Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 188: Chương 188




Lục Hương gật đầu: “Ừm.”

Phó Cầm Huy đã đứng vững chân ở huyện, sớm nên vào huyện ở.

Trước đây không tiện, để tránh cho hai vợ chồng mỗi người mỗi nơi, không ai nhắc tới chuyện này. Bây giờ Lục Hương cũng từ chức rồi, vừa hay có thời gian vào trong huyện sống cùng Phó Cầm Huy.

Phó Cầm Huy nhận được câu trả lời chắc chắn của vợ, rất vui: “Vậy được, sau này chúng ta sống ở huyện.”

Anh ở bên ngoài họp, mở mang nhiều thứ, sự thay đổi chóng mặt ở bên ngoài mang tới đả kích rất mạnh cho anh. Vẫn phải đi đến nơi to lớn hơn mới được, thay đổi quá nhanh rồi.

Lục Hương nói: “Nhưng làm sao nói với mẹ chúng ta?” Chủ yếu Lục Hương lo lắng về mẹ chồng.

Tay của Phó Cầm Huy nhẹ nhàng ôm eo Lục Hương, nói: “Buổi tối anh đi nói với mẹ.”

Tới tối, gia đình ba người họ đến nhà tổ nhà họ Phó ăn cơm. Mỗi người trong sân đều nói chuyện ruộng đất mới chia.

Vừa nhìn thấy nhà Phó Cầm Huy tới, Tiêu Thái Liên lấy kẹo cho Tích Niên, tươi cười: “Các con quay về rồi, vừa đúng lúc!”

Nhà họ Phó đông nhân khẩu, đất được chia cũng nhiều. Lúc bốc thăm may mắn, chia được đất tốt nhất thôn.

Khiến cả nhà vui vô cùng, đất nhà mình thật sự nhìn mãi không chán, nếu không phải trời tối về nhà nấu cơm, bây giờ còn ở ngoài ruộng.

Tiêu Thái Liên nói: “Con thấy đất của nhà chúng ta chưa? Mười dặm xung quanh cũng chỉ có đất nhà chúng ta là tốt nhất!”

Chị ba Phó ở bên cạnh cười nói: “Ha, em xem mẹ chúng ta vui cỡ nào, đã vui cả một chiều rồi.”

Lục Hương thấy trong nhà còn chưa nấu cơm, cô chủ động xung phong nấu thịt heo hầm cải trắng.

Cả nhà vừa nghe nói Lục Hương muốn nấu cơm, bọn trẻ con đều xúm lại, Tiêu Thái Liên ở bên cạnh cười nói: “Tới xem xem, đứa nào cũng giống như mèo thèm ăn.”

Đều biết Lục Hương nấu ăn ngon, đã lâu chưa ăn rồi! Vừa nhìn thấy cô nấu ăn, vui giống như đón Tết vậy.

Mấy chị dâu thấy vậy, vội vàng vo gạo nấu cơm. Mỗi lần Lục Hương xuống bếp, đều nấu cơm nhiều gấp đôi bình thường, đã quen rồi! Nếu không không đủ ăn.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã tỏa ra.

Lục Hương nấu rất nhanh, sau khi cô nấu xong, bưng thức ăn lên bàn.

Nhà họ Phó đông người, người lớn một bàn, trẻ con một bàn. Những hai chậu thịt heo hầm cải trắng to, người lớn vừa nói bắt đầu ăn, mọi người liền giành nhau.

Ngay cả Tích Niên nhỏ nhất cũng ăn từng miếng to, về chuyện ăn cơm, cậu bé chưa từng để người lớn bận lòng.

Đợi ăn cơm xong, Phó Cầm Huy muốn tìm mẹ nói chuyện chuyển vào huyện, còn chưa lên tiếng, Tiêu Thái Liên đã nói trước: “Thằng tư, các con khoan đi vội, đợi lát nữa mẹ có chuyện muốn nói!”

Chỉ thấy Tiêu Thái Liên thần thần bí bí, gọi người lớn vào trong phòng hết.

