Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 14: Chương 14




Đã hết tháng bảy, công trình bệnh viện huyện cũng đã hoàn thành. Hồ Minh  dẫn Nguyên Đường và hai công nhân nhỏ khác cùng nhận làm một số công việc sửa chữa nhà cửa nhỏ lẻ.

 

Ưu điểm của công việc nhỏ lẻ là chỉ cần ba đến năm ngày là có thể kết thúc, buổi trưa còn được bao một bữa cơm. 

 

Cuối cùng thì Nguyên Đường cũng không cần phải ăn mì sợi nước mỡ lợn nhạt nhẽo nữa mà đã có thể ăn chung một bữa trưa ngon, có khi gặp phải chủ nhà hào phóng thì bữa trưa đó còn có thêm món nộm đầu heo hoặc tai heo.

 

Sau hai tuần ăn uống no đủ, chiều cao của Nguyên Đường đã đột ngột tăng lên. Cái quần mặc lúc mới tái sinh giờ đã bị ngắn đi một khúc, Nguyên Đường nhìn chằm chằm vào gương, quan sát sự thay đổi của mình. thực ra kiếp trước cô chỉ cao một mét sáu, ở miền Nam thì đây được coi là chiều cao bình thường, nhưng so với người ở quê nhà thì rõ ràng là cô có hơi thấp một chút. Hơn nữa, do làm thuê nhiều năm không ăn uống đúng giờ, nên cân nặng của cô vẫn không tăng lên được, dáng người thấp bé gầy yếu.

 

Mặc dù kiếp này cô cũng bận rộn cả ngày, nhưng cô cũng không để dành hết tất cả số tiền mà cô kiếm được, cô sẽ đảm bảo bản thân có thể ăn no và đủ ba bữa sáng trưa tối. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã vượt qua chiều cao một mét sáu của kiếp trước.

 

Sự thay đổi rõ ràng như vậy khiến cô rất vui mừng, cô hài lòng nhìn những thay đổi nhỏ bé trên người mình.

 

Cô đến ngôi miếu đổ nát đếm lại tiền mà mình có, số tiền tiết kiệm đã lên đến sáu mươi hai tệ ba hào.

 

Nguyên Đường thầm tính toán chi tiêu, học phí bốn mươi tệ, tiền sách vở năm tệ, nghe nói trường cấp ba số 1 huyện Bạch có căn tin, đồ ăn là do học sinh tự mang theo từ nhà, những chi tiêu khác cũng không nhiều lắm…

 

Chờ đến lúc làm xong công việc nhỏ lẻ ở chỗ Hồ Minh thì số tiền còn lại cũng đủ để cô bám trụ qua kỳ nghỉ đông.

 

Miễn là có thể sống sót qua kỳ nghỉ đông.

Nguyên Đường nghĩ, xe đến trước núi ắt có đường*, kiếp trước, khi cô làm thuê ở bên ngoài, có công việc gì mà chưa từng làm đâu? Đợi đến kỳ nghỉ đông, cô sẽ đi dựng sạp bán hàng.


(车到山前必有路 - khi gặp khó khăn, đừng nên quá lo lắng, bởi vì khi đến thời điểm đó, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.)

Sống lại một đời, cô không tin mình còn có thể khiến cuộc sống của bản thân tồi tệ hơn nữa.

*****

 

Bên phía nhà họ Nguyên , Nguyên Cần cảm thấy chị cả lén ăn vụng nên đã lặng lẽ đi theo vài lần, cô bé phát hiện chị cả thường xuyên chạy ra phía sau núi, chỉ là sau núi trống trải, cô bé cũng không dám theo quá sát, cho nên trong lòng cứ ngứa ngáy không yên.

 

Cô bé có ý định để chị cả ngã một cú đau, nhưng lại sợ chị cả sẽ đánh cô bé giống như lần trước.

 

Nguyên Cần đảo mắt một vòng, giả vờ như vô tình nhắc đến chuyện này trước mặt Nguyên Lương.

