Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 232: Tham Lam Và Cái Kết





Đúng như Tuyệt Tình Quân suy nghĩ, Bắc Tiểu Lục vốn cũng không định ra ngoài sớm, ít nhất trước khi hắn hết hi vọng tại trong đây. Phải biết dù sao hắn cũng chỉ là Trận Sư thất cấp, hắn bản lĩnh có lớn hơn nữa cũng chưa tự đại có thể bố trí ra một Truyền Tống Trận khác.
Nhưng mục đích của hắn đã đạt được rồi, mặc dù hắn không thể luyện đan nhưng đan dược hắn không thiếu đủ để hắn chèo chống tới Nguyên Anh. Hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, chỉ cần căn chuẩn đúng ba tháng thời gian hắn sẽ đi ra ngoài đến lúc đó XhbBK hắn liền sẽ bị truyền tống ra khỏi Bình Nguyên dược cốc.
Điều làm hắn quan tâm sau khi ra ngoài chỉ sợ cái tên tâm tư thâm trầm Từ Bắc Vọng kia.
Bắc Tiểu Lục tạm gác mọi chuyện này qua một bên, hắn dạo quanh một lượt sơn cốc. Nơi đây rất thần kỳ, dù cấm chế đã bị phá vỡ nhưng linh khí vẫn rất nồng đậm, không có chút suy yếu nào.
Tâm tư khẽ động, Bắc Tiểu Lục thúc dục thần thức dọc theo dược viên, mặc dù hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ nhưng thần thức đã đạt tới Kim Đan trung kỳ, việc này cũng phải cảm ơn tác dụng của Hồn Chân Quả. Nhưng dù như vậy, khi thần thức của hắn tiến vào trong mặt đất đi sâu được khoảng mấy nghìn mét liền không thể tiến thêm được nữa.
Cảm nhận được thần thức không tiến thêm được chút nào nữa, Bắc Tiểu Lục lập tức thổ độn. Một lúc sau, càng lúc càng tiến sâu xuống bên dưới hắn càng cảm nhận được linh khí tỏa ra càng nồng đậm.
Phí khoảng một giờ Bắc Tiểu Lục mới đến được nơi đầu nguồn tỏa ra linh khí nồng đậm. Phía dưới nơi đây không ngờ lại cất giấu một cái linh mạch, mặc dù đây chỉ là một cái linh mạch hạ phẩm. Hơn nữa, theo xu thế như vậy không đến hai mươi năm liền sẽ thăng cấp trở thành linh mạch trung phẩm.
Biết được nơi đây có một cái linh mạch Bắc Tiểu Lục không nhịn được cười ra tiếng, đây quả thật điều mà hắn mong muốn bấy lâu nay. Hôm nay găp được há lại bỏ lỡ cơ duyên này, hắn còn cảm nhận được nơi đây không bình thường thì đám người kia sao có thể không biết.
Nhưng biết thì có sao đâu, dù sao cũng chẳng lấy đi được.
Nhìn ai cũng giả vờ không nhận ra, mục đích chính là về bẩm báo cho tông môn, có lẽ lần sau sẽ tìm cách mang ra ngoài. Nhưng đáng tiếc hắn cũng phát hiện ra, nếu như hắn phát hiện ra thì sao có thể tiện nghi người khác được.
Bắc Tiểu Lục trầm tư, hắn đang suy nghĩ cách gì có thể đưa linh mạch này vào trong Ngũ Hành thế giới. Bắc Tiểu Lục xuất hiện bên trong Ngũ Hành Nhẫn, vừa vào liền thấy Tiêu Tử Hà đang ngồi thảnh thơi một bên làm hắn có chút bất ngờ.
Nhưng ngay lập tức hắn bị một thứ cạnh Linh Tủy Trì hấp dẫn, nhìn thứ bỏ bọc như con nhộng màu trắng này Bắc Tiểu Lục hơi ngờ vực. Có vẻ như phát hiện hắn tò mò, Tiêu Tử Hà đi đến bên cạnh nói:
“Trong đó chính là Tiểu Hắc”
“Hả? Tiểu Hắc?” Bắc Tiểu Lục nghệch đầu một bên nhìn qua cái bao con nhộng kia, hơi giật mình có chút khó tin. Một con rắn mà cũng có thể tạo ra thứ đồ chơi này, thế giới này đúng là có chút điên rồ.
Nghi hoặc một chút rồi hắn hỏi: “Tiêu cô nương hẳn là biết chuyện gì đang xảy ra đi”
Tiêu Tử Hà đi đến bên Linh Tủy Trì nói: “Cũng không có gì, chẳng qua nó đang tiến giai huyết mạch, còn nó có huyết mạch gì thì ngươi là người hiểu rõ nhất”.
