Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 15: Chương 15




Cả nắm tiền lẻ ấy khiến Triệu Hoán Đệ giật nảy mình.

 

"Con lấy tiền ở đâu ra vậy?"

 

Nguyên Lương đảo mắt một vòng: "Chị cả cho con!"

 

Nguyên Đức Phát cũng đi tới, nhìn đống tiền lẻ kia, trong lòng ông ta dâng lên một cảm xúc gì đó rất khó diễn tả.

 

Nguyên Đường lặng lẽ đứng ở cửa, lúc nãy hơi đông người nên cô tránh mặt đi, lúc này mới đi ra.

Cách một cánh cửa, cô lặng lẽ nhìn người thân của mình.

 

Triệu Hoán Đệ giật mình, vội vàng hỏi thêm, Nguyên Lương lại ấp úng, nói mình đói muốn ăn cơm.

 

Cậu bé đến thị trấn tìm cửa hàng bách hóa, nhưng mà cửa hàng bách hóa cũng không dám bán cho cậu bé, cho nên cậu bé chỉ có thể tự quay trở về, cả buổi chiều Nguyên Lương chỉ mới ăn mấy viên kẹo.

 

Triệu Hoán Đệ xót con, lập tức sai Nguyên Cần và Nguyên Liễu đi làm cơm.

 

Bà ta nhanh tay vơ tiền lại, Nguyên Lương đã nói là Nguyên Đường cho nó, vậy thì chứng tỏ con bé này vẫn bằng lòng giúp đỡ gia đình.

 

Sớm làm thế có phải là êm xuôi rồi không.

Bà ta không thèm nghĩ xem tại sao Nguyên Đường lại cho Nguyên Lương nhiều tiền như vậy, thậm chí cũng không nghĩ đến việc Nguyên Đường kiếm tiền ở đâu, bà ta lấy hết toàn bộ mà chẳng thèm quan tâm.

 

Nguyên Đức Phát liếc mắt nhìn quanh, trung hợp trông thấy Nguyên Đường đang ở cửa.

 

"... Con cả!"

 

Ông ta chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên nhảy lên một cái, như thể có thứ gì đó sắp bật ra.

 

Nguyên Đường lạnh mặt sải bước đi vào trong nhà.

 

Nguyên Đức Phát còn tưởng nó sẽ nói gì đó thì Nguyên Đường lại không nói một lời.

 

Cô túm lấy vạt áo Triệu Hoán Đệ, hất hết chỗ tiền lẻ kia ra.

 

Triệu Hoán Đệ tức giận, giơ tay lên đánh cô.

"Mày phản rồi!"

 

Nguyên Đường bị ăn tát, mặt lệch sang một bên, nhưng cứ như cô không có cảm giác đau đớn vậy, chỉ lo lấy lại toàn bộ số tiền của mình, mặc cho Triệu Hoán Đệ khóc lóc ầm ĩ. Nhặt hết lên, cô đếm lại một lượt.

 

Vốn là sáu mươi hai tệ ba hào, bây giờ chỉ còn sáu mươi mốt tệ chẵn, thiếu một tệ ba hào.

 

Như vậy cũng tốt hơn nhiều so với dự tính của cô rồi.

 

Cô xách Nguyên Lương lên, tát vào mặt nhỏ của cậu bé một cái.

 

Nguyên Lương bị cô đánh khóc, dang tay đòi Triệu Hoán Đệ bế.

 

"Mẹ ơi… chị đánh con!"

 

Cậu bé như chim non yếu ớt tìm kiếm vòng tay của mẹ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Triệu Hoán Đệ là bầu trời của cậu bé, là chỗ dựa của cậu bé. Cậu bé không tài nào ngờ được, chị cả lại dám đánh cậu bé trước mặt mẹ.

 

Triệu Hoán Đệ đã sớm giận đến ngẩn người.

 

Nguyên Đường lại dám đánh cục cưng của bà ta ư!

 

Bà ta quay đầu tìm thứ gì đó vừa tay, sau đó lập tức vớ lấy que cời lửa, vừa đánh vừa mắng Nguyên Đường. 

 

"Con bé chết tiệt này, mày nghĩ mày giỏi lắm đúng không? Dám đánh em trai mày à!"

 

Nguyên Đường né mấy lần mà không né được, đành phải túm chặt lấy Nguyên Lương.

 

Triệu Hoán Đệ đánh cô thì cô sẽ đánh Nguyên Lương.

 

Chẳng bao lâu, Nguyên Lương đã phải hứng chịu mấy cái bạt tai.

 

Cả nhà ầm ĩ thành thế này, trong lòng Nguyên Đức Phát vô cùng buồn bã, ông ta không biết nói cùng ai, chỉ có thể khuyên can hết người này đến người kia.

 

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"

Ông ta đã phạm phải tội gì.

 

Hai mắt Nguyên Đường đỏ ngầu, cô túm lấy Nguyên Lương hỏi: "Mày ăn trộm tiền kiểu gì?"

 

Nguyên Lương khóc nức nở, bị chị cả đánh một trận, nó cũng không dám nói dối. Cậu bé khóc lóc nói: "Chị tư nói... chị tư nói là chị cả giấu đồ."

 

Nguyên Cần đứng bên cạnh, sắc mặt cô bé vốn đã trắng bệch, nghe thấy Nguyên Lương nói như vậy thì càng cảm thấy choáng váng.

 

Cô bé sợ sệt liếc nhìn Triệu Hoán Đệ, quả nhiên, mặt của Triệu Hoán Đệ tối sầm.

Nguyên Đường nhìn chằm chằm cô bé nhưng vẫn không nói gì.

 

Nguyên Lương thút thít: "Con đi theo chị cả, chị cả đi rồi con mới lấy."

 

Nếu biết trước chị cả sẽ nổi điên như vậy thì cậu bé sẽ không đi lấy đâu, không ngờ còn bị đánh một trận nữa.

 

Lúc này Triệu Hoán Đệ lại nhảy ra, bà ta bị Nguyên Đường chọc giận đến đỉnh điểm, nói năng không kiêng nể.

 

"Là tao bảo nó lấy đấy! Sao nào? Mày có giỏi thì đánh tao luôn đi! Lại đây lại đây, đánh chết mẹ mày đi! Đồ chỉ biết tiền không biết bố mẹ, nếu biết trước mày sẽ đánh em trai mày vì chút tiền như này thì chẳng thà lúc trước tao dìm chết mày luôn cho rồi!"

 

Bà ta giật lấy đứa con trai nhỏ, gào lên bảo Nguyên Đường cút đi.

 

"Mày là đồ lòng dạ hiểm độc, nhân lúc tao chưa làm gì mày thì mày cút ngay cho tao! Tao không có đứa con gái lòng lang dạ sói như mày!"