Tiêu Thái Liên nói: “Trước đây trong thôn đều sống cuộc sống tập thể, mọi người đều như vậy, cũng thôi! Bây giờ đã khác, mẹ muốn ra riêng, các con nghĩ thế nào?”

Nghe vậy, tất cả mọi người ngây ngốc.

Bất luận con dâu hay con trai có mặt ở đây đều sững sốt.

Họ biết rõ Tiêu Thái Liên là người thích cả nhà ở cùng nhau nhất, không ngờ có thể nghe thấy lời ra riêng này từ trong miệng bà.

Tiêu Thái Liên thấy mọi người đều ngơ ra, lập tức nói: “Các con đều lớn rồi, ai làm phần người nấy, ra riêng tiện hơn.”

Trước đây Phó Cầm Huy cho công việc cho thằng cả, thằng hai thằng ba đều có chút ý kiến.

Bây giờ đã chia đất, rất nhiều khoản trong nhà nếu không tính rõ, sau này sẽ thành mối họa ngầm.

Từ khi Lục Hương bọn họ chuyển ra ngoài sống, Tiêu Thái Liên phát hiện dường như cũng được, ra riêng cũng không phải không còn qua lại nữa.

Con cái đều phải độc lập, sớm muộn cũng phải tách ra, chi bằng tách sớm một chút.

Tiêu Thái Liên nói chuyện này quá đường đột, trước đây chưa ai nói tới chuyện này, mọi người không hiểu được lòng của bà.

Anh cả Phó và chị dâu nói: “Mẹ, rốt cuộc sao vậy, là chúng con chọc mẹ giận rồi sao?”

Anh hai anh ba cũng vội vàng bày tỏ thái độ.

Tiêu Thái Liên lập tức đưa tay ngăn lại: “Các con không có ai khiến mẹ giận cả, đây là suy nghĩ của bản thân mẹ, hơn nữa cũng không phải mới nghĩ ngày một ngày hai.”

Ngừng lại một chút, Tiêu Thái Liên lại nói: “Trong thôn sắp xây nhà. Nhà chúng ta nhiều trẻ con, sắp không đủ chỗ ở rồi!”

Giống như bây giờ trẻ con nhiều, đều không thể có phòng riêng của mình, còn phải túm tụm lại ở, có đứa ở với cha mẹ, người lớn trẻ nhỏ, cũng không tiện.

Giống như con trai cả của anh cả đã sắp mười lăm rồi, dựa theo tuổi trong thôn, qua hai ba năm nữa là có thể kết hôn rồi.

Nhưng kết hôn xong sẽ ở đâu? Những điều này đều là vấn đề hiện tại, không thể làm như không thấy không biết.

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ nghĩ như thế này, ai ở cùng với mẹ, căn nhà này sẽ thuộc về người đó.”

Nhà của nhà họ Phó là căn nhà tốt trong thôn, bây giờ muốn xây to như vậy, ít nhất cũng một nghìn hai.

Bây giờ gạch ngói đều tăng giá, muốn xây nhà cũng không rẻ.

Quả nhiên Tiêu Thái Liên đã suy nghĩ rất lâu, nói: “Ai chuyển ra ngoài xây nhà, mẹ chi tiền!” Lời này tuôn ra, mọi người liền có hơi rung động.

Trong tay bà có tiền, những năm qua kinh doanh cổ vịt, trong tay có không ít tiền.

Từ khi nhà xưởng của Phó Cầm Huy phất lên, Lục Hương cũng chuyển ba phần cổ phần cổ vịt ở cung tiêu xã của mình cho bà, cô cũng không làm việc, không nhận số tiền này.

Tiền này cho bà, không ai nói được gì.

Tiêu Thái Liên có được phần hiếu kính này, trong tay có chút tài sản, con trai con dâu đều biết, nhưng không ai dám ngấp nghé.

Trước đây thấy Tiêu Thái Liên im lặng, không ngờ là đang dồn trữ cho điều to tát hơn.

Tiêu Thái Liên nói: “Các con phải nghiên cứu một chút, đương nhiên nhà này cao nhất không thể quá tám trăm, nếu vượt quá, các con tự bù!” Trong tay họ cũng có tiền.

