Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Gả Cho Nam Phụ Lạnh Lùng

Chương 194: Chương 194




Bây giờ ở đây có ma lạt thang, cô ta cũng muốn khoe khoang với chị họ, nghe người trong xưởng nói, ma lạt thang này là độc nhất, thành phố cũng không có.

Lục Hương nói: “Thứ bảy có bán một ngày, chủ nhật nghỉ!” Cô cũng cần nghỉ ngơi một chút.

Những người này nghe nói thứ bảy vẫn bán, lập tức chạy đi thông báo với nhau. Lục Hương thấy khí thế này, trong lòng thấy có hơi không ổn, vốn nghĩ thứ bảy bán một chút, nhưng bây giờ khéo lại càng bận hơn.

Quả nhiên, thứ bảy tiệm vừa mở cửa, đã có người tới ăn rồi.

Hôm nay họ được nghỉ, không còn bận giống như ngày đi làm. Nhưng một ngày, người chưa từng dứt.

Buổi trưa nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất thời thượng, tô son đỏ đi tới, nói với em họ bên cạnh: “Đây chính là ma lạt thang gì đó mà em nói?”

Kiểu lao động trí thức như cô ta bình thường viết giấy tờ này kia rất thể diện.

Quay về hoàn toàn là bởi vì ông bà nội bị bệnh, phải về thăm. Cảm thấy ở đây không có gì ngon cả.

Theo cô ta, thành phố mới mở một tiệm há cảo, ăn há cảo tặng một ly nước sơn trà, người đông lắm.

Kết quả em họ nhất quyết nói ở đây có một quán ngon, thần thần bí bí dẫn cô ta tới. Tới nơi nhìn thấy mặt tiền nhỏ này liền coi thường, nhưng ngửi kỹ còn có mùi thơm, rất mê người, chưa từng ngửi qua.

Cô ta không nhịn được nuốt nước bọt: “Chúng ta đi vào xem thử!” Dù sao tới cũng tới rồi.

Lúc này mới mười giờ, còn chưa phải giờ ăn trưa, người ở đây gần như đã ngồi kín, có thể ghép bàn với người khác.

Em họ cô ta lập tức chiếm chỗ, quen thuộc đặt đồ lên ghế, nói với chị họ: “Đi, chúng ta tới gắp rau!”

Gắp rau? Chị họ cô ta chưa từng nghe nói qua.

“Em dẫn chị đi xem thử!” Em họ đột nhiên trải nghiệm được niềm vui của khoe khoang, thì ra đối mặt với loại người không có kiến thức này, cảm giác ưu việt tăng vọt.

Họ lập tức đi tới.

Vị trí cửa sổ, tổng cộng hơn hai mươi loại rau, cầm một cái rổ nhỏ muốn ăn gì thì thêm nấy, cái này rất mới mẻ.

Chị họ nhìn số rau này đều rất bình thường, không biết loại nào ngon.

Nhưng em họ lại rất quen thuộc, cô ta thích khoai tây lát và rong biển, chỉ cảm thấy rong biển giòn ngọt, khoai tây lát cũng giòn, là khẩu cảm cô ta chưa từng ăn qua.

Chị họ không biết cái nào ngon, gắp rất nhiều nấm và đậu phụ khô mình thích.

Rau xanh khác cũng thêm mỗi thứ một chút, cuối cùng đưa cho bà chủ xinh đẹp.

Trong lòng chị họ kinh thán, ở thành phố cũng chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy, sống ở huyện đúng là đáng tiếc.

Cô ta lén lút nói với em họ.

Em họ: “Được rồi, bà chủ người ta một ngày kiếm được còn nhiều hơn chị một năm.”

Chị họ không tin, ma lạt thang một tệ một bát này cũng không đắt.

Em họ cũng không giải thích nhiều với cô ta, ở bên cạnh nói: “Lấy thêm hai chai nước cam ướp lạnh!”

Sau đó hai người cầm lấy, bỏ lên chỗ ngồi. Chẳng mấy chốc bắt đầu thêm mị, điều gia vị.

Em họ thích ăn vị cay tê chua ngọt, chị họ không hiểu, cũng gọi vị giống cô ta.

Cuối cùng một bát ma lạt thang bốc khói nghi ngút bưng lên. Chị họ còn nói: “Nhiều đồ như vậy chị không ăn hết!”

Đợi tới khi bê tới bàn, trộn kỹ, mỗi một sợi mì đều dính nước sốt.

Đặc biệt là tương vừng bên trên, sau khi trộn với vị chua ngọt khác, ăn vào chỉ còn lại kinh thán.

Toàn bộ vị giác đều đang nhảy múa, chưa từng ăn thứ nào ngon như vậy. Chị họ còn nói nhiều như vậy cô ta không ăn hết, nhưng cuối cùng, ngoài nước dùng, một cọng mì cũng không thừa lại, quá ngon.

Chị họ lập tức nói: “Hay là ngày mai chị ở lại tiếp!”

Em họ nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của cô ta, nói: “Ngày mai bà chủ nghỉ ngơi!”

Chị họ lập tức sốt ruột nói: “Tuần sau vẫn tới.”

Em họ nói: “Chỉ vì một bát mì này?”

Chị họ hừ một tiếng, khẩu thị tâm phi phủ nhận, cho dù có cách nghĩ này cũng không thể nói!

Nhưng ma lạt thang này thật sự ngon trước nay chưa từng có.

Mọi người vì ăn cũng rất liều.