 

Nguyên Đức nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Cuối cùng không nhịn được nữa, ông ta đứng dậy quăng bát cơm trong nhà. Mảnh sành vỡ tan, văng tung tóe trên mặt đất.

 

"Có thể đừng ầm ĩ nữa được không! Có thể ngậm miệng lại được không!"

 

Triệu Hoán Đệ vừa khóc vừa chỉ tay vào Nguyên Đường: "Ông nổi nóng với tôi làm gì, ông nói với con gái ông kia kìa, ông nhìn nó xem, có khác gì người điên không?"

 

Bà ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là Nguyên Đường bị làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi như thế.

 

Giống như cô có thù oán với cả cái nhà này vậy. Cho dù người làm mẹ như bà ta có làm gì sai thì thân là con gái, sao Nguyên Đường có thể bất mãn và bất bình nhiều với bà ta như vậy? Dù bà ta có sai lầm gì đi nữa thì bà ta cũng đã nuôi Nguyên Đường lớn khôn mà.

 

Chẳng qua là Nguyên Lương lấy tiền của cô thôi, hơn nữa bây giờ cô cũng đã lấy lại hết rồi, vậy mà cô còn muốn đánh Nguyên Lương.

 

Có người làm chị nào giống cô không chứ!

Nguyên Cần đứng giữa sân, song song với Triệu Hoán Đệ đang ôm Nguyên Lương, Nguyên Đức Phát ho khan mấy tiếng rồi nói như van xin với Nguyên Đường: "Mẹ con nóng giận nhất thời mà thôi, con đừng để bụng."

 

Lần đầu tiên trong đời Nguyên Đường không thuận theo ý của bố, cô ngẩng đầu lên.

 

"Con để bụng đấy."

 

Trời càng lúc càng tối, hơi nước ngưng tụ báo hiệu một cơn mưa to sắp đến. Nguyên Đường cảm thấy quần áo như dính chặt vào người, nhớp nháp khó chịu.

 

Lần đầu tiên, cô hỏi ra những nghi vấn trong lòng với người bố giả câm giả điếc và người mẹ cuồng loạn, lần đầu tiên nói ra những nghi vấn trong lòng mình.

 

"Từ nhỏ đến lớn, con luôn là người vất vả nhất, từ khi hai người nhất quyết sinh Nguyên Lương, hơn nửa công việc trong nhà đều đè lên vai con. Con chưa bao giờ để hai người phải lo lắng, làm con gái đến mức này, rốt cuộc thì con không làm vừa ý hai người ở chỗ nào, ngay cả việc con muốn đi học cũng không được phép."

 

Mũi Nguyên Đường cay cay, nhớ tới kiếp trước, giọng cô nghẹn ngào.

 

"Hai người nói con bất hiếu, rốt cuộc thì con bất hiếu chỗ nào? Chẳng lẽ nhất định phải hy sinh cả đời con để nuôi nấng các em cho hai người thì mới là hiếu thảo sao? 

 

Nguyên Đống cần tiền đi học, Nguyên Liễu Nguyên Cần cần tiền, Nguyên Lương cũng cần tiền, trong nhà chỉ có mình con là chị cả nên con xứng đáng chịu thiệt đúng không? Rốt cuộc thì hai người sinh con ra là vì con là con gái của hai người, hay là vì muốn có người làm việc cho mấy đứa con sau của hai người?"

 

"Sao hai người không bóp chết con ngay từ khi con mới sinh ra đi!"

 

Vừa nghe cô nói những lời như vậy, mắt Nguyên Đức Phát rưng rưng, hai hàng nước mắt chảy dài.

 

Ông ta ôm đầu ngồi xổm xuống: "Là bố vô dụng."

 

Vì ông ta vô dụng cho nên gia đình mới lục đục như vậy.

 

Lời nói của Nguyên Đường giống như một lưỡi dao sắc bén, xé toạc lớp vỏ gia đình hòa thuận giả tạo mà ông ta vẫn luôn tự hào. Cô nói rõ cho ông ta biết, đứa con gái lớn của ông ta đã phải chịu biết bao nhiêu ấm ức, hai vợ chồng bọn họ không xứng làm bố mẹ.

 

Triệu Hoán Đệ nhìn Nguyên Đường rồi lại nhìn Nguyên Đức Phát, bà ta không thể hiểu nổi những lời của Nguyên Đường.

Chẳng phải người đời đều sống như vậy sao?

 

Người khác cũng đều như thế mà!

Làm anh chị cả thì phải chịu thiệt thòi nhiều hơn, đó chẳng phải là lẽ đương nhiên hay sao? Ai bảo cô đầu thai vào bụng bà ta, đây là số mệnh!

 

Cả nhà chìm trong im lặng, không một ai nói lời nào.

 

Nhưng sự im lặng này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, rất nhanh sau đó có người vội vã chạy đến báo cho Triệu Hoán Đệ một tin dữ khác trong đêm nay.

 

"Nhà họ Nguyên đâu, mau lên, thằng con trai lớn nhà các người rơi xuống sông rồi!"

 

Triệu Hoán Đệ kêu “á” một tiếng, người còn chưa kịp cử động thì đã ngất lịm đi.

Nguyên Đức Phát cũng bị tin dữ ập đến làm ngẩn ngơ, chân tay rụng rời.

 

Người đến báo tin nhìn thấy tình cảnh này thì biết là không thể trông mong vào đôi vợ chồng này được, vội vàng kéo Nguyên Đường đi.

 

"Nguyên Đường à, nhanh lên, cháu mau đi xem em trai cháu đi. Theo lý thuyết thì con sông đó cũng không sâu, không biết sao vừa vớt lên đã không thấy hơi thở nữa rồi."

 

Ông ta cũng lấy làm lạ, Nguyên Đống đi tìm Nguyên Lương, phía sau còn có một đám người đi cùng, vừa nghe nói đã tìm thấy Nguyên Lương rồi thì cả đám quay về. Ban đầu Nguyên Đống vẫn đi trên bờ sông đàng hoàng, kết quả không biết thế nào mà đang đi thì rơi tõm xuống sông.

 

May mà con sông trong làng nhỏ, nên cậu ta chỉ bị ngã, không bị ngộp nước. Nhưng khi được người ta kéo lên thì đã ngất xỉu, thử đặt tay lên mũi mới biết là tắt thở rồi!

Bọn họ sợ quá, vội vàng đi tìm Nguyên Đức Phát.

 

Đầu óc Nguyên Đường mụ mị, chỉ có thể mặc người ta kéo đi.

 

Đi được nửa đường thì thấy có người tìm được một chiếc xe bò, bọn họ đặt Nguyên Đống lên xe rồi kéo về.