 

"Mấy ngày nay chị cả béo lên nhiều như vậy, chắc là có đồ ăn ngon giấu ở sau núi rồi."

 

"Tiểu Bảo, em đừng có đi chọc chị cả, muốn ăn gì thì đợi chị cả, chị đi kiếm tiền mua cho em ăn."

 

Dù sao Nguyên Cần cũng còn nhỏ, lời nói không đủ thuyết phục, nhưng cũng đủ để lừa được Nguyên Lương.

 

Nguyên Lương nhảy cẫng lên đòi ăn, bảo Nguyên Cần đi tìm chị cả đòi, Nguyên Cần rụt rè nói không dám, nói chị cả hung dữ lắm, lần trước chị ấy còn đánh cô bé.

 

"Tiểu Bảo ngoan, đừng đi chọc chị ấy, bây giờ chị ấy như người điên vậy."

 

Nguyên Lương nhớ lại những lời của bố mẹ vào đêm hôm đó, cậu bé cũng không hiểu nhiều, chỉ biết bắt chước nói theo.

 

"Chị cả không nghe lời thì bán chị cả đi!"

 

"Gả chị ấy đi... gả cho Trần Châu ở miền Nam!"

 

Cậu bé nói năng lộn xộn, chỉ nhớ mang máng những gì Triệu Hoán Đệ nói về chuyện gả chồng, miền Nam và Trần Châu nhà bên.

 

Nguyên Cần thấy Nguyên Lương bụ bẫm đáng yêu nói như vậy thì đột nhiên cảm thấy hơi lạnh trong lòng.

 

Cô bé ghét chị cả, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bán chị cả đi!

 

Tiểu Bảo học những lời này ở đâu vậy? Chị cả không vừa ý cậu bé thì cậu bé đã nói như vậy, vậy nếu là cô bé thì sao…

 

Nguyên Lương không để ý tới Nguyên Cần đang ngẩn ngơ đứng đó, cậu bé lấy khẩu súng gỗ của mình rồi xông ra khỏi cửa.

 

Cậu bé nhớ rõ chị cả chỉ vừa đi, cậu bé định bám theo chị cả xem sao, nếu phát hiện ra chỗ giấu đồ của chị cả thì cậu bé sẽ lấy hết ra và ăn sạch!

 

Cậu bé nhỏ xíu bị Nguyên Cần xúi giục thì lập tức đi về phía sau núi, lẽo đẽo theo sau Nguyên Đường từ xa.

 

Sáng nay Nguyên Đường vừa ra khỏi cửa thì phát hiện thời tiết không tốt lắm, trời âm u như thể đang chuẩn bị cho một cơn mưa to.

 

Hồ Minh cố ý dặn dò rằng chỉ cần nửa ngày là có thể kết thúc công việc nhỏ lẻ ở huyện thành, bảo hôm nay cô không cần đi sớm.

 

Nguyên Đường lo lắng buổi tối quay về thì trời sẽ mưa, bèn cố ý đi đến ngôi miếu đổ nát trước khi xuất phát.

 

Thực ra nếu không phải trong nhà không có chỗ giấu tiền thì cô sẽ không để tiền ở bên ngoài như vậy đâu. Nhưng không sao, chỉ cần cố gắng thêm vài ngày nữa, đợi đến lúc khai giảng là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

 

Nguyên Đường vội vàng đến rồi đi, hoàn toàn không nhận ra có một đứa trẻ đang bám theo sau.

 

Nguyên Lương đi theo cô suốt một đoạn đường, thấy Nguyên Đường rời đi rồi thì vội vàng lẻn vào ngôi miếu đổ.

 

Nơi này là căn cứ bí mật của Nguyên Đường, có dấu vết nhóm lửa, vốn dĩ chỗ Nguyên Đường giấu tiền cũng khá kín đáo, người bình thường tới đây nghỉ chân rất khó phát hiện ra.

 

Nhưng Nguyên Lương không đến đây để nghỉ chân, cậu bé là một đứa trẻ đầy tò mò.