Từ sau khi ma lạt thang hot lên, mỗi thứ bảy đều là lúc tiệm bận nhất, rất nhiều người vùng ngoài đặc biệt tới ăn.

Tiệm ma lạt thang của Lục Hương, thứ hai tới thứ sáu chỉ có người của xưởng lò xo và xưởng gang thép ăn, nhưng trong huyện còn có xưởng phân bón và mấy xưởng lớn khác.

Bởi vì xa, bình thường không có thời gian, đều nghe nói ma lạt thang bây giờ rất hot. Đợi khi thứ bảy nghỉ ngơi, họ sẽ tới ăn, vừa ăn vào liền yêu thích, nằng nặc yêu cầu Lục Hương mở cửa kinh doanh cả ngày chủ nhật.

Ma lạt thang ở đây ngon không nói, giá còn không đắt, uống thêm một chai nước cam nữa quả thực hưởng thụ.

Lục Hương biết nếu chủ nhật cũng mở cửa chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền, nhưng cô có hơi không chịu nổi.

Lúc ở nhà còn đặc biệt thỉnh giáo Phó Cầm Huy, bây giờ Phó Cầm Huy làm xưởng trưởng, có thể quản lý hơn hai trăm người đâu ra đó, vô cùng lợi hại, Lưu Bàng cũng nhiều lần khen Phó Cầm Huy tài giỏi.

Phó Cầm Huy nói với Lục Hương: “Cái này đơn giản, em đặc biệt thuê một người tới quản lý giúp em.”

Giống như anh cũng vậy, quản lý xưởng lớn như vậy, nhất định phải biết chia quyền, nếu chuyện gì cũng đích thân làm, có thể mệt chết.

Lục Hương nói: “Nhưng làm đồ ăn không thể so với cái khác, vẫn phải là người tin tưởng mới được.”

Lục Hương nghĩ ngợi, vốn muốn để mẹ chồng tới, nhưng lời tới miệng lại nuốt xuống.

Trong nhà Tiêu Thái Liên còn có một đống việc, cổ vịt cũng kiếm được tiền, bà không tiện.

Chị hai Phó rất nhàn, bởi vì anh hai làm việc ở xưởng lò xo, chị hai cũng có ý muốn chuyển tới. Nhưng còn chưa tìm được nhà, tạm thời chưa tới.

Chị hai bình thường rất tốt với Lục Hương, nhưng cũng có lòng riêng.

Lục Hương làm ma lạt thang này, chỉ có người chân chính làm qua mới biết kiếm được tiền cỡ nào, quả thực giống như nước chảy, ngăn cũng không ngăn được.

Mỗi ngày bán như vậy, người có lòng tuyệt đối có thể tính ra. Đều là chị em dâu, tới lúc đó sinh ra chuyện khác ngược lại không tốt.

Phó Cầm Huy thấy Lục Hương đang trầm mặc, biết cô đang sầu vì chuyện này, nói: “Anh có một đề cử tốt, chị cả em thì sao?”

Bởi vì chị cả Lục là con gái đã gả đi, tuy đã chuyển hộ khẩu về, nhưng thôn vẫn không chia đất cho chị ấy.

Chuyện nuôi heo trong nhà cũng không cần chị cả tham gia vào. Thời gian chị ấy về thôn, thôn thấy chị ấy làm việc không có ai không khen chị ấy.

Vốn dĩ có lều ra thuê chị ấy hái rau, bây giờ sau khi thôn giải tán, việc ở lều rau cũng kết thúc, bây giờ chị ấy đang ở nhà không có việc làm.

Chị cả Lục thích sạch sẽ, tính cách lại chính trực, nếu để chị ấy tới ngược lại là một lựa chọn không tồi.

Lục Hương nói: “Bây giờ em quay về thương lượng với chị cả.”

Phó Cầm Huy nói: “Đợi lát nữa anh lái xe đưa con và em cùng về.”

Lục Hương nghe vậy, bật cười, cô quá sốt ruột nên quên mất hôm nay chủ nhật được nghỉ. Vừa hay con cũng ở huyện đi nhà trẻ một tuần rồi, trước đó cũng đã hứa dẫn con trai về thôn.

Tiểu Tích Niên vừa nghe nói sẽ về thôn, vô cùng vui vẻ, đặc biệt mặc đồng phục nhà trẻ về.

Ngồi lên xe bắt đầu nhìn ngó, nôn nóng muốn về thôn khoe khoang. Lục Hương nhìn bộ dạng này của con trai, không nhịn được muốn cười, Tiểu Tích Niên thích khoe khoang, thật sự giống y hệt bà nội cậu.

Cả nhà ba người họ cùng quay về, Lục Hương nghe vậy, lập tức nói: “Đợi lát nữa anh lái xe, dừng ở chợ một chút!” Xe là xe của xưởng, được Phó Cầm Huy lái về.

Từ sau khi chuyển nhà vào huyện, đây là lần đầu quay về, phải mang chút đồ về.

Lục Hương thích ăn thịt bò, lần này mua cho nhà chồng và nhà mẹ mỗi nhà năm cân thịt bò, hai cân chân giò hun khói, lại mua thêm một cân bánh ngọt, mua xong mới về.

Có xe hơi đi rất tiện, một chặng hơn bốn mươi phút là tới thôn.

Xe dừng ở cổng thôn, họ đi bộ vào.

Người trong thôn xa xa gọi Tiêu Thái Liên: “Này, đó có phải là gia đình cháu út của bà không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.