 

Cách đó không xa có người hô to: "Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"

 

Người đến báo tin lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

Nguyên Đống tỉnh lại, cậu mơ màng hỏi giờ là mấy giờ rồi lại ngủ thiếp đi, mọi người lập tức đưa cậu về nhà họ Nguyên.

Triệu Hoán Đệ tỉnh dậy, ôm lấy con trai lớn khóc nức nở.

 

Nguyên Đức Phát tiễn mọi người ra về, quả thật là tối nay nhà ông ta đã làm phiền không ít người, trước là giúp tìm Nguyên Lương, sau lại là Nguyên Đống.

 

Cả thể xác lẫn tinh thần của ông ta đều vô cùng mỏi mệt, không biết nên nói gì cho phải. May mà dân làng đều là người thành thật chất phác, bận rộn cả buổi tối cũng không một lời oán trách, chỉ bảo ông ta nghỉ ngơi sớm, có gì thì sáng mai nói sau.

Mọi người đều đã về, Nguyên Đường bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

 

Nguyên Đức Phát thấy vậy thì mí mắt giật giật, Nguyên Đường thu dọn mấy bộ quần áo rách của cô, sau đó là sách vở được cô gói thành một bọc nhỏ, những thứ khác cô không động đến, chỉ cõng mấy thứ này lên lưng.

 

"Con cả, con làm gì vậy?"

Mặt Nguyên Đường không chút cảm xúc: "Con dọn ra ngoài ở."

 

Triệu Hoán Đệ đang lo lắng cho con trai lớn, lúc này nghe thấy cô nói muốn rời nhà thì lập tức lao ra.

 

"Em trai mày như thế này mà mày còn muốn đi? Mày có còn lương tâm không hả!"

 

Bà ta khóc lóc thảm thiết: "Mày muốn đi cũng được, mày đưa tao năm mươi đồng, nếu ngày mai em trai mày không đỡ hơn thì mày phải đưa nó đến bệnh viện huyện khám."

 

Con trai út là mạng sống của bà ta, con trai lớn là người nối dõi của bà ta.

 

Nếu con trai lớn có mệnh hệ gì thì bà ta còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên.

 

Bà ta đưa tay ra, đòi Nguyên Đường đưa tiền như một lẽ tự nhiên.

 

Nguyên Đường nắm chặt bọc đồ của mình: "Con không có tiền."

 

"Mày nói láo! Mày có nhiều tiền như vậy mà không đưa! Mày định trơ mắt nhìn em trai mày chết sao? Đồ lòng dạ độc ác, đồ rắn độc! Đồ ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân!"

 

Đến nước này rồi Nguyên Đường lại cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

 

Thì ra đây chính là điểm tận cùng.

Cô tự giễu, thì ra đây chính là điểm tận cùng của tình thân mà Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát dành cho cô.

 

Cô đã nhìn thấy điều đó, cô từng nghĩ rằng mình sẽ rất đau khổ, nhưng không ngờ khi thật sự đến bước này rồi, cô lại có một cảm giác thản nhiên "đã sớm đoán được".

 

Chỉ cần cô không dâng hiến bản thân như lời của Triệu Hoán Đệ, thì trong mắt của Triệu Hoán Đệ, cô chính là một con súc sinh không bằng heo chó.

 

"Con không đưa."

 

Cô nắm chặt số tiền đó, như thể đang nắm chặt tương lai của cô vậy.

 

Nếu Nguyên Đống thực sự có mệnh hệ gì thì thế nào Triệu Hoán Đệ cũng sẽ kiếm được tiền, chỉ là so với việc đi vay mượn họ hàng thì Triệu Hoán Đệ cảm thấy tiền của cô dễ lấy hơn mà thôi.

 

Nguyên Đường vừa dứt lời, hai mắt của Triệu Hoán Đệ lập tức đỏ ngầu.

 

Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn thù hận. Nguyên Đức Phát cảm thấy không ổn, nhưng bà ta đã mở miệng rồi.

 

"Nếu biết trước, nếu biết trước mày lại không nghe lời như vậy, thì tao đã cho mày nghỉ học! Gả mày đi chỗ khác! Con bé chết tiệt này, mày không biết nỗi khổ của cha mẹ. Mày nhớ lấy Nguyên Đường, có xe đi trước thì sẽ có xe theo sau. Mày bất hiếu với bố mẹ thì sau này con mày đẻ cũng sẽ học theo mày thôi!"

 

Bà ta mắng xối xả, nói bà ta hối hận biết bao khi không gả Nguyên Đường đi như nhà hàng xóm.

 

Nguyên Đường đứng đó, nhìn Triệu Hoán Đệ mắng chửi cô đủ kiểu.

 

Thật mỉa mai, một giây trước cô còn cảm thấy mình có thể chấp nhận tất cả, một giây sau cô đã hiểu ra, cô không thể chấp nhận tất cả những điều này.

 

Cô từng nghĩ rằng Triệu Hoán Đệ đối xử hà khắc với cô là do bà ta ngu muội, vô tri. Trong hoàn cảnh khốn khó đó, dù bà ta có tàn nhẫn với cô, thì ít ra cũng còn chút tình thân trong đó.

 

Nhưng sự thật đã chứng minh, tất cả đều là giả dối.

 

Triệu Hoán Đệ và bà Vương hàng xóm kia có gì khác nhau đâu chứ?

 

Ngoài cái tên Nguyên Đường ra, thì cô và Trần Châu bị đặt tên là "Lợn" kia có gì khác biệt đâu?


(Trong tiếng Trung, chữ Châu trong tên của Trần Châu đồng âm với chữ lợn) 

 

Chỉ là bên ngoài trông tốt đẹp hơn một chút mà thôi, chẳng có gì khác biệt cả.

 

Bà Vương bòn rút con gái để bù đắp cho con trai, chẳng phải là Triệu Hoán Đệ cũng bòn rút cô để bù đắp cho con trai hay sao?

 

 Chẳng qua là bà ta đổi một cách khác thôi.  

Buồn cười là, cô của hiện tại, người đã được sống lại một đời, vẫn còn ôm ảo tưởng về cái tình thân kia.

 

Nguyên Đường cười giễu một tiếng, cô quay người đi vào bếp, lúc đi ra thì trên tay đã cầm một con dao.

 

Triệu Hoán Đệ gào lên: "Sao? Mày còn muốn giết bố mẹ mày hay sao?" Bà ta gào toáng lên và chạy ra mở cửa, mặc kệ sự ngăn cản của Nguyên Đức Phát.

 

"Mọi người mau đến xem này, con súc sinh không bằng heo chó này muốn giết mẹ ruột đây này!"