Nỗi lo lắng vừa qua đi, cậu bé lập tức hứng lên lục lọi khắp nơi.

 

Từng viên gạch lỏng lẻo trên bức tường đất bị cậu bé gỡ xuống, Nguyên Lương tưởng tượng mình là một Hồng quân nhỏ* đang mai phục ở đây, cậu bé nhìn ra bên ngoài thông qua những lỗ nhỏ trên tường, miệng lẩm bẩm, tự chơi một mình.


(红军: một lực lượng quân sự của Đảng Cộng sản Trung Quốc, tiền thân của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc)

Những viên gạch lần lượt rơi xuống, cùng với một tiếng leng keng của kim loại, có một thứ gì đó cũng rơi ra từ trong tường.

Nguyên Lương giật mình, nhìn thấy là một chiếc hộp sắt thì hai mắt sáng rực lên.

 

Cậu bé mở nắp ra, bên trong là một đống tiền lẻ!

 

"Wow!"

Nguyên Lương vui mừng nhảy cẫng lên, nhiều tiền quá!

 

Cậu bé có thể mua một đống đồ ăn ngon!

Cậu bé nhét những đồng tiền lẻ đó vào túi của mình, nhét đến nỗi túi phồng lên, trên tay vẫn còn đang cầm một nắm.

Trẻ con không hiểu nhiều như vậy, nhìn thấy tiền là quên hết mọi thứ, Nguyên Lương nhét hết tiền vào túi rồi hớn hở chạy ra ngoài mà không thèm cầm súng gỗ theo.

Không ngờ chị cả lại kiếm được nhiều tiền thế này!

Hừ, chị cả kiếm được nhiều tiền như vậy mà lại giấu mẹ, cậu bé sẽ về nhà kể chuyện này cho mẹ nghe, để mẹ đánh chị cả một trận!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Nguyên Lương lại không mang tiền về nhà ngay.

Cậu bé bỏ vào túi một ít tiền, cảm giác như thể mình là đứa trẻ giàu có nhất thế giới.

Nhưng mà nói vậy cũng không sai, có trẻ con nhà nào dám để mấy chục đồng tiền trong túi đâu?

 

Đừng nói là mấy chục đồng tiền, thậm chí có những đứa trẻ còn chưa từng cầm lấy một đồng tiền hoàn chỉnh nữa là.

 

Nguyên Lương ưỡn ngực, đi đến đầu làng.

Ở đầu làng có bốn năm đứa trẻ trạc tuổi đang chơi trò tát giấy bìa. Giấy bìa được lấy từ những hộp diêm đã dùng hết, cũng chính là hộp quẹt. Sau khi dùng hết diêm thì tháo hộp ra, giữ lại những miếng giấy có kích thước giống nhau, trẻ con đều thích để dành những thứ này.

Giấy bìa để dành được sẽ  dùng để chơi trò chơi, người chơi giỏi có thể thắng được một đống, người chơi kém thì chỉ có thể buồn bã quay về tiếp tục để dành.

Bình thường Nguyên Lương cũng thích chơi trò này, Triệu Hoán Đệ rất chiều chuộng cậu bé, đi đến nhà ai cũng nhìn chằm chằm giấy bìa của người ta, lấy rất nhiều về cho cậu bé.

Nguyên Lương đứng trước mặt đám trẻ, ho khan vài tiếng.

Đám trẻ đang chơi say sưa, không ai để ý đến cậu bé.

Nguyên Lương cắn răng, lấy một nắm tiền lẻ từ trong túi ra.

 

"Đừng chơi giấy bìa nữa, ai đi theo tớ thì tớ sẽ mua kẹo cho ăn!"

 

Mắt của đám trẻ lập tức sáng rực lên, nhiều tiền quá!

Bọn trẻ lập tức vây quanh: "Nguyên Lương, cậu lấy tiền ở đâu vậy?"

"Nhiều tiền thế! Mẹ cậu cho cậu à?"

"Tớ muốn ăn kẹo!"

