Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Chương 16: Chương 16




Nghe Nguyên Đường nói như vậy, khuôn mặt của Nguyên Đống lộ vẻ đau khổ.

 

Cậu cảm thấy giống như số phận đang trêu đùa với cậu vậy, cho cậu cơ hội sống lại, nhưng lại không cho cậu cơ hội bù đắp.

 

"Em cũng không muốn như thế này..."

 

Cậu ôm đầu đầy đau khổ, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

 

Vừa mở mắt ra cậu đã trở về năm mười lăm tuổi, chị cả cũng trở về năm mười lăm tuổi, nhưng tại sao lại để chị ấy quay trở về trước cậu? Đợi đến khi cậu mở mắt ra thì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu.

 

"Chị, em có lỗi với chị. Nhưng xin chị hãy tin em, em thật sự rất hối hận. Mấy năm qua, không lúc nào mà em không nghĩ đến việc làm sao để bù đắp cho chị..."

 

Nguyên Đường như nghe được một chuyện cực kỳ nực cười nào đó: "Bù đắp?"

 

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu: "Em định bù đắp thế nào?"

 

Lần đầu tiên, Nguyên Đường không chừa chút mặt mũi cho người em trai ruột thịt suốt hai kiếp này.

 

"Kiếp trước em được học đại học, có công việc ổn định, sao lúc ấy em không nghĩ đến việc bù đắp cho chị? Lúc chị phải vất vả mưu sinh sống qua ngày, sao em không bù đắp cho chị? Lúc chị còn sống, em không cho chị thứ chị muốn, chị chết rồi thì em quỳ trước linh cữu chị và gọi đó là bù đắp cho chị đấy à?"

 

Nguyên Đống ngẩn người: "Chị, chị biết chuyện linh cữu..."

 

Cậu vội vàng giải thích: "Chị, chị à, kiếp trước em đã muốn nói, em cũng từng nghĩ đến việc để chị được đi học, nhưng mà..."

 

Nhưng mà cuộc sống luôn có nhiều điều bất ngờ, đầu tiên là cậu bận rộn làm việc thăng chức, thật sự không có thời gian để ý đến chị cả. Sau đó khi bố mẹ ở nhà bị bệnh nặng thì cậu lại có lòng riêng, nếu chị cả đi rồi thì gánh nặng chăm sóc gia đình sẽ đè lên vai người con trai trưởng là cậu, nên cậu cứ lưỡng lự, cứ cố kéo dài thời gian, đợi thêm chút nữa…

 

Nhưng cứ chờ đợi mãi đến khi bố mẹ mất rồi thì chị cả cũng đã bốn mươi tuổi, cậu tự an ủi bản thân rằng, bốn mươi tuổi mới đi hoàn thành giấc mơ học hành thì đúng là chuyện viển vông, có thời gian này thì chi bằng hãy đối xử với chị ấy tốt hơn. Hơn nữa, đến tuổi trung niên, áp lực gia đình cũng khiến cậu không thở nổi.

 

Nguyên Đống siết chặt tay, cậu luôn nghĩ rằng chị ấy sẽ thông cảm cho mình.

Chị ấy là chị cả của cậu mà!

 

Vì vậy, mọi thứ cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, và điều đó đã trở thành nỗi hối hận cả đời của cậu.

 

"Chị, chị hãy cho em một cơ hội đi. Kiếp này, em nhất định sẽ bù đắp cho chị, chị muốn đi học thì chị em chúng ta cùng đi. Trước đây chị nói em hãy đợi chị một năm, em sẽ đợi! Em sẽ đi làm phụ hồ, chúng ta đi làm dành dụm một năm rồi cùng đi học cấp ba!"

 

Nguyên Đống gần như muốn quỳ xuống, nước mắt giàn giụa: "Chị à, là em có lỗi với chị, là kiếp trước em bị mờ mắt. Chị đừng hận bố mẹ, muốn hận thì hãy hận em đi."

 

Đột nhiên Nguyên Đường cảm thấy rất buồn nôn, cô túm lấy cổ áo Nguyên Đống, tát cho cậu một cái thật mạnh: "Nguyên Đống, em tưởng chị không hận em sao?"

 

"Chị xem em là em trai, xem em là chỗ dựa của chị. Thế nhưng em đã đối xử với chị như thế nào? Chẳng lẽ em không biết chị muốn đi học đến mức nào sao?"

 

"Em còn nói kiếp này sẽ bù đắp cho chị? Thật nực cười, Nguyên Đống, dựa vào cái gì mà em dám kiêu ngạo khi đứng trước mặt chị vậy? Em chỉ là con đỉa ký sinh và hút máu chị gái của mình, chính chị là người cho em cơ hội. Nếu không có chị thì em tưởng em có thể thuận lợi tốt nghiệp cấp ba rồi học đại học à? Em được đi học không phải vì em giỏi hơn chị mà là vì chị ngu si, chị tin vào những lời lẽ mê muội của người nhà, và càng tin em - con sói mắt trắng vô ơn bạc nghĩa!"