 

Bà Vương hàng xóm là người đầu tiên nghe thấy, ngay sau đó đã có vài người tụ tập ở cửa ngó đầu vào.

 

Hình như Nguyên Đường điên thật rồi, cô đưa con dao cho Triệu Hoán Đệ, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

 

"Mẹ, đây là lần cuối cùng con gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’. Mẹ hãy cầm lấy con dao này, thích miếng thịt nào trên người con thì cứ việc cắt, cắt xong chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, được không? Mẹ cứ coi như là con đã chết ở ngoài đường rồi đi."

 

Đã đến nước này rồi thì duy trì cái vẻ ngoài giả tạo kia có còn ý nghĩa gì nữa đâu.

 

Thà rằng nói thẳng ra, rốt cuộc phải làm thế nào để cô trả hết ân mang thai mười tháng ấy.

 

Chỉ cần có thể trả hết nợ thì dù cô có chết cũng không sao!

 

Đừng nói là thịt trên người, cho dù Triệu Hoán Đệ có muốn mạng sống của cô thì cô cũng sẽ cho.

 

Cô đã sống quá đủ ở kiếp trước rồi, đừng hòng bắt cô ngoan ngoãn đi lại con đường xưa!

 

Vốn dĩ Triệu Hoán Đệ còn đang rất hùng hồn, bị Nguyên Đường nhét con dao vào tay như vậy thì run rẩy cả người.

 

Bà ta không tài nào hiểu được, vì sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này.

 

Nguyên Đường vẫn đang nói: "Mẹ ra tay đi, đến đây, dùng sức đâm vào người con, đâm chết thì cũng coi như được giải thoát rồi! Đâm đi!"

 

Câu quát cuối cùng khiến Triệu Hoán Đệ giật nảy mình.

 

Nguyên Đức Phát vội vàng tiến đến giật dao ra, Triệu Hoán Đệ kêu lên một tiếng rồi khóc òa, vừa lau nước mắt trên mặt vừa nói: "Tôi đã tạo nghiệt gì thế này!"

 

Bà ta không thể hiểu nổi, tại sao con gái lớn của mình lại đột nhiên hóa điên như thế.

 

"Người ta đều như vậy cả, con gái nhà ai mà chẳng đi làm để nuôi con trai."

 

Có vẻ như từ rất lâu rồi, câu nói "người ta đều như vậy" đã trở thành câu cửa miệng của bà ta.

 

Bà ta ngồi bệt xuống đất mắng Nguyên Đường lòng lang dạ sói.

 

Người ta đều như vậy cả, bà ta cũng chỉ là một người bình thường nhất trong muôn vàn những người phụ nữ khác. Bà ta khổ sở hơn nửa đời, một trái tim chia thành mười tám phần, cho dù là cho Nguyên Đường ít hơn vài phần thì đã sao? Bản thân bà ta không hề giữ lại lấy một phần, ngày nào cũng dậy sớm thức khuya, trên tay toàn là vết nứt.

 

Vì cái gì? Chẳng phải là vì bọn họ sao! Thế mà Nguyên Đường lại hận bà ta như vậy. Giải thích cũng không nghe, nuôi một đứa con gái mười mấy năm,  ánh mắt nó nhìn bà ta lúc này thật khiến trái tim bà ta lạnh giá. Nó muốn đi! Dựa vào cái gì mà nó muốn đi! Trong cái làng này, con gái nhà ai mà không như vậy, người ta đều như vậy cả!

 

Tiếng khóc của bà ta thật thê lương, bà ta chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói đó. Giống như câu nói này ẩn chứa đạo lý nặng tựa ngàn cân, bà ta mong đứa con gái trước mặt gần như sắp phát điên kia có thể nghe hiểu đạo lý này.

 

Phải đấy, người ta đều như vậy. Nhưng người ta đều như vậy thì đâu có nghĩa là người ta đúng?

 

Nguyên Đường cảm thấy chắc chắn là kiếp trước bản thân đã bị "đạo lý" này mê hoặc, nó thật sự rất dễ khiến người ta mê muội. Tất cả mọi người xung quanh đều nói với cô, chịu khổ chịu cực là chuyện thường tình của cuộc sống, và hy sinh chính là đức hạnh mà ông trời ban cho phụ nữ.

 

Trên người cô bị trói buộc bởi hai ngọn núi lớn là đạo hiếu và đạo đức, cô bị chúng đè nén đến mức không thở nổi, cuối cùng lại chỉ đổi được một câu "nên như vậy".

 

Làm gì có cái gì là nên như vậy!

Nguyên Đống và cô chỉ cách nhau vài phút, Nguyên Liễu và Nguyên Cần cũng đều là con gái giống cô.

 

Tiêu chuẩn đạo đức của cả nhà chỉ thể hiện trên người cô, em trai em gái đạp lên cô để có môi trường giáo dục tốt, tương lai tươi sáng, gia đình hạnh phúc…

 

Còn cô thì sao, chết bệnh trong đêm giao thừa chính là phần thưởng cho cô sao?

Đây là cái thứ “nên” chó má gì vậy!

 

Người tụ tập ở trước cửa ngày càng đông, nhà họ Nguyên ồn ào đến mức một nửa làng có thể nghe thấy tiếng cãi vã của nhà này.

 

Mấy gia đình có quan hệ họ hàng với nhà họ Nguyên cắn răng bấm bụng đứng ra hòa giải.

 

"Nguyên Đường à, cháu đừng làm ầm lên nữa, nhìn mẹ cháu tức giận chưa kìa, mẹ cháu nói vậy là vì muốn tốt cho cháu thôi."

 

"Đúng vậy đấy, người lớn đều muốn tốt cho các cháu mà thôi, dù tính tình của mẹ cháu không tốt lắm, nhưng trong lòng bà ấy luôn nghĩ cho các cháu."

 

Nguyên Đường đã nghe quá nhiều những lời như vậy rồi, cô cười giễu một tiếng.

Nguyên Đường trách hỏi Nguyên Đức Phát: "Bố, ai cũng nói là bố và mẹ đều muốn tốt cho con, vậy con muốn hỏi bố, giấy báo nhập học của con đâu?"

 

Lòng Nguyên Đức Phát chùng xuống, cuối cùng…


Nguyên Đường nghiêng đầu: "Con đã hỏi thầy giáo của con rồi, thầy nói con đã thi đỗ trường cấp ba số 1 của huyện, bố à, giấy báo nhập học của con đâu?"

 

Nguyên Đức Phát không thể chối cãi, cuối cùng thì ông ta cũng đã biết vì sao dạo gần đây Nguyên Đường lại khác thường như vậy rồi.

 

Hóa ra là cô đã biết từ lâu rồi.

