm đó không trách tội bà nội Tô là bởi vì nợ ân sinh thành dưỡng dục. Mấy chục năm bị ngu hiếu tẩy não khiến cho anh ấy phải kìm nén sự tức giận của mình.

Bây giờ, anh ấy sẽ không còn vì điều gì mà mềm lòng mà bỏ mặc gia đình nhỏ của mình nữa.

Nhà cũ bên kia, sẽ không bao giờ nghĩ đến, nhà thằng hai bên này lại được bảo vệ chặt chẽ như vậy. Bọn họ còn đang tính khi chia điểm công có thể thu được bao nhiêu lợi ích.

Ông nội Tô là kế toán của đại đội, tính toán điểm công cho các xã viên, ông ấy biết rõ nhà thằng hai có tổng cộng bao nhiêu điểm công.

Ông ấy không biểu hiện ra mặt, mà nói cho bà Tô biết nhà họ Tô nhận được bao nhiêu điểm công, bà ta bắt đầu tính toàn. Bao nhiêu điểm công có thể kiếm được bao nhiêu lương thực.

Một năm này, sau khi tách riêng lương thực quần áo chật chội, giải quyết xong điểm công là có thể thả lỏng bụng ăn vài bữa rồi.

Nhưng bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, Tô Cần trước khi đi công tác đã đặc biệt đến tìm hai vị cán bộ thôn, đem ý mình nói cho bọn họ biết.

Ông Sơn Thúc dập t.h.u.ố.c lá nói: “Chuyện này cháu không cần lo lắng, chú với chú Minh trong lòng đều biết. Hộ khẩu của các cháu đã tách ra rồi thì không có khả năng tính cùng với ba mẹ anh em cháu. Điểm công tính ra là một chuyện nhưng quy về nhà ai là do bên đại đội quy định. Không có người hay văn bản nào quy định rõ ràng, đã phân nhà tách hộ khẩu còn tính điểm công cho ba mẹ anh em bên kia, làm gì có đạo lý như vậy."

Mặc dù Tô Cần đã nghĩ về điều này từ lâu, điểm công không có khả năng bị nhà cũ bên kia chiếm đoạt, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh ấy, hiện tại nghe đến quy định của đại đội thì anh ấy mới buông lỏng được gánh nặng trong lòng xuống.

“Nhóc Cần, cháu thật sự muốn đi tỉnh thành?” Bác Đại Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh ấy.

Việc Tô Cần đi làm ở đội vận tải không thể giấu được đại đội, bởi anh ấy cần có giấy giới thiệu cùng chứng minh do bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng mới có thể đi báo cáo với đội vận tải được, chuyện này không thể lừa dối được.

Lúc ấy khi nhận được giấy chứng minh, anh ấy cũng đã nói qua cho ông Sơn Thúc và bác Đại Minh, việc này không cần lan truyền ra ngoài, đừng để phòng bên kia biết. Nếu để nhà cũ bên kia biết, sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết, có thể giữ bí mật thì cứ giữ, đợi đến khi anh ấy có chỗ đứng vững chắc trong đội vận chuyển là được.

Về sau lúc không giấu được, phòng bên kia biết đến nháo một trận, anh ấy cũng không sợ mất việc.

Hơn nữa trong nhà anh ấy, bí thư xã Lý cũng đã nói với hai lãnh đạo của cục lực lượng vũ trang, ba vợ và anh rể anh ấy cũng đã nói với phó bộ trưởng qua chuyện này, bọn họ đều biết đến.

Nhưng phải biết một điều, trước khi anh ấy thật sự có được chỗ đứng vững chắc, nếu bị phòng bên kia nháo, nhất là bà nội Tô thì một chút tình cảm cũng không tiếc, hơn nữa đối với anh ấy còn tổn thất rất nhiều.

Lúc ấy ông Sơn Thúc cùng bác Đại Minh đương nhiên biết chuyện nhà cũ bên kia, nên đương nhiên cũng đồng ý.

Bây giờ Tô Cần có quan hệ với bí thư Lý, hai người bọn muốn thân cận cũng đã muộn, hơn nữa với quan hệ của nhà họ Lục, còn có quan hệ con dâu cả nhà họ Lục, cùng Tô Cần quan hệ tốt chỉ có lợi không có hại.

Hai cán bộ thông cũng đều là nhân vật, ăn muối bao nhiêu năm như vậy còn làm cán bộ mấy năm sao có thể không biết phân tích lợi hại bên trong?

Chính là bởi vì biết nên mới giúp đỡ Tô Cần như vậy.

Có đôi khi, bọn họ có chút khinh thường ông bà Tô, có đứa con ưu tú như vậy còn không biết giữ lấy, lại còn dùng mọi cách đẩy ra ngoài, cũng không biết trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì?

Nếu là bọn họ có đứa con giỏi như vậy, đau còn không kịp chứ nói gì đẩy ra?

Nhưng bọn họ không phải hai lão già đầu kia, tự nhiên cũng vô pháp lý giải được suy nghĩ của họ.

“Phải, đội vận chuyển bên kia phái con đi công tác, ông Sơn Thúc với bác Đại Minh cần cháu mang gì về không?” Tô Cần cười hỏi bọn họ.

 

Ở Tô Cần hiện tại, có lẽ vì đã ngốc ở trong đội vận chuyển lâu, nên đã mất đi sự lương thiện ban đầu, nhiều phần đạo lý đối nhân xử thế hơn. Thái độ làm người cũng có nhiều phần khôn khéo lại còn có phần tình cảm.

Thiếu đi một phần ngu đần.

“Thật đúng là có." Ông Sơn Thúc cũng không khách khí nói với anh.

Thôn Hạ Hà cách thị trấn không gần, bọn họ ngày thường muốn mua thứ gì đều phải gộp lại mới lên thị trấn xem để mua. Nhưng thị trấn đâu có nhiều bằng tỉnh thành được?

Hiện tại Tô Cần có cơ hội như vậy, bọn họ sao có thể từ bỏ được?

Sau khi báo mình muốn mua gì, hai vị cán bộ thôn nói: “Cứ an tâm công tác đi, chuyện trong nhà có chúng ta giúp cháu nhìn, điểm công không thiếu, cũng sẽ không cho nhà cháu bị thiệt."

Tô Cần nghe thế yên tâm phần nào, có ủy ban thôn chống lưng thì không sợ phòng bên kia chiếm tiện nghi của nhà họ nữa.

Tuy rằng anh ấy đã sớm biết bà nội Tô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy cho nhà họ, nhưng như vậy thì có sao?

Quả nhiên như Lục Tư Hoa đoán được, sau khi điểm công được đưa xuống, phòng bên kia thực sự bắt đầu cướp đoạt.

Nhóm người Lục Tô Hoa đã nhanh chóng đoán được, bà Tô có một sức mạnh đáng gờm, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho bọn họ, họ hoàn toàn không nghĩ rằng bà ta có thể mạnh đến như vậy.

Điểm công của phòng số hai đang được thượng viện tính, bọn họ đã quen với việc chiếm đồ làm của riêng, cho dù có như thế nào thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, họ chỉ tính toán xem điểm công của họ có thể đổi được nhiều lương thực hay không.

Thông thường trong những ngày như này thì tất cả các xã viên, ngoại trừ những người như Tô Cần vì họ được giao công việc khác, mọi người sẽ tập trung ở quảng trường lớn ở lối vào làng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.