Nguyên Lương kiêu ngạo: "Chị gái tớ cho tớ đấy!"

Tiền của chị cả cũng chính là tiền của cậu bé, có gì không đúng sao?

Đám trẻ ồn ào.

"Chị gái cậu tốt với cậu thật đấy."

Bọn họ hâm mộ với Nguyên Lương vì cậu bé có ba người chị gái.

 

Nguyên Lương dẫn một đám trẻ con đi mua kẹo. Cửa hàng đại lý nằm ngay bên cạnh làng, nhân viên ở đó quen biết hầu hết mọi người trong làng. Nguyên Lương lấy một tệ ra, khí phách ngút trời.

"Chọn đi!"

 

Một tệ có giá trị rất lớn. Ở cửa hàng đại lý, một hào thôi là đã có thể mua được năm viên kẹo bạc hà rồi.

Đám trẻ con cũng không dám chọn nhiều, mỗi đứa lấy một ít kẹo nhét vào miệng.

Nguyên Lương vô cùng hào phóng, nói muốn mua đồ ăn vặt được đặt ở tầng trên cùng của cửa hàng đại lý.

Người của cửa hàng đại lý nói không đủ tiền, cậu bé lại lấy ra năm tệ từ trong túi. 

Điều này làm người của cửa hàng đại lý nhất quyết không chịu bán.

 

Gia đình nào cho trẻ con một tệ để ra ngoài mua đồ thì đã được coi là chiều chuộng lắm rồi. Trong khi đứa nhỏ này lại có tới sáu tệ, ai mà biết được có phải là đứa trẻ này trộm tiền của gia đình hay không.

Nguyên Lương nhảy cẫng lên nói là chị gái cậu ấy cho, nhưng người kia cũng không ngốc, Nguyên Lương có ba chị gái, ba người họ lại chưa lấy chồng, sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Chẳng lẽ là đứa trẻ này trộm của ai đó. Nhân viên cửa hàng nhất quyết không bán, đùa à, bán xong rồi bố mẹ nó đòi tiền thì sao, trong khi nó đã ăn đồ rồi, chỉ tổ khiến bản thân rước lấy phiền phức.

Nguyên Lương tức giận nắm chặt tiền đi ra khỏi cửa hàng đại lý, mấy đứa trẻ bên cạnh cũng có hơi sợ hãi, sao Nguyên Lương lại có nhiều tiền như vậy nhỉ.

Mấy đứa trẻ nhìn nhau, sau đó chúng cử một đứa đến hỏi Nguyên Lương.

 

Nguyên Lương không để ý: "Chị gái tớ cho! Chị cả tớ cho!"

 

Tuy cậu bé nói vậy nhưng mấy đứa trẻ khác lại không dám đi theo cậu ta nữa, bọn trẻ tản đi như bầy ong vỡ tổ.

Nguyên Lương vô cùng tức giận, cậu bé nghĩ thầm, cửa hàng đại lý không bán cho cậu thì cậu sẽ đến cửa hàng bách hóa!

Cửa hàng bách hóa ở trên thị trấn, bình thường Nguyên Lương cũng đi đến đó với Triệu Hoán Đệ nên cậu ta vẫn nhớ đường.

Cậu bé tức giận tự mình lên đường, men theo con đường đi đến thị trấn trong trí nhớ.

Cậu bé thảnh thơi đi đến thị trấn mà không biết người ở nhà đang lo lắng sốt vó.

Ban đầu Nguyên Cần định xúi giục em trai đi theo chị cả, nhưng chờ trái chờ phải chờ suốt cả buổi chiều mà em trai vẫn chưa về nhà.

Cô bé sợ hãi, sợ Nguyên Lương xảy ra chuyện, nhưng lại không dám đi tìm. Lo lắng bất an cả ngày trời, không tập trung làm được việc gì cả.

Mãi cho đến sáu giờ chiều mà Nguyên Lương vẫn không thấy đâu thì Nguyên Cần mới hoảng sợ.