 

Trái tim ông ta hoàn toàn nguội lạnh, ông ta nhận ra con gái thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta.

 

Nguyên Đường nhất quyết đòi lấy giấy báo nhập học của mình.

 

Những người vừa mới đang cố gắng hòa giải khi nãy thì im bặt, trong lòng thầm nghĩ nhà họ Nguyên thật tệ bạc.

 

Cho dù không cho con bé gái đi học thì cũng phải nói rõ ràng với nó chứ. Đã lớn như vậy rồi mà còn lừa gạt làm gì, lại còn bị phát hiện nữa chứ, thấy chưa, làm ầm lên rồi đấy?

 

Tuy nhiên, đại đa số mọi người vẫn cảm thấy Nguyên Đường quá cố chấp, chỉ vì không được đi học mà lại cầm dao đòi cắt đứt quan hệ với người nhà.

 

Nuôi đứa con gái như thế này thì chẳng bằng nuôi một con chó!

 

Nguyên Đức Phát bảo Nguyên Liễu vào phòng lấy giấy báo nhập học, lúc đưa cho Nguyên Đường, trông ông ta như già đi mấy tuổi.

 

"Con cả, bố có lỗi với con."

 

Đối với người coi trọng thể diện như ông ta, việc nhận lỗi trước mặt mọi người đã là sự xấu hổ lớn nhất.

 

Nguyên Đường nhận lấy giấy báo nhập học, cho dù đã có giấy báo mới nhưng tờ giấy này vẫn có ý nghĩa đặc biệt đối với cô.

 

Cô sờ soạng nét chữ trên đó.

 

Triệu Hoán Đệ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lao tới, giật lấy tờ giấy báo và xé thành từng mảnh vụn.

 

"Mày muốn đi học à, mơ đẹp đấy!"

 

Chính tờ giấy ma quỷ mê hoặc lòng người này đã biến Nguyên Đường thành kẻ vô tâm bạc nghĩa. Hơn nữa, tình trạng bây giờ của con trai lớn vẫn chưa rõ ràng, Nguyên Đường muốn bỏ mặc cả nhà để đi học à? Nằm mơ đi!

 

Sự việc quá bất ngờ khiến mọi người xung quanh đều không kịp phản ứng.

 

Nguyên Đường trơ mắt nhìn Triệu Hoán Đệ xé nát tờ giấy báo nhập học của mình.

 

Những mảnh vụn bay tứ tung rồi rơi trên mặt đất, Triệu Hoán Đệ vẫn chưa hả giận, bà ta tiến đến giẫm mạnh mấy cái.

 

"Bà Triệu, bà..."

 

Nguyên Đường nhìn những mảnh giấy vụn trên đất một lúc, im lặng không nói.

 

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hai mắt của Triệu Hoán Đệ.

 

"Con hận mẹ."

 

Khoảnh khắc cô nói ra câu đó, nỗi đau đè nén cô suốt hai kiếp cuối cùng cũng được giải thoát.

 

Đúng vậy, sao cô có thể không hận cho được?

 

Rõ ràng là mẹ của cô, vậy mà bà ta lại chỉ mang đến nỗi đau khổ tột cùng cho cô.

Tình thân mà cô khao khát, cuối cùng cũng tan biến theo những mảnh vụn rải rác khắp mặt đất của tờ giấy báo nhập học.

 

Nguyên Đường lẩm bẩm: "Con hận mẹ."

 

Cô hận bà ta đã đẩy cô vào sự tuyệt vọng vô tận này, cũng hận vì rõ ràng bà ta không yêu thương cô nhưng vẫn cố sinh cô ra. Bà ta đã nhắc đến việc đáng lẽ nên để cô chết đi từ lúc cô sinh ra vô số lần, cô cũng từng nghĩ như vậy, sao bà ta không để cô chết đi cho rồi?

 

Triệu Hoán Đệ cảm giác như bị sét đánh, trái tim như vỡ làm đôi.

 

Nguyên Đường lấy sách vở từ trong bọc ra, số quần áo còn lại cũng vứt tại chỗ không cần nữa.

 

Cô đứng trước mặt Triệu Hoán Đệ, kiên quyết nói: "Con muốn ra ở riêng."

 

Cô vừa dứt lời, nhà họ Nguyên lập tức im bặt.

 

Lúc trước còn có thể nói là Nguyên Đường náo loạn ầm ĩ một chút, nhưng cô vừa nói muốn ra ở riêng, mức độ nghiêm trọng của chuyện này lập tức được nâng lên một tầm cao mới.

 

Con gái nhà ai lại đòi ra ở riêng chứ?

Và làm gì có con gái nhà ai lại đòi ra ở riêng trong khi chỉ mới mười lăm tuổi?

 

Lời nói không đâu vào đâu này khiến Triệu Hoán Đệ tức giận bốc lửa.

 

"Được! Ra ở riêng đi!"

 

Bà ta cố chấp nói: "Ở riêng thì ở riêng! Mày đưa ba trăm tệ cho tao, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sống không nuôi, chết không chôn! Tao thà chết cũng không muốn nhìn thấy mày trước mộ tao! Không cho phép mày mặc áo trắng để tang tao!’’

 

Bà ta muốn nhìn xem, không có nhà thì Nguyên Đường có thể sống như thế nào!

Ba trăm tệ!

 

Nguyên Đức Phát quăng ghế: "Bà nói xàm nói điên gì vậy!"

 

Nguyên Đường lấy đâu ra ba trăm tệ! Hơn nữa chẳng lẽ chỉ vì ba trăm tệ mà cả nhà tan đàn xẻ nghé?

 

Nguyên Đường giành đồng ý trước: "Được, ba trăm tệ đúng không, con sẽ đưa đủ cho mẹ trong vòng một năm! Bây giờ chúng ta đến đại đội làm giấy tờ đi!"

 

Đừng nói là ba trăm, dù là ba nghìn thì cô cũng bằng lòng.

 

Thấy chuyện này sắp thành sự thật, Nguyên Đức Phát tiến đến kéo Triệu Hoán Đệ lại không cho bà ta đi theo, nước mắt lưng tròng.

 

"Bà muốn làm cái gì!"

 

Triệu Hoán Đệ mà nhận lấy tiền này thì Nguyên Đường thật sự sẽ không còn quan hệ gì với cái nhà này nữa!

 

Triệu Hoán Đệ cứng đầu cứng cổ, hất tay ông ta ra rồi đi.

 

Hai người một trước một sau, phía sau cùng là một đám người hóng chuyện.

 

Đúng là chuyện lạ trên đời, con gái lớn nhà họ Nguyên muốn ra ở riêng, Triệu Hoán Đệ nói đưa ba trăm tệ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con gái. Suốt mười dặm tám thôn cũng không kiếm được chuyện tương tự thế này. 

