Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 193: Chương 193




Lục Hương chỉ đành nói: “Ngày mai nhất định sẽ chuẩn bị thêm một chút!” Lựa lời nói mãi mới khuyên được người xếp hàng phía sau rời đi.

Nhưng phía trước, còn có một người mua tận mấy bát.

Lục Hương thấy vậy, vội vàng gọi dì ngâm một bó mì lạnh, một bó mì ngô.

Hôm qua Tiểu Tích Niên còn có thể ngồi trên bàn nhìn mọi người ăn, hôm nay ngay cả đứng cũng không có chỗ.

Được Lục Hương ôm trong lòng, thằng bé ngoan ngoãn ôm cổ của Lục Hương, còn thi thoảng dùng tay nhỏ lau mồ hôi giúp mẹ.

Lục Hương cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên tai của thằng bé, thằng bé vui vẻ chui tọt vào lòng cô.

Lục Hương bắt đầu đặt rau, may mà những việc này cô đều làm quen, những người đó đưa rau cũng kịp thời, sau khi đưa tới, mấy dì vội vàng xử lý, có người thái rau, có người rửa sạch.

Buổi trưa bận rộn những hai tiếng đồng hồ, giống như đánh trận vậy, không hề rảnh rang chút nào.

Đợi tới khi tất cả mọi người đi làm chiều, Lục Hương mới có thời gian ngồi xuống, ngay cả sức đếm tiền cũng không có, ngồi ở đó tê eo đau lưng, không chỉ cô, mấy dì cũng mệt bở hơi.

Sau bếp rất lộn xộn.

Trước đây đã chiên đầy một thùng dầu ớt to, bây giờ không còn lại gì.

Trước đây mấy dì chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy.

Lục Hương nói: “Chúng ta mau chóng dọn dẹp một chút, buổi tối còn phải đánh thêm một trận nữa!” Rất nhiều người đều nói buổi tối còn tới ăn.

Buổi tối không có giới hạn thời gian như buổi trưa, buổi tối mọi người không có chuyện gì, đợi một lúc cũng không sao, đoán chừng người sẽ càng đông hơn.

Ba dì nghe vậy, lập tức bận rộn, bát đũa chất thành núi đã rửa sạch, sau đó lau nhà, quét sàn, xử lý rau xanh.

Rau xanh rửa sạch sẵn để ở bên dưới bàn, tiện thêm rau bất cứ lúc nào.

Lục Hương bắt đầu chiên dầu ớt, may mà trước đây cô mua gia vị đều là một lần mua một trăm cân, nếu cứ tiếp tục bán như vậy, một trăm cân cũng không đủ dùng một tuần.

Lục Hương rảnh rang, mới bắt đầu đếm tiền, dùng dây thun buộc một trăm tệ lại, buổi trưa bán ba trăm năm mươi tệ. Con số này khiến Lục Hương cũng hít vào một ngụm khí lạnh, thế này quá kiếm được tiền rồi.

Người trong huyện chưa từng ăn ma lạt thang, giá cả phải chăng, có rau có mì, ngon hơn ngày ngày ăn cơm ở nhà ăn.

Thực ra cơm trong nhà ăn của họ cũng nấu rất ngon, đầu bếp đều là đặc biệt thuê tới, chỉ là ăn mỗi ngày, đồ có ngon mấy cũng cảm thấy nhạt nhẽo.

Bây giờ bỗng nhiên có một thứ kí.ch t.hích, ai cũng bái phục dưới mị lực của ma lạt thang.

Lục Hương thấy thế này không được, một hai ngày còn đỡ, thời gian dài, họ cũng không làm xuể.

Lập tức nói với mấy dì này: “Các dì có người nào tin tưởng không, cháu còn muốn tuyển thêm hai người? Vẫn là công việc này, đãi ngộ này, cháu sợ tới lúc đó không làm xuể!”

Họ đều có người đếm người, hơn nữa người ở độ tuổi này như họ khó tìm việc, nhưng đều thiếu tiền.

Nếu giới thiệu được công việc cho người khác, người khác nhất định sẽ rất cảm kích bà ấy. Thím Thái lập tức nói: “Bên cạnh thím có người phù hợp, làm việc vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, nếu có chỗ nào không tốt, cháu cứ việc tìm thím!”

Một dì khác cũng đề cử người bạn của mình.

Lục Hương nói: “Vậy được, bây giờ các dì dẫn người tới, cháu xem nếu được thì hôm nay làm luôn, tính lương một ngày.”

Chuyện tốt này đi đâu tìm, hai dì lập tức ra ngoài tìm người.

Trong tiệm chỉ còn lại Lục Hương và một dì trong đó, dì đang quét dọn vệ sinh. Lục Hương nói với con trai mình: “Tích Niên, hay là con đi nhà trẻ nhé, có rất nhiều bạn nhỏ có thể chơi cùng.”

Trẻ em ở đây đều có nhà trẻ, rất tiện, trong xưởng đều là gia đình song công chức, vào nhà trẻ có thể chăm sóc được bọn trẻ.

Trước đây Lục Hương không nỡ, cảm thấy con trai quá nhỏ, nhưng bây giờ hễ bận rộn lên thì thật sự không chăm con được!

Thi thoảng nhìn Tiểu Tích Niên chớp mắt đợi cô, nghĩ kỹ lại cũng rất xót.

Tiểu Tích Niên nói: “Được ạ.”

Cậu rất thích chơi cùng với các bạn nhỏ.

Tiểu Tích Niên là đứa trẻ nhỏ nhất thôn, vừa nghe nói sẽ đi nhà trẻ, còn có thể có bạn còn nhỏ hơn cậu, lập tức vui vẻ: “Vậy con chính là anh trai lớn rồi.”