 

Triệu Hoán Đệ là người đầu tiên phát hiện Nguyên Lương biến mất, bà ta vội vàng bảo Nguyên Cần và Nguyên Liễu ra ngoài đi tìm. Thế nhưng đã tìm kiếm khắp sau núi đến đầu làng rồi mà cũng không thấy bóng dáng của Nguyên Lương đâu.

Triệu Hoán Đệ cảm thấy như bị sét đánh, trong đầu hiện lên những vụ tai nạn mà bà ta nghe được. Trẻ con nhà ai đó bị chó sói tha đi, chỉ còn lại một đôi giày, trẻ con nhà ai đó rơi xuống nước, tìm suốt nửa tháng nhưng cũng không tìm thấy, còn có trẻ con nhà ai đó bị kẻ xấu bắt cóc…

 

"Con trai của mẹ…"

 

Một tiếng kêu thảm thiết khiến toàn bộ gà trong nhà đều nhảy dựng lên.

Mặt của Nguyên Cần cũng tái mét, cô bé vò góc áo, phản ứng đầu tiên là: không thể để bố mẹ biết mình đã nói gì với Nguyên Lương!

Nguyên Đức Phát bình tĩnh hơn Triệu Hoán Đệ, dù sao Nguyên Lương cũng mới năm sáu tuổi, trẻ con tuổi này mê chơi quên về nhà cũng là điều bình thường.

Ông ta bảo Nguyên Đống ra ngoài tìm mấy đứa trẻ chơi thân với Nguyên Lương, hỏi xem hôm nay chúng nó có gặp Nguyên Lương không. Lại bảo Nguyên Liễu Nguyên Cần đi gọi người. 

 

Dân làng vừa nghe nói mất con thì lập tức cầm đèn pin ra ngoài tìm giúp.

Có người cẩn thận, cố chịu mùi hôi thối vào lật tìm trong nhà vệ sinh của làng, may mà không nhìn thấy vật thể lạ nào ở bên trong.

 

Lúc Nguyên Đường về đến làng Tiểu Hà, còn chưa kịp vào làng thì đã gặp dân làng đi tìm Nguyên Lương, biết được Nguyên Lương bị lạc, Nguyên Đường nhíu mày.

Kiếp trước không hề có chuyện như này.

Đối với cậu em trai Nguyên Lương này, Nguyên Đường không có nhiều tình cảm cho lắm, tình thân của cô đã dành hết cho Nguyên Đức Phát Triệu Hoán Đệ, tình anh em thì phần lớn là dành cho Nguyên Đống, còn lại mới đến Nguyên Liễu, Nguyên Cần và Nguyên Lương.

 

Nếu hỏi cô cảm thấy thế nào về việc Nguyên Lương bị lạc thì câu trả lời sẽ là không có cảm giác gì nhiều.

 

Nguyên Lương không giống cô, nếu đổi lại là cô lúc năm tuổi, dù cô có biến mất nửa ngày thì Triệu Hoán Đệ cũng sẽ không hô hào mọi người cùng đi tìm như vậy.

Nguyên Đường đi đến sau núi, đến cái miếu bỏ hoang để bỏ tiền hôm nay kiếm được vào hộp. 

Hôm nay là ngày cuối cùng làm việc vặt, chủ nhà thấy bọn họ làm tốt nên cũng không trừ nửa ngày công mà tính luôn là hai tệ.

Bây giờ đã là ngày 22 tháng 8, chỉ còn bảy tám ngày nữa là khai giảng. Hồ Minh nói còn một công việc làm một ngày nữa là xong, Nguyên Đường cũng cảm thấy mình nên nhân cơ hội này đến huyện thành dạo chơi và tìm cho mình một công việc làm thêm nữa.

 

Mặc dù làm việc với Hồ Minh kiếm được khá nhiều tiền nhưng không phải lúc nào cũng có việc, cô muốn đến huyện thành xem có cơ hội gì không.

Đang suy tính như vậy nhưng vừa bước vào miếu bỏ hoang thì lòng Nguyên Đường chùng xuống.