 

Nguyên Đường đứng dậy, rõ ràng là cô thấp hơn Nguyên Đống một cái đầu, nhưng dáng vẻ của cô lại giống như đang nhìn cậu từ trên cao xuống.

 

"Nguyên Đống, em hãy nhớ kỹ cho chị, em là một kẻ vô dụng. Kiếp trước em cũng là một kẻ vô dụng, chỉ là tiền bạc và sự hy sinh của chị khiến em trông bớt vô dụng hơn mà thôi."

 

“Đời này chị sẽ không như vậy nữa, chị không cần sự thương hại của em.”

 

"Thời gian sẽ chứng minh tất cả, chúng ta cứ đợi mà xem!"

 

Trong lòng cô có một ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, ngọn lửa đó thiêu đốt linh hồn cô, trước đây cô không hiểu tại sao Nguyên Đống lại đối xử với mình như vậy, nhưng bây giờ cô không còn muốn hiểu nữa.

 

Lời xin lỗi muộn màng của Nguyên Đống không có ý nghĩa gì cả.

 

Cô chỉ muốn nhìn xem, xem thử không có người chị cả như cô thì đời này Nguyên Đống còn có thể trở thành niềm tự hào của bố mẹ, trở thành tấm gương cho em trai em gái như đời trước hay không. khi cô không còn hy sinh cho cái gia đình đó nữa thì liệu cái gia đình đó có còn hòa thuận hạnh phúc như cũ không.

 

Nguyên Đường rời đi.

 

Nguyên Đống chỉ cảm thấy hai mắt cay xè, cậu thực sự không biết, thật sự không biết chị cả lại chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

 

Nếu như cậu biết thì kiếp trước cậu đã không nhẫn tâm không nói cho chị cả biết.

Cậu từ từ cúi người xuống, nhặt tờ giấy báo trúng tuyển mà Nguyên Đường ném xuống đất lên.

 

Tối qua mưa suốt một đêm, đường làng vô cùng lầy lội, chữ trên tờ giấy báo đã bị nhòe đi. Nguyên Đống nhặt tờ giấy lên dù cậu cũng biết là tờ giấy thông báo trúng tuyển này đã không dùng được nữa.

 

Cậu im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng trở về nhà.

 

Vừa về đến nhà, Triệu Hoán Đệ đã sốt ruột đi nấu nước nóng cho cậu: “Vết thương trên đầu con vẫn chưa khỏi, có việc gì quan trọng mà phải đi ra ngoài thế?”

 

Nguyên Đống mặc cho Triệu Hoán Đệ lau mặt cho cậu, sau đó hỏi bà ta: “Bố đâu rồi ạ?”

 

Triệu Hoán Đệ chỉ vào trong phòng: “Ông ấy đang nằm nghỉ trong đấy.”

 

Nguyên Đống không nói gì, cậu đứng dậy, vén rèm bước vào phòng.

Nguyên Đức Phát tựa vào giường nhưng vẫn chưa ngủ, chuyện tối qua vẫn khiến ông ta lo lắng trong lòng.

 

Nguyên Đống ngồi cạnh đầu giường, giọng nói chua xót: “Bố, sáng nay con đã đi tìm chị cả.”

 

Nguyên Đức Phát trở mình, không nói gì.

 

Nguyên Đống nói tiếp: “Chị ấy không chịu tha thứ cho con... Bố, con sẽ không nhận số tiền ba trăm tệ đó theo lời của mẹ đâu.”

 

Cậu cảm thấy nếu mình đã sống lại thì mọi chuyện vẫn còn có thể được cứu vãn.

 

“Bố, chúng ta phải để dành số tiền mà chị cả đưa cho, không được tiêu một đồng nào. Bố cứ yên tâm, con sẽ tự kiếm tiền để nộp học phí. Nguyên Cần và Nguyên Liễu cũng không cần phải nghỉ học. Những năm qua chị cả đã quá khổ rồi, sau này con sẽ gánh vác gia đình này.”

 

Nguyên Đống nói ra những uất ức trong lòng. Có câu biết trước chuyện ba năm, giàu có trăm triệu năm, kiếp trước cậu đã làm việc vất vả cả đời, lúc nghỉ hưu cậu đã lên tới cấp phòng.

 

Sống lại một đời, cậu không tin là mình không thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng!

 

Nguyên Đức Phát cảm động trước những lời nói của con trai. Ông ta lật người dậy một cách khó khăn, ho khan hai tiếng, nước mắt rưng rưng không biết là vì cơn ho nên vậy hay do cái gì khác.