Bắc Tiểu Lục một ngón tay khẽ xoa mũi, hắn nào biết tên này có huyết mạch gì. Hắn hồi tưởng một chút lúc hai người gặp nhau nó bốc phét cái gì mà U Minh Thú, nó tưởng hắn không biết nó đang bốc phét à, chẳng qua gặp một con yêu thú biết nói chuyện nên hắn mới nổi hứng thú thu nhận. Nếu không lấy thân phận của hắn thì yêu thú huyết mạch nào mà không thể có.
Bỏ qua chuyện này một bên, Bắc Tiểu Lục quan sát trong đây hắn phát hiện ra Ngũ Hành thế giới đã lớn thêm mấy lần. Mặc dù lúc hắn Trúc Cơ cũng phát hiện ra nhưng cảm giác không chân thật lắm, hiện tại bước vào Kim Đan Kỳ nhìn qua một cái liền xác định đây là sự thật. Mặc dù bên trong vẫn là một mảnh u ám, nhưng hắn hiểu đây là do thế giới này chưa hoàn thiện.
Bỏ qua tất cả những ý nghĩ dư thừa, hắn trầm tư nghĩ cách nên làm thế nào để đưa linh mạch đi vào thế giới này được đây.
“Sao vậy, chuyện gì khiến cho ngươi đăm chiêu như thế?”. Tiêu Tử Hà không thấy hắn nói gì liền tiến đế hỏi thăm.
Bắc Tiểu Lục nhìn nàng một chút, khẽ nói:
“Đi ra ngoài cùng ta một chuyến”
Nói xong hắn đưa tay chạm vào bả vai của Tiêu Tử Hà, chớp mắt một cái hai người xuất hiện tại bên ngoài. Tiêu Tử Hà nhìn thoáng qua nơi đây giang hai tay hít thở một hơi, mới quan sát nơi đây.
“Ồ, thì ra ngươi phát hiện ra một cái linh mạch, chẳng trách lại biểu hiện như vậy”.
Tiêu Tử Hà nói xong thì đi tới nơi có linh mạch, nàng thử dùng chân nguyên để chuyển động linh mạch.
Ầm ầm!
Ngay khi Tiêu Tử Hà vận dụng chân nguyên lay động linh mạch, trong hư không vang lên những âm thanh rung chuyển. Bắc Tiểu Lục ngó chừng xung quanh, hắn phát hiện không gian mặt đất đang rung lên từng đợt.
Tiêu Tử Hà nhìn Bắc Tiểu Lục hô:
“Mau chuẩn bị sẵn tinh thần ném linh mạch vào trong kia”
Bắc Tiểu Lục chỉ cảm thấy mặt đất đang không ngừng rung chuyển. Hắn còn lo lắng khi nơi đây mất đi Linh mạch sẽ xảy ra sụp đổ. Bắc Tiểu Lục vội vàng ném ra Nhẫn Ngũ Hành, sau đó vận dụng toàn bộ chân nguyên hoà cùng với Tiêu Tử Hà thay thế nàng di chuyển vào Ngũ Hành thế giới. Cả đầu hắn vang lên những tiếng “ong ong” quay cuồng, nhưng dưới nỗ lực mạnh mẽ cuối cùng linh mạch cũng bị hắn ném vào trong Ngũ Hành thế giới.
“Ầm ầm…!”
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, chấn động như muốn thổi bay linh hồn, Bắc Tiểu Lục không dám chần chừ chút nào nắm lấy vai của Tiêu Tử Hà biến mất vào trong Ngũ Hành thế giới. Khi hai người vừa bước vào Ngũ Hành thế giới đã nhìn thấy một đoạn linh mạch màu trắng tỏa ra sương mờ, nằm yên ắng trong Ngũ Hành thế giới, Loan tỷ và Nhị Hắc đều chăm chú nhìn vào linh mạch.
Vừa bước vào nhưng Bắc Tiểu Lục đã cảm nhận được không gian trong đây tràn ngập linh khí nồng đậm, hắn khẽ cười một tiếng. Nhờ có sự giúp đỡ của Tiêu Tử Hà mà hắn có thể thu hoạch được một cái linh mạch hạ phẩm, điều này làm hắn đối với nàng thiện cảm hơn rất nhiều.
“Cảm ơn thì khỏi cần, hừm… khả năng ta cần ở trong đây một thời gian coi như chuyện thứ nhất ta giúp đi, còn hai điều nữa”.
Nói xong không để ý tới Bắc Tiểu Lục trở về bên tảng đá chỗ nàng tu luyện. Bắc Tiểu Lục vốn đang định cảm ơn nghe thấy nàng nói vậy đành nuốt vào bụng. Hắn cảm nhận được bên ngoài sự sụp đổ chắc vẫn đang diễn ra, cho nên hắn dứt khoát ngồi xuống Linh Tủy Trì bắt đầu tu luyện.