Bên trong miếu hoang đổ nát đã bị người ta lục tung cả lên, chiếc hộp sắt nhỏ đựng tất cả tài sản của cô cũng biến mất không thấy đâu.

 

Nguyên Đường không thể diễn tả cảm xúc trong lòng lúc này, cô chỉ cảm thấy hình như số phận đang trêu đùa cô thì phải.

Giống như cho dù cô làm gì, cho dù cô có cố gắng đến đâu thì cuối cùng đều sẽ như vậy.

 

May mắn chẳng bao giờ đến với cô, có cố gắng hơn nữa thì cũng chẳng có kết quả gì.

Nguyên Đường lục lọi xung quanh, nghiến chặt răng hàm.

 

Cô không cam tâm!

Tại sao chứ!

 

Trong lúc tìm kiếm, cô nhìn thấy khẩu súng gỗ nhỏ nổi bật.

 

Cô nhặt khẩu súng lên, trên tay cầm còn khắc một chữ Nguyên nhỏ, là do Nguyên Đống khắc.

 

Nguyên Đường suy nghĩ một lát, cảm thấy chỉ có hai khả năng, một là tự Nguyên Lương đến đây ăn trộm, hai là có người dẫn Nguyên Lương đến rồi mang cả Nguyên Lương và tiền đi.

 

Cô ấy cầm cây súng đi về nhà, đầu óc trống rỗng.

 

Vừa đến cửa nhà thì đã nghe thấy tiếng gào khóc của Triệu Hoán Đệ.

 

"Nguyên Lương, cuối cùng con cuối cũng về rồi! Con mà không về thì mẹ sẽ chết mất!"

 

Nguyên Lương đã về.

 

Nguyên Đường đẩy cửa vào nhà, người trong làng vẫn chưa về hết, có hai người phụ nữ vừa đỡ Triệu Hoán Đệ khóc lóc thảm thiết, vừa giúp quở trách Nguyên Lương.

 

"Thằng bé này, nhìn mẹ cháu sợ hãi chưa kìa, sau này không được chạy lung tung nữa, biết chưa?"

 

"Sao cháu dám chạy đến thị trấn một mình chứ, nếu không phải chồng bác đang dắt trâu về tình cờ gặp cháu thì dân làng phải tìm đến nửa đêm đó."

Nguyên Lương cũng biết mọi người xúm lại như vậy đều là vì cậu bé chạy lung tung, thấy Triệu Hoán Đệ khóc như vậy, cậu bé càng thấy sợ. Cậu bé rúc vào lòng Triệu Hoán Đệ không nói tiếng nào, làm những người bên cạnh thấy vậy đều thở dài.

 

Đã như vậy rồi Triệu Hoán Đệ còn ôm đứa con trai yêu quý của bà ta mà không đánh đòn?

 

Trong làng này, có con cái nhà ai dám nghịch như vậy chứ, một mình chạy ra ngoài xa như thế, không sợ bị bọn bắt cóc trẻ con bắt đi à?

 

Nếu đổi lại là nhà họ thì ít nhất cũng phải đánh gãy hai cây roi mây.

 

Triệu Hoán Đệ khóc thút thít, Nguyên Đức Phát vội vàng cảm ơn mọi người, vội đến nỗi trán đầy mồ hôi.

 

Có người thông minh nhắc nhở ông ta: "Anh Nguyên này, anh phải trông chừng vợ con nhà anh, không thể mặc kệ được nữa đâu."

 

Cây nhỏ không uốn thì không thẳng.

Nguyên Đức Phát cười khổ, lúc nãy ông ta vừa định ra tay thì Triệu Hoán Đệ vừa khóc vừa làm ầm lên ngăn lại. Ông ta còn cách nào nữa đâu?

Mọi người đi rồi, lúc này Nguyên Lương mới nhớ đến việc chính.

 

Cậu bé lấy tất cả tiền từ trong túi ra, đưa cho Triệu Hoán Đệ.

"Mẹ, tiền!"

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.