 

Một đám người đến nhà bí thư đại đội, bí thư đại đội cũng ngơ ngác, sau khi nghe kể đầu đuôi câu chuyện xong thì lập tức biến sắc.

 

"Vớ vẩn!"

 

Chẳng ra cái gì cả!

 

Thường thì người dân trong làng sẽ không chia ruộng đất cho con gái, cho dù Nguyên Đường có muốn ra ở riêng thì cũng không được chia đất, bọn họ đến tìm ông ta để làm gì!

 

"Các người đều đang nóng giận, về nhà bình tĩnh lại rồi hãy nói sau. Con gái nhà ai mà mới cãi nhau với bố mẹ một cái là đã muốn đoạn tuyệt quan hệ rồi?"

 

Bây giờ không phải là mấy năm trước đây, lúc đó, để tránh tai họa nên mới có chuyện đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ thì đã lâu lắm rồi không ai nhắc đến chuyện này nữa. 

 

Nguyên Đường thản nhiên nói: "Cháu không cần đất, đồ đạc trong nhà cháu cũng không cần, chỉ là phiền bác viết cho cháu một tờ giấy chứng nhận, cháu sẽ đưa đủ ba trăm tệ tiền phụng dưỡng trong vòng một năm, sau này hai bên không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

 

Bí thư đại đội nhíu mày: "Nói gì vậy! Cái gì mà không còn quan hệ gì nữa? Bố mẹ sinh ra cháu, nuôi nấng cháu, máu thịt ruột rà sao có thể cắt đứt sạch sẽ được?"

 

Ông ta cảm thấy Nguyên Đường không hiểu chuyện nên mới có thể nói ra những lời như đoạn tuyệt quan hệ như vậy.

Thế nhưng mặc kệ có hỏi thế nào thì Nguyên Đường cũng khăng khăng đòi ra ở riêng.

 

Cô nhất định phải ra ở riêng!

Cô không muốn bất cứ ai có cơ hội dùng tình thân để ràng buộc cô!

 

Những người xung quanh thi nhau khuyên can.

 

"Nguyên Đường à, cháu đừng nói như vậy, cha mẹ cháu cũng chỉ muốn tốt cho cháu, bây giờ cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Hơn nữa, cho dù bố mẹ cháu có lỗi với cháu chỗ nào thì cũng đâu đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ như vậy chứ?"

 

"Đúng vậy, cháu là chị cả, khó tránh khỏi việc phải chăm sóc các em, nhưng mọi người trong nhà đều nhìn thấy rõ, nhất định sau này họ sẽ không bạc đãi cháu đâu."

 

Nguyên Đường bình tĩnh nói: "Các bác các thím, từ nhỏ cháu đã phải sống những ngày tháng như thế nào thì mọi người cũng rõ rồi đấy. Cháu ấm ức không phải vì gia đình cháu thiên vị. Cháu ấm ức vì cháu chỉ muốn đi học thôi nhưng dựa vào đâu mà họ không cho cháu học?"

 

Cô nhìn thẳng vào mắt bí thư đại đội: "Mẹ cháu bảo cháu tự kiếm tiền mà đi học, cháu đã khuân gạch và làm phụ hồ cho người ta suốt một kỳ nghỉ hè, cháu đã tự kiếm được tiền đi học rồi. Nhưng vừa nãy mọi người cũng đã thấy rồi đấy, giấy báo nhập học của cháu bị xé rồi."

 

"Cháu chỉ muốn hỏi, việc cháu muốn đi học là một tội ác tày trời gì sao? Dựa vào cái gì mà cháu nhất định phải làm con trâu già ở nhà cả đời!"

 

Triệu Hoán Đệ vừa nghe câu này liền nổi giận: "Ai nói bắt mày làm con trâu già cả đời! Tao nói là nhà không thể cho hai đứa đi học nổi, bảo mày nhường cho em trai mày, chuyện  này thì có gì là sai? Mày học nhiều như vậy cũng có tác dụng gì đâu!"

 

Bà ta lại bắt đầu lau nước mắt: "Trong nhà không có tiền, khoản nợ trước đây vẫn chưa trả được, đang chờ mày giúp nhà giải quyết nỗi lo, thế mà mày hay lắm, chỉ vì muốn đi học mà nhất quyết đoạn tuyệt quan hệ với chúng tao. Tao hiểu rồi, mày chỉ biết sung sướng cho bản thân mày thôi."

 

Nguyên Đường không hề nao núng: "Từ khi con còn nhỏ, mẹ luôn nói là nhà mình nghèo, mỗi lần con muốn mua một quyển vở hay một cây bút thì mẹ đều sẽ lải nhải nửa ngày. Nhưng cái nhà này cũng không phải mới nghèo có một hai ngày, con hỏi mẹ, nếu như không có con, chỉ có Nguyên Đống thì mẹ có bảo Nguyên Đống đừng đi học không?"

 

Triệu Hoán Đệ buột miệng nói: "Đương nhiên là không rồi!"

 

Nguyên Đống là con trai, con trai không đi học thì sao có thể có tương lai!

 

Nguyên Đường mỉa mai: "Vậy nên con sinh ra là để mẹ hút máu, nếu không có con thì vì cậu con trai quý báu của mẹ, đừng nói là đi vay, dù có đi bán máu thì mẹ cũng sẽ cho Nguyên Đống đi học. Chỉ vì con là con gái của mẹ, nên mẹ có thể yên tâm thoải mái bóc lột con, muốn con phải hy sinh cho con trai mẹ. Dựa vào cái gì chứ? Nguyên Đống là con đẻ của con sao?"

 

Thấy Nguyên Đường cãi lại, Triệu Hoán Đệ tức giận đùng đùng: "Mày là chị cả của nó! Nó gọi mày là chị!"

 

Nguyên Đường quay mặt đi, nói với bí thư đại đội: "Bác thấy rồi đấy, bác đừng khuyên cháu nữa, đây chính là lý do tại sao cháu muốn ra ở riêng."

 

Nếu không ra ở riêng, cô sẽ phải hy sinh cả đời mình vì một tiếng chị đó.

 

Dựa vào cái gì chứ?

 

Bí thư đại đội đành quay sang khuyên bảo Triệu Hoán Đệ: "Cô xem cô kìa, con nít giận dỗi thì thôi, cô là người lớn sao lại hùa theo như thế. Ra ở riêng không phải là chuyện dễ dàng, đừng để nóng giận nói năng bừa bãi rồi sau này lại hối hận."

 

Triệu Hoán Đệ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi không hối hận! Ông cứ đóng dấu đi, lòng dạ con bé này quá lớn, tôi không quản được. Cứ mặc nó muốn bay đi đâu thì bay."