Lục Hương cười nói: “Đương nhiên con chính là anh trai lớn rồi.”

Sau đó cô lập tức gọi điện thoại cho Lưu Bàng nhờ chuyện này.

Lưu Bàng nghe xong vội vàng nói: “Được, xưởng gang thép có nhà trẻ, tôi làm giúp chị, như vậy cũng gần chị, tan làm còn có thể đón con.”

Hơn nữa trình độ giáo dục của giáo viên ở xưởng gang thép là tốt nhất.

Nghe nói giáo viên dỗ trẻ đó đều tốt nghiệp cấp ba, người bình thường muốn vào còn không vào được.

Hơn bữa bên trong còn cung cấp hai bữa ăn, một hộp sữa bò. Đây đều là những thứ chỉ có trường học tốt mới có thể cung cấp.

Lục Hương nghe vậy, vội nói: “Được.”

Cô trực tiếp dẫn con đi làm thủ tục nhập học, hôm nay cứ như vậy trước, ngày mai chính thức tới học.

Tích Niên ngốc vừa nhìn thấy bên trong nhà trẻ còn có một cái cầu trượt đơn sơ, trong mắt lóe qua ánh sáng, muốn đi chơi.

Lục Hương nói: “Ngày mai đi học là có thể chơi rồi!” Tiểu Tích Niên lập tức bày tỏ: “Con muốn đi học.”

Lục Hương rất nhanh lại tuyển thêm hai dì, tổng cộng năm người.

Đợi tới buổi tối làm, đã chuẩn bị rất nhiều rau. Buổi tối cũng bận rộn một trận, rất nhiều người mua được ma lạt thang, thấy quán hết chỗ, dứt khoát xách về nhà ăn.

Bán không hề kém so với buổi trưa.

Buổi tối cũng bán được hơn ba trăm bát, Lục Hương lập tức đi tìm những người giao rau, giao nấm, giao đậu phụ khô, nhập thêm hàng. Ngay cả mì lạnh khô, một lần nhập mười bó.

Nhân viên nghiệp vụ ở xưởng nước ngọt trong huyện còn chủ động tìm tới, hỏi cô có muốn nhập nước ngọt không, cũng cho cái giá rất phải chăng.

Trước đây Lục Hương từng mua sỉ nước ngọt ở cung tiêu xã, biết giá, giá này còn rẻ hơn ở cung tiêu xã nữa.

Lục Hương lập tức nói: “Vậy lấy cho tôi mười thùng đi!”

Nhân viên nghiệp vụ bán nước ngọt không ngờ Lục Hương có sức mua như vậy, vui mừng khôn siết: “Được, tôi tặng thêm cho cô một thùng!” Hàng tặng thêm là sữa bò đậu phộng.

Sữa đậu phộng này là hương vị mới nghiên cứu, còn chưa bán ra được, toàn dựa vào tặng khách hàng quen, nhưng giá một thùng này cũng không rẻ.

Coi như là kéo quan hệ, vừa thấy Lục Hương là khách hàng lớn nên mới cho.

Buổi tối đêm trước, Lục Hương cùng với năm dì chuẩn bị xong một số rau ăn kèm, nên ngắt thì ngắt, nên rửa sạch thì rửa sạch, đợi tới ngày hôm sau rửa lại lần nữa, đỡ cho tới lúc đó bận rộn gấp gáp.

Người đông làm việc quả nhiên nhanh, chẳng mấy chốc rau chuẩn bị đã chất như núi. Hai dì mới tới có hơi hoảng, không biết những thứ này có thể bán hết không.

Rau xanh không để lâu được, để mấy tiếng còn được, một khi để lâu sẽ nát, nếu hỏng thì phải tự gánh chịu, tổn thất lớn cỡ nào.

Lục Hương lại nói: “Không sao!”

Mấy ngày tiếp theo giống như Lục Hương dự liệu, mặc kệ bao nhiêu rau cũng không đủ bán.

Vừa tới trưa, bên này đã vội vã xếp hàng, Lục Hương bức quá chỉ có thể viết mỗi người nhiều nhất mua hai bát.

Hết cách, nếu phía trước luôn có người mua mười bát tám bát, người xếp hàng phía sau sẽ đợi rất lâu.

Một ngày Lục Hương ít nhất có thể kiếm được bảy tám trăm tệ.

Người của xưởng gang thép còn hỏi: “Thứ bảy chủ nhật chỗ các cô còn bán không?”

Họ hỏi như vậy, lực chú ý của người khác cũng đều bị hấp dẫn, thứ bảy chủ nhật xưởng được nghỉ.

Bình thường cửa hàng xung quanh cũng đều hoạt động theo thời gian làm việc của họ, nhưng họ đang ghiền ăn ma lạt thang.

Tổng cộng hai mươi mấy loại rau đó, đổi loại ăn, hơn nữa còn có thể điều chế khẩu vị, chỉ cảm thấy kiểu gì cũng không ăn đủ.

Ăn quen loại khẩu vị cay nặng như ma lạt thang, lại ăn thứ khác đều không có vị, hận không thể ăn hằng ngày.

Hơn nữa ở đây còn có nước ngọt, ăn ma lạt thang nóng hổi, uống nước ngọt mát lạnh, đãi ngộ quá tốt.

Cô gái nhỏ bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, ngày mai chị họ tôi tới tìm tôi chơi, nếu các cô kinh doanh, tôi có thể mời chị ấy tới ăn chung!”

Chị họ cô ta ở thành phố, bình thường luôn nói ở thành phố cái này ngon cái kia ngon, còn chê bai đồ ăn ở huyện quá kém cỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.