 

Ông ta nắm chặt tay con trai, giọng nói nghẹn ngào: “Tốt quá, tốt quá, Nguyên Đức Phát tôi đã nuôi dạy một đứa con ngoan.”

 

Ông ta vui vẻ nói: “Con nói đúng, chúng ta không thể tiêu số tiền mà chị cả đưa cho, phải tiết kiệm. Con trai à, con khá lắm, con hãy giúp đỡ chị cả... Bố chẳng có tài cán gì, bố có lỗi với hai đứa các con…”

 

Nguyên Đống nắm chặt tay bố, ánh mắt vô cùng kiên định: “Bố yên tâm, con sẽ không để bố thất vọng đâu.”

 

Chị cả coi thường cậu, nói cậu chỉ là một con đỉa hút máu người khác. Cậu nhất định phải cho chị ấy thấy quyết tâm của mình!

 

Cậu chỉ mê muội nhất thời mà thôi, tuyệt đối không phải loại người vô dụng hút máu chị gái mình như chị cả đã nói!

 

*****

Nguyên Đường đến huyện thành và vào ở trong ký túc xá của Hồ Yến, Hồ Yến còn đưa cho cô hai bộ quần áo mà cô ấy không mặc.

 

“Cái này mình mặc bị chật nên cho cậu đấy.”

 

Nguyên Đường nhìn hai bộ quần áo trên tay, rõ ràng là size của Hồ Yến mà, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm giác ấm áp.

 

Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Hồ Yến cũng đã giúp cô rất nhiều.

 

“Đúng rồi Tiểu Đường à, có phải là cậu còn phải nộp lương thực lúc khai giảng nữa đúng không?”

 

Nguyên Đường gật đầu, trường cấp ba số 1 huyện Bạch khác với trường cấp hai của cô. Điều kiện của trường cấp hai cô học khá kém, không có căng tin, học sinh phải ăn ở nhà hoặc mang lương khô đến trường rồi tự nấu ăn bằng bếp lò. Trường cấp ba số 1 huyện Bạch có căng tin, giống như hầu hết các căng tin của nhà máy lúc bấy giờ.

Một kiểu là dùng tiền đổi lấy phiếu ăn, giá hơi cao nhưng vẫn rẻ hơn một chút so với các quán ăn bên ngoài.

 

Kiểu còn lại là tự nộp lương thực cho căng tin, căng tin sẽ đổi phiếu ăn cho bạn, sau đó cứ một tờ phiếu ăn thì cộng thêm hai hào tiền chế biến.

Trước đây Nguyên Đường có dự định rằng sẽ lấy lương thực ở nhà và tự nộp tiền chế biến bằng tiền cô kiếm được, như vậy thì có thể tiết kiệm được một khoản và bám trụ hơn bốn tháng một học kỳ.

 

Nhưng bây giờ thì……

 

Trong tay Nguyên Đường chỉ có hơn sáu mươi tệ, sau khi nộp tiền học phí và tiền sách vở xong thì số tiền còn lại không đủ cho hai tháng nữa.

 

Hồ Yến có ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng Nguyên Đường kiên quyết không nhận.

Cô sẽ học cấp 3 trong ba năm. Năm đầu tiên còn phải đưa ba trăm tệ tiền dưỡng lão mà Triệu Hoán Đệ yêu cầu nữa. Nhiều nợ nần đè lên người như vậy, cô không thể luôn miệng hỏi vay Hồ Yến được.

 

Nếu cô rời khỏi nhà họ Nguyên chỉ để dựa vào bạn bè thì có khác gì kiếp trước đâu.

Sau khi ra ở riêng, Nguyên Đường cũng đã tự suy ngẫm lại bản thân. Kiếp trước, đúng thật là cô bị gia đình ép buộc, nhưng cũng không thể không nói đến việc cô luôn đặt cược vào người khác.  

 

Cô đã đặt cược rằng bản thân có thể sống tiếp nhờ vào sự giúp đỡ của em trai và em gái.

 

Nhưng lại không nghĩ được rằng con người không nên đặt cược số phận của mình vào người khác.

 

Công việc lặt vặt mà cô làm cùng với Hồ Minh đều đã kết thúc, Nguyên Đường cảm thấy có chút nguy hiểm vì ăn không ngồi rồi.

 

May mà cô đã nhanh chóng tìm được một cơ hội ở trong ký túc xá của nhà máy thảm.

Lúc này, lợi nhuận của nhà máy thảm ở huyện Bạch vẫn rất khá, thảm sản xuất ra đều là những loại có hoa văn và màu sắc phức tạp dùng để xuất khẩu. Những loại hoa văn và màu sắc phức tạp này cũng đã được cơ giới hóa từ lâu.

 

Khi dùng máy để dệt thảm thì chỉ cần một người giám sát máy để nó không xảy ra lỗi là được, công việc hiện tại của Hồ Yến chính là việc giám sát trông coi máy móc như thế, còn được gọi là công nhân đứng máy.

