Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 189: Chương 189




Tiêu Thái Liên thấy mọi người đều hòa thuận, hơi yên tâm, làm xong chuyện lớn nhất, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống.

Phó Cầm Huy nói: “Mẹ, con với Lục Hương muốn chuyển vào huyện sống, công việc của con bận, có đôi lúc về nhà quá muộn, không tiện.”

Tiêu Thái Liên gật đầu nói: “Được, chuyển đi sớm cũng tốt.”

Ba anh trai khác ngưỡng mộ nhìn Phó Cầm Huy, lúc đầu ai có thể ngờ xưởng làm nửa năm cũng không kiếm được tiền. Đột nhiên phất lên, bây giờ đã kinh doanh khắp cả nước rồi.

Ngay cả lãnh đạo huyện cũng khen ngợi anh.

Chị ba Phó nhìn Lục hương, nói: “Trước đây chị nghe nói em muốn mở cửa hàng?” Hai vợ chồng nhà này tuấn tú xinh đẹp đã đành, sao còn có bản lĩnh như vậy.

Lục Hương nói: “Em định mở một tiệm ma lạt thang (một loại lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc)!”

Người có mặt ở đây chưa từng nghe nói tới ma lạt thang.

Chỉ có Lục Hương biết, ma lạt thang là món ăn vặt thịnh hành ba mươi năm sau.

Tuy mọi người không biết ma lạt thang là thứ gì. Nhưng vẫn rất tin tưởng Lục Hương.

Chị hai Phó nói: “Nếu không bận xuể thì nói, chị tới phụ!”

Lục Hương đồng ý.

Đợi khi họ nói xong tất cả mọi chuyện trở về nhà, đã là sau nửa đêm, Tích Niên đang ngủ ở trong phòng anh trai.

Phó Cầm Huy bồng Tích Niên đi về nhà. Trên đường Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Mẹ sao vậy, nghĩ thoáng như vậy?”

Phó Cầm Huy nói: “Bà ấy sợ giống như những gia đình khác, cãi vã vì lợi ích.” Lần này chia đất là chuyện tốt, nhưng những gia đình đông người lại cãi vã rất dữ dội. Đều có những tâm tư nhỏ riêng, sợ anh em chiếm nhiều chút lợi ích của họ.

Chuyện này đoán chừng đã kích động Tiêu Thái Liên không nhỏ.

Lục Hương nói: “Người thông minh giống như mẹ vẫn rất ít!”

Phó Cầm Huy nghiêm túc nói: “Sao em không nói trước mặt bà ấy, nếu bà ấy nghe thấy em khen bà ấy, chắc chắn rất vui.”

Lục Hương nghe xong bật cười.

Ngày hôm sau, Tiểu Tích Niên thức dậy phát hiện mình ở trên giường cha mẹ. Từ sau khi cậu không uống sữa đêm, đã bắt đầu ngủ một mình rồi.

Cũng chỉ có thi thoảng mới có thể tới phòng mẹ làm nũng. Hôm nay được bồng tới trong lúc ngủ say, nhưng thằng bé không biết.

Vừa mở mắt, nhìn thấy cha mẹ đều ở bên cạnh, lập tức vui vẻ: “Mẹ!” Cậu bé bi bô nói, còn nũng nịu đòi Lục Hương thơm.

Cũng không biết vì sao con trai dính người như thế. Lục Hương không nhịn được, thơm lên má con trai, thằng bé cười khà khà.

Lục Hương nhìn con trai mình ở trong ngực, trong lòng tràn ngập nhu tình vô hạn, Phó Cầm Huy cũng ở trên giường, chốc thì nhìn vợ, chốc lại nhìn con trai.

Khi Tiểu Tích Niên vừa ngủ dậy, má đỏ ửng, nhưng con trai chẳng mấy chốc đã nghịch ngợm rồi. Cha mẹ ở hai bên, cậu ở giữa.

Tiểu Tích Niên lúc thì lăn tới bên này, lúc thì lăn tới bên kia, vui vẻ giống như một chú chuột đào đất.

Lục Hương nói: “Con trai, mẹ muốn nói với con một chuyện, sau này chúng ta vào huyện sống, được không?”

Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, rong chơi khắp chốn cùng các anh trai.

Bảo cậu rời khỏi môi trường quen thuộc có thể sẽ không quá thích ứng, cho nên Lục Hương hỏi con trai một chút.

Tiểu Tích Niên ngẩng gương mặt xinh đẹp lên: “Con ở cùng mẹ, mẹ đi đâu con đi đó.”

Lục Hương ấm áp trong lòng, tiếp tục nói: “Nhưng theo mẹ thì không gặp được các anh nữa.”

Cậu bé bây giờ còn quá nhỏ, không quá hiểu được chia ly, cho nên Lục Hương ở bên cạnh nghiêm túc giải thích.

Tiểu Tích Niên có hơi rầu rĩ, tiếp tục bi bô nói: “Nhưng con cũng muốn ở với các anh.”

Phó Cầm Huy ở bên cạnh nói: “Sau này mỗi tuần chúng ta đều về tìm anh trai chơi, được không?”

Tiểu Tích Niên thích chơi với các anh, Lục Hương cũng từng nghĩ, có nên để con cho bà nội không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ.

Để con nhỏ ở lại một hai ngày còn được, thời gian dài, cậu bé sẽ buồn.

Cậu bé nghe cha nói vậy, lập tức đồng ý.

Lục Hương thơm vào cái má bầu bĩnh của con trai, Tiểu Tích Niên lại bắt đầu làm nũng: “Mẹ, con thích mẹ nhất!”

Phó Cầm Huy không nhịn được: “Đồ nịnh hót.”