Linh lực điên cuồng trong Linh Tủy Trì đã bị Bắc Tiểu Lục hấp thụ hết, hơn nữa tu vi của hắn vì thế mà không ngừng mạnh thêm, lúc Bắc Tiểu Lục mở mắt ra lần nữa, bất giác bỗng giật mình, bây giờ linh tủy trong Linh Tủy Trì đã mất đi một phần năm rồi, mà tu vi của hắn mới chỉ được củng cố ở Kim Đan tầng một trung kỳ thôi.
Bắc Tiểu Lục nhìn số linh tủy còn lại trong hồ, lẩm bẩm:
"Nếu như muốn tu luyện đến Kim Đan tầng chín thì mình cần bao nhiêu linh thạch? Cần bao nhiêu tài nguyên?”
Lúc này hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng, khả năng tiêu hao là quá kinh khủng.
Mặc dù hắn vừa có Linh mạch, hơn nữa lại là một đoạn Linh mạch rất lớn. Nhưng chính bản thân Bắc Tiểu Lục cũng hiểu rất rõ, khả năng hỗ trợ của Linh mạch còn thấp hơn nhiều so với của Linh Tủy Trì.
Cũng may hắn không chỉ có nhiều đó, hắn chủ yếu tu luyện bằng linh thạch cực phẩm. Bắc Tiểu Lục cầm tới nhẫn trữ vật mở ra xem, bên trong có một tòa núi nhỏ linh thạch trắng như nhũ. Hắn đếm sơ sơ cũng chỉ có có hơn tám trăm viên, tiêu hao có chút lớn.
Bắc Tiểu Lục cũng không tính tiếp tục tu luyện. Hắn bắt đầu phân loại lại đống dược liệu thu gom được. Đống dược liệu này, hắn đều cho trồng xung quanh Linh mạch, đặc biệt là hai gốc "Ngũ Thải Liên", đã được Bắc Tiểu Lục dùng một trận pháp để bảo vệ riêng, nhìn thấy xung quanh Linh mạch toàn là linh dược cấp năm trở lên, trong lòng Bắc Tiểu Lục cảm thấy vô cùng hài lòng. Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng không phải là không được gì.
Bắc Tiểu Lục lại lắc mình ra khỏi Ngũ Hành thế giới, sau đó đi đến vườn dược liệu, cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, cả sơn cốc chỉ còn là một đống hỗn độn, giống như là vừa trải qua một cuộc đại chiến vậy, đã không còn nhìn thấy bảy Linh Dược Viên nữa rồi, chỉ còn một cái khe rất lớn mà thôi.
Đến căn nhà nhỏ đó cũng đã biến mất chứ đừng nói đến Truyền Tống Trận, Bắc Tiểu Lục thầm than, cho dù là bên kia Truyền Tống Trận trong căn nhà nhỏ đó không có người đợi hắn, thì hắn cũng không có cách nào thông qua Truyền Tống Trận để đi được nữa.
Hiện tại con đường ra ngoài đã mất, chẳng lẽ hắn phải thông qua đám sương mù này hay sao?
Bên ngoài sương mù càng ngày càng dày hơn, Bắc Tiểu Lục cũng không dám động vào làn sương mù đó, hắn tận mắt chứng kiến một người dần dần biết mất vào trong làn sương mù, sau đó còn vọng ra những tiếng kêu la thảm thiết, điều đó chứng tỏ đám sương mù này rất đáng sợ, cho nên không thể đến gần.
Nhưng hắn cũng biết, đằng sau đám sương mù này chính là hi vọng còn sót lại của hắn.
Không còn cách nào để đi ra ngoài, trong lòng Bắc Tiểu Lục vô cùng sốt ruột, mặc dù hắn biết không nên tiêu cực nhưng hắn không muốn đợi ở đây. Phải biết cho dù là ở đây đợi 50 năm sau cũng sẽ không có người tới đây, bởi Truyền Tống Trận đã bị hắn phá mất rồi còn đâu.
Ngay khi hắn còn đang trầm tư lo lắng chưa biết tính thế nào, thì trong lòng xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, hắn lập tức quay đầu lại nhìn bốn phía xung quanh, không nhìn thấy còn đỡ nhìn thấy rồi chính Bắc Tiểu Lục cũng cảm thấy lạnh toát toàn thân.

Bố cục thế giới rộng, các nhân vật đều cơ trí không não tàn. Mời các bạn đón đọc truyện Việt thể loại Huyền Huyễn Thiên Địa Đại Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.