 

Sao nó dám nói là nó hận bà ta!

Câu nói này đã khiến trái tim Triệu Hoán Đệ nát tan.

 

Bí thư đại đội không biết nói gì, nhưng vẫn cố gắng khuyên thêm vài câu đại loại như "trên đời này không có cha mẹ nào sai cả", 

 

"bây giờ việc ra ở riêng không còn thịnh hành nữa", "chưa từng nghe đến việc con gái ra ở riêng"...

 

Nhưng thái độ của cả hai bên đều y như nhau, bí thư đại đội có khuyên thế nào cũng không được, Nguyên Đức Phát cũng có đến nhưng lại im lặng không nói gì.

 

Hai bên giằng co gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng bí thư đại đội mới miễn cưỡng viết giấy chứng nhận.

 

Trên đó ghi rõ con gái lớn nhà họ Nguyên là Nguyên Đường ra ở riêng, thanh toán đủ ba trăm tệ tiền phụng dưỡng trong vòng một năm. Sau này sống không nuôi, chết không chôn.

 

Viết xong, Nguyên Đường và Triệu Hoán Đệ đều ký tên lên đó.

 

Nguyên Đường biết, về mặt pháp lý, thứ này chẳng có giá trị gì cả, nhưng cô vẫn ép Triệu Hoán Đệ viết.

 

Ở nông thôn, một khi giấy tờ chứng nhận được công khai như vậy thì có nghĩa là nó có hiệu lực ràng buộc. Người bình thường cũng không nghĩ đến pháp luật hay pháp lý gì.

 

Như vậy là đủ rồi.

Nguyên Đường cầm tờ giấy, xoay người rời đi.

 

Triệu Hoán Đệ đứng khóc lóc phía sau, trong lòng hung dữ nghĩ, con bé này hận mẹ ruột như thế nên để nó ra ngoài chịu khổ!

 

Đợi đến khi thằng Đống học hành thành tài, nó sẽ biết nếu không có em trai làm chỗ dựa thì sẽ khó khăn như thế nào!

Nguyên Đường nắm chặt tờ giấy cam kết, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết.

 

Cô không muốn suy nghĩ rốt cuộc Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát cảm thấy thế nào về cô, cũng không muốn nghĩ đến cảnh gia đình sẽ ra sao nếu thiếu cô.

Cô chỉ biết, cô đã tự do.

 

Không cần phải gánh vác áp lực của người làm chị cả, cũng không cần phải đoán già đoán non tình thân của bố mẹ dành cho cô, chỉ có bản thân cô.

 

Dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ trở thành một con đường thông thoáng.

 

Một mình cô đi đến ngôi miếu đổ nát, mưa lớn cuối cùng cũng trút xuống, cô ngồi co ro tránh mưa trong một góc khô ráo.

Thật tốt quá đi.

 

Cơn mưa này kéo dài tới nửa đêm, những người hóng chuyện đã giải tán, Triệu Hoán Đệ thì khóc tới nửa đêm, khóc vì mình xui xẻo gặp phải đứa con gái như vậy.

 

Nguyên Đức Phát ngủ được nửa giấc thì chợt tỉnh rời giường ra khỏi nhà, một lúc sau mới lại quay về.

 

Điếu thuốc trong bao dần vơi, hết bao này thì đến bao khác.

 

Trong căn phòng lụp xụp, lúc nằm xuống giường rồi Nguyên Liễu vẫn còn rất kinh ngạc, cô bé chọc chọc Nguyên Cần, lẩm bẩm nói chị cả điên thật rồi.

 

Tách ra ở riêng, rốt cuộc là chị cả nghĩ như thế nào vậy!

 

"Chị thấy cuộc sống sau này của chị cả sẽ khó khăn lắm đây."

 

Không có sự giúp đỡ của bố mẹ thì chị cả biết sống sao đây?

Ngay cả chỗ ở cũng không có.

 

Nguyên Cần lại không lạc quan như Nguyên Liễu, cô bé cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: "Nhưng nếu không có chị cả..."

 

"Thì việc nhà sẽ do hai chúng ta làm đấy."

 

Nguyên Liễu lập tức nhăn nhó.

Đúng vậy, mặc dù chị cả chẳng được lợi lộc gì, nhưng hai người bọn họ cũng thế.

Trong lòng Nguyên Cần còn ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu sắc nhất, cô bé lặng lẽ hỏi Nguyên Liễu.

 

"Nếu mẹ không cho hai đứa mình đi học thì sao?"

 

Nguyên Liễu kinh hãi: "Không cho đi học? Dựa vào cái gì chứ? Anh hai chị cả đều được học xong cấp hai mà!"

 

Nguyên Cần nhỏ giọng nói: "Không có ai làm việc nhà, nếu chúng ta đi học cấp hai thì sẽ không có người ở nhà làm việc. Hơn nữa, chị không nghe thấy mẹ nói rồi sao? Mẹ nói hối hận vì đã cho chị cả đi học..."

 

Nguyên Liễu cau mày: "Chị cả là chị cả, hai đứa mình là hai đứa mình. Dựa vào cái gì mà mẹ không cho chúng ta đi học!"

 

Cô bé nằm vật xuống giường: "Nếu mẹ không cho chị đi học, chị sẽ giống như chị cả!"

 

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô bé cũng khá lo lắng, cô bé lo Triệu Hoán Đệ đột nhiên xuất hiện và nói rằng không cho cô bé đi học nữa.

 

Thực ra cô bé cũng không thích học hành cho lắm, nhưng so với việc ở nhà làm việc, thì tất nhiên là đi học tốt hơn rồi.

 

Đi học có thể ăn uống ở bên ngoài, ngoài việc học ra thì không còn việc gì khác. 

 

Nhưng còn ở nhà, mẹ lúc nào cũng mắng mỏ, bố thì cứ hút thuốc không nói tiếng nào, em trai lại luôn gây chuyện. Thế nào cũng không yên tĩnh được như ở trường học.

 

Nguyên Cần quay lưng lại, cô bé cũng hối hận.

 

Ban đầu cô bé chỉ định cho chị cả một bài học thôi, kết quả chị cả lại bỏ gánh không làm nữa.

 

Giờ thì hay rồi, tương lai gia đình này rồi sẽ ra sao!

 

Cô bé không ngu ngơ giống như Nguyên Liễu, chỉ cảm thấy sau này sẽ rất tệ.

 

****

Cuối cùng thì chuyện ầm ĩ của nhà họ Nguyên cũng truyền ra ngoài, nhà họ Hồ ở sau núi, biết tin hơi muộn.