Tám trăm cũng có thể xây được một căn nhà nhỏ hai tới ba phòng rồi. Mấu chốt là nhà mới lộng lẫy.

Nếu lấy thêm hai trăm nữa, còn có thể có cái sân lớn trước và sau, vậy thì càng lộng lẫy hơn.

Mọi người nghe vậy cũng biết là bà đã quyết tâm, nếu như vậy thì phải nghiêm túc nghiên cứu một chút.

Tiêu Thái Liên nói: “Còn có ruộng đất, đất là một mảnh liền, cách nghĩ của mẹ là giao đất cho một người làm, dựa theo tình hình, hoặc đưa tiền thuê, hoặc đưa lương thực. Các con tự thương lượng.”

Tiêu Thái Liên dứt lời, mọi người lập tức nhìn sang, đều không màng tự thương lượng nữa, muốn một hơi nghe hết.

Tiêu Thái Liên nói: “Thằng cả có công việc, thằng hai thằng ba hai đứa thương lượng một chút, ai làm ruộng?”

Chị ba Phó hỏi: “Vậy không làm ruộng, dư ra một người làm gì?”

Tiêu Thái Liên nói: “Mấy hôm trước mẹ đã nói với thằng tư rồi, nhờ nó sắp xếp cho một công việc.”

Phó Cầm Huy gật đầu nói: “Mẹ đã nói với em rồi, em có thể sắp xếp vào làm việc ở xưởng lò xo.” Bây giờ anh là xưởng trưởng, mối quan hệ bên ngoài rộng hơn. Làm ở xưởng lò xò hai năm một tháng cũng hơn ba mươi tệ. Lễ tết còn phát quà.

Tiêu Thái Liên nói: “Bốn đứa các con đều là cùng một mẹ, bất luận làm gì đều phải hòa thuận. Cho dù ra riêng cũng là người nhà, nếu ai ra riêng liền không nhận mẹ không nhận anh em, mẹ là người đầu tiên không đồng ý.”

Mọi người vội nói: “Sao có thể chứ!”

Anh ba Phó nói: “Mẹ, mẹ lo chuyện không đâu.”

Mấy chị dâu cũng mỗi người một tâm tư, đều cảm thấy sắp xếp như vậy không tồi, làm ruộng có thể kiếm được tiền, vào huyện có việc làm, hoặc vẻ vang bên ngoài, hoặc là thiết thực bên trong.

Cuối cùng bàn bạc nửa tiếng, anh hai đến xưởng lò xo làm việc, anh ba ở nhà làm ruộng. Anh cả anh hai mua nhà. Anh ba sống cùng với mẹ.

Mọi người quyết định xong, không còn vấn đề gì nữa, Tiêu Thái Liên trực tiếp lấy ra ba phong bì bỏ, đưa cho anh cả và anh hai, nói: “Ở đây là tám trăm tệ, các con dùng mua nhà.”

Chị cả và chị hai đều tới tìm Lục Hương: “Tám trăm có thể mua nhà trong huyện không?” Dù sao thì có tiền mua ở đâu không phải mua. Ở trong thôn chi bằng vào huyện.

Lục Hương nói họ biết tám trăm có thể mua được nhà, chỉ là khu vực kém, không gian cũng chật hẹp. Nhưng họ vẫn rất hăng hái, định mấy hôm nữa sẽ cùng nhau ra ngoài xem nhà.

Tiêu Thái Liên lại lấy ra một phong bì đỏ: “Tám trăm tệ này là cho Phó Cầm Huy và Lục Hương, các con không có ý kiến chứ! Hai vợ chồng thằng tư cống hiến nhiều nhất cho gia đình.”

Tiêu Thái Liên sợ anh em bọn họ cách lòng, nói: “Nếu ai trong các con có ý kiến thì phải nói ra ngay, nếu ra ngoài nói lung tung, để mẹ nghe thấy, mẹ không để yên đâu.”

Chị cả nói: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi, cho dù cho hết cho chú tư, chúng con cũng không oán không hờn, đều là người một nhà.”

Chị hai và chị ba cũng vội vàng bày tỏ thái độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.