Có điều Tiểu Tích Niên thật sự rất biết dỗ dành Lục Hương, chẳng mấy chốc đã dỗ mẹ cậu tươi cười rạng rỡ.

Nếu đã quyết định chuyển đi, Lục Hương bắt đầu thu xếp, mang đi những thứ thường dùng trong nhà. Nhưng dự định mỗi tuần đều trở về, để con thích ứng một chút, cho nên vẫn phải để một ít quần áo, chăn đệm lại.

Con trai ở trên giường lăn qua lăn lại, Lục Hương nói với Phó Cầm Huy: “Đợi lát nữa em vào phố dọn dẹp tiệm một chút!”

Mặt tiền bên đó của họ có thể vừa buôn bán vừa ở được, bên trên làm một vách ngăn.

Leo lên cầu thang là có thể ngủ, bên dưới buôn bán. Mặt tiền xung quanh đều xây dựng như vậy, tiết kiệm không gian.

Bên trên có hơi giống như là giường trên tàu lửa, muốn ngồi thẳng người không dễ.

Phó Cầm Huy nói: “Chúng ta mua thêm một căn đi.” Một căn buôn bán, một căn mình ở.

Bây giờ Phó Cầm Huy rất có tiền, riêng năm ngoái đã chia được một vạn tệ.

Anh chưa từng rêu rao, bên ngoài chỉ biết anh nhận lương một trăm tệ một tháng, nhưng như thế đã đủ khiến người trong thôn giật mình rồi.

Hộ vạn tệ ở năm 83 rất trâu bò.

Tiền Lục Hương nhận được còn nhiều hơn Phó Cầm Huy, Lục Hương nhiều hơn hai mươi phần trăm, cho nên lấy được hai vạn. Cộng thêm thời gian qua luôn tích góp, tiền mẹ nuôi cho, trong tay Lục Hương tổng cộng có ba vạn sáu.

Trong tay hai người không thiếu tiền.

Lục Hương nghĩ ngợi: “Vậy mua thêm căn nữa!” Bây giờ khác với trước, muốn mua một căn nhà còn không nỡ.

Phó Cầm Huy nói: “Mua căn to một chút, miễn cho con trai chúng ta không có chỗ chạy.”

Tiểu Tích Niên lớn lên ở nông thôn, nông thôn rộng rãi, có thể tùy ý chạy nhảy. Trong huyện rất nhiều nhà không có sân.

Đừng thấy Phó Cầm Huy luôn hung dữ với con trai, thực ra anh cũng rất sủng Tiểu Tích Niên.

Lục Hương nói: “Được!” Hai người chỉ có một đứa con như vậy, đều rất chiều chuộng.

Lục Hương lấy ra hai mươi mấy viên kẹo trái cây cao cấp từ trong ngăn kéo, bên ngoài đều có giấy kẹo bắt mắt, là kẹo mà bọn trẻ trong thôn thích nhất.

Lục Hương cho hết cho Tiểu Tích Niên, nói với con trai: “Nhà chúng ta sắp chuyển đi rồi, con nghiêm túc tạm biệt với các bạn trong thôn, số kẹo này con chia cho các bạn được không?”

Tiểu Tích Niên mơ hồ gật đầu. Sau đó lại đòi một cái ôm mới lề mề xuống giường.

Phát hiện quần nhỏ của mình đã thay mới, đỏ mặt: “Con có thể tự thay.”

Phó Cầm Huy ở một bên không khỏi buồn cười. Con trai anh mới tí tuổi, được cha mẹ thay quần áo còn ngại.

Lục Hương dùng ngữ khí dỗ dành nói với con: “Tích Niên của chúng ta lợi hại nhất.” Con trai xấu hổ chạy đi.

Lục Hương nhìn bóng lưng con trai chạy đi, trên mặt còn mang theo nụ cười.

Phó Cầm Huy nói: “Chúng ta cùng đi mua nhà đi!” Vừa hay đã xin nghỉ rồi, tốt nhất tranh thủ làm thêm mấy việc.

Lục hương nghe vậy, gật đầu, rất nhanh họ đã ngồi xe buýt vào huyện.

Những năm qua, họ đã rất quen thuộc với huyện thành. Thời này không có môi giới bất động sản gì, muốn mua nhà thì phải dò hỏi khắp nơi.

Lục Hương nhìn một vòng, phát hiện đều không có căn mình thích.

Nói với Phó Cầm Huy: “Quả nhiên, lúc muốn mua luôn không mua được.” Nếu không muốn mua, còn có thể tình cờ gặp được căn mình thích.

Phó Cầm Huy đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đợi chút, anh tìm Lưu Bàng tới, ba chúng ta cùng xem.”

Lục Hương lập tức nói được.

Dù sao huyện thành là địa bàn của Lưu Bàng, anh ấy vẫn thân thuộc hơn Lục Hương bọn họ.

Phó Cầm Huy gọi điện thoại cho Lưu Bàng, chẳng mấy chốc, nhìn thấy có một chiếc xe ô tô dừng ở gần chỗ họ.

Bây giờ xưởng kiếm được tiền, Lưu Bàng cũng trở mình, trở thành tinh anh nhà giàu.

Anh ấy rất kiêu ngạo, trước đây ở giới phú nhị đại, anh ấy là người vô dụng nhất, bây giờ thoắt cái trở thành “con nhà người ta” khiến anh ấy sướng điên.

Lưu Bàng vừa nghe nói Lục Hương muốn mua nhà ở huyện, rất vui: “Hầy, tôi đã sớm bảo chị tới rồi.” Còn nói Lục Hương có năng lực quản lý, để cô làm lãnh đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.