 

Hồ Yến nghe bảo Nguyên Đường gặp chuyện thì muốn đến đưa cô về nhà ở tạm.

 

Mẹ Hồ Yến muốn ngăn cản nhưng không ngăn được, miệng lẩm bẩm: "Con xen vào chuyện nhà người ta làm gì."

 

Con bé Nguyên Đường làm ầm ĩ như vậy cũng đủ thấy rõ nó là đứa vô tâm bạc nghĩa, bà ấy không muốn con gái của mình qua lại với người như vậy, càng không nói đến chuyện đưa Nguyên Đường về nhà ở tạm.

 

Hồ Yến không biết suy nghĩ của mẹ cô ấy, cô đi tìm Nguyên Đường ở khắp nơi, cuối cùng mới tìm thấy Nguyên Đường đang đi trên đường làng.

 

Cả đêm qua Nguyên Đường không ngủ được một giấc ngon, hai mắt thâm đen nhưng trông có vẻ khá phấn chấn.

 

Hồ Yến chặn đường cô lại, nhất quyết kéo cô về nhà mình ở tạm.

 

Nguyên Đường lại không đơn thuần như cô ấy, qua trận ầm ĩ tối hôm qua, danh tiếng của cô trong làng đã hoàn toàn hỏng bét rồi.

 

Cãi nhau với cha mẹ đến mức đoạn tuyệt quan hệ, cô sẽ bị người ta chỉ trỏ và mắng chửi sau lưng mấy năm trời.

 

Nhưng Nguyên Đường không quan tâm.

Kiếp trước cô đã làm theo ý của Triệu Hoán Đệ, nhưng chẳng phải danh tiếng của cô vẫn tệ như thường đấy sao?

 

Miệng lưỡi người nhà quê giống như một con dao, nhưng nếu như bạn không để tâm đến nó thì nó chẳng thể làm bạn tổn thương chút nào.

 

Chỉ là nhà họ Hồ vẫn phải sinh sống ở đây, Nguyên Đường không muốn làm ảnh hưởng đến Hồ Yến.

 

"Mình định lên huyện, sau này nếu không có việc gì thì mình sẽ không quay về."

 

Cô không nói với bất kỳ ai rằng cô chán ghét vùng quê này.

 

Khác với Nguyên Đống sau này có công việc biên chế ổn định, cô rất chán ghét làng Tiểu Hà. Chán ghét những người kia cứ bám theo cô rồi hỏi những câu đầy ác ý, cũng chán ghét những người trông thì có vẻ hiền lành, nhưng lại thỉnh thoảng lại nói "không có cha mẹ nào sai cả" bằng những lời lẽ cổ hủ.

 

Nhìn Nguyên Đường một thân một mình chỉ mang theo mấy quyển sách, Hồ Yến xót xa vô cùng, cô ôm lấy Nguyên Đường và đề nghị.

 

"Hay là cậu đến ở ký túc xá của mình đi, dù sao mình cũng không về nhà, ký túc xá trong nhà máy cũng để không."

 

Không đợi Nguyên Đường từ chối, Hồ Yến lập tức lấy hành lý của cô và bỏ vào giỏ xe: "Đi thôi, mình đưa cậu đi!"

 

Nguyên Đường thật sự không có chỗ để đi, vì vậy cô im lặng ngồi lên yên sau xe đạp Hồ Yến.

 

Hồ Yến đạp xe, Nguyên Đường nhẹ nhàng hỏi cô ấy.

 

"Cậu không hỏi lý do vì sao mình lại đoạn tuyệt quan hệ với gia đình à?"

 

Giọng nói trong trẻo của Hồ Yến vọng lại: "Mình cảm thấy người kiên nhẫn như cậu mà nổi giận thì chắc chắn là do người khác chọc giận cậu rồi!"

 

Hơn nữa cô ấy cũng có nghe được đôi chút chuyện, chỉ riêng việc bố mẹ Nguyên Đường giấu giấy báo nhập học của cô thôi thì cũng không thể trách Nguyên Đường nổi giận như thể. Hai người cùng nhau lớn lên, sao cô ấy có thể không biết Nguyên Đường khao khát việc học đến nhường nào.

 

 Lúc cô ấy học cho qua ngày ở trường cấp hai thì Nguyên Đường đang làm bài tập đến chết đi sống lại. Vất vả lắm mới nhận được giấy báo nhập học, vậy mà lại bị người ta giấu đi.

 

Thật đáng ghét!

 

Nguyên Đường lặng lẽ nói: "Cảm ơn cậu."

 

Không chỉ cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy, mà còn cảm ơn vì cô ấy đã thông cảm cho hoàn cảnh của cô.

 

Hai người đạp xe đến huyện, vừa đến đầu làng đã gặp một người hoàn toàn không ngờ được.

 

Nguyên Đống đứng ở đầu làng, sắc mặt trắng bệch.

 

Cậu đuổi theo xe gọi mấy tiếng "chị".

 

Vốn dĩ Nguyên Đường không định nói gì với cậu, nhưng nhìn thấy thứ Nguyên Đống cầm trong tay, cô vỗ vỗ tay Hồ Yến, ra hiệu cho cô ấy dừng xe lại.

 

Mặt của Nguyên Đống trắng đến đáng sợ, trên đầu còn quấn một lớp băng gạc trắng.

Cậu đuổi kịp xe đạp, ấp úng đưa thứ trong tay cho cô.

 

Đó là một tờ giấy đã được ghép và dán lại.

Là giấy báo nhập học mà tối qua Triệu Hoán Đệ đã xé nát.

 

Nguyên Đường không nhận: "Em có muốn nói gì không?"

 

Mặt của Nguyên Đống càng thêm trắng bệch, giống như Nguyên Đường hiểu cậu, cậu cũng hiểu Nguyên Đường.

 

Chỉ một ánh mắt là cậu biết ngay Nguyên Đường cũng sống lại giống như cậu.

 

"Chị, em xin lỗi."

 

Cho dù là kiếp trước, hay kiếp này.

Nguyên Đường nhìn về phía xa xăm, như đang ngẩn người.

 

Kiếp này cô chưa từng nói lời nặng nề nào với Nguyên Đống, không phải là cô không muốn, mà là cô cảm thấy đối với một Nguyên Đống chẳng hề hay biết gì, bất cứ nỗi đau khổ nào của cô cũng đều vô nghĩa.

 

Nhưng bây giờ Nguyên Đống cũng đã sống lại, cô không cần phải kìm nén con quái vật trong lòng mình nữa.

 

Cô hất tờ giấy báo nhập học đã bị xé vụn kia xuống đất.

 

"Chị không chấp nhận."

 

Cho dù là kiếp trước, hay kiếp này.

Lời xin lỗi của cậu, cô không chấp nhận.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.