 

Nếu máy móc xuất hiện các vấn đề về hoa văn, hoặc là đứt chỉ giữa chừng thì công nhân phải thay ống chỉ thủ công.

 

Nguyên Đường lập tức nắm lấy cơ hội này, nhà máy làm việc theo ba ca, luôn có những công nhân mà gia đình hơi có điều kiện không muốn làm ca đêm. Thế là một kiểu công nhân tạm thời chuyên làm giúp ca đêm ra đời.

 

Làm thay một đêm được một tệ, tiền công cũng không cao lắm. Nhưng nhờ mối quan hệ với Hồ Yến nên Nguyên Đường có thể nhanh chóng đăng ký kín lịch làm trước khi khai giảng.

 

Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng.

 

Nguyên Đường tạm biệt Hồ Yến, mang mấy quyển sách của cô và hai bộ quần áo Hồ Yến đã cho đến trường làm thủ tục nhập học.

 

Nghe nói trước đây trường cấp ba số 1 huyện Bạch là miếu Thành Hoàng của huyện, Sau này khi có phong trào phá tứ cựu*, miếu Thành Hoàng đã bị đập bỏ và được cải tạo thành trường học. Chỉ là cổng trường vẫn dùng cổng Thành Hoàng cũ, trên cánh cổng lớn màu đỏ treo một tấm biển.


(phá bốn cũ -  một phong trào diễn ra trong giai đoạn Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc: tư tưởng cũ, văn hóa cũ, thói quen cũ, thể chế cũ)

Trong mắt của Nguyên Đường, bảy chữ "Trường cấp ba số 1 huyện Bạch" sáng rực đến chói mắt.

 

Rất nhiều người qua kẻ lại rộn ràng nhốn nháo trước cổng trường từ sớm, người ở huyện rất coi trọng giáo dục, phàm là gia đình có con cái đến học thì phụ huynh đều sẽ đến đưa tiễn.

 

Có phụ huynh còn vác theo chăn màn vừa đi vừa xin nhường đường, phía sau là một đứa trẻ rụt rè luống cuống tay chân; cũng có phụ huynh trông rất giàu có, không biết mượn ở đâu một chiếc xe máy, cứ nhất quyết muốn lái xe vào trường, đôi co với bảo vệ mãi không thôi; còn có những phụ huynh trông khá e dè lo lắng - vừa nhìn là biết đến từ nông thôn - đang ôm chặt thứ gì đó trong lòng ngực, có lẽ là tiền học phí đi vay mượn được…

 

Trong đám đông náo nhiệt này, hình ảnh Nguyên Đường đơn độc một mình không hề nổi bật, ngoài những phụ huynh đưa con đến thì phần lớn học sinh vẫn tự đến làm thủ tục nhập học giống như cô.

 

Nguyên Đường nắm chặt tờ giấy báo nhập học, dễ dàng tìm được lớp 10/2.

Giáo viên tiếp nhận hồ sơ là một cô giáo lớn tuổi, cô ấy có mái tóc ngắn ngang tai và gò má cao, tay áo thì được xắn lên.

 

"Nguyên Đường phải không, nộp tiền học phí và tiền sách giáo khoa ở đây xong thì em có thể lấy chìa khóa ký túc xá của em."

 

Nguyên Đường lấy tiền ở trong túi ra, tiền công Hồ Minh đưa cho cô đều là từng tờ tiền lẻ, cô cũng không có đi đổi tiền lớn nên lúc này cô phải đếm từng tờ một, đếm đủ bốn mươi lăm tờ và đưa cô giáo thì được nhận lại một chiếc chìa khóa và mấy quyển sách.

 

Cô giáo tự giới thiệu bản thân: "Cô họ Bạch, là giáo viên chủ nhiệm của em, em ở phòng 102, tổng cộng có tám người. Phòng 102 chỉ có hai chiếc chìa khóa, em giữ kỹ chiếc này, sau này ai muốn đánh thêm chìa khóa thì lấy từ chỗ của em."

 

Nguyên Đường gật đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Thưa cô, em muốn hỏi là cuối tuần em có thể ở lại ký túc xá không ạ?"

 

Có lẽ cô giáo cũng đã được hỏi rất nhiều lần nên cô ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên: "Được chứ, cũng có một số học sinh sống xa nhà và không phải cuối tuần nào cũng có thể về nhà, các em ấy cũng có thể ở lại trong ký túc xá."

 

Cô ấy còn nhân tiện bổ sung một câu: "Cô thấy em đến từ làng Tiểu Hà, phải chú ý một chút, trường cấp ba số 1 của chúng ta sẽ nghỉ một lần mỗi hai tuần, học mười hai ngày thì được nghỉ hai ngày."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.