Thất Nguyệt Tu Chân Giới

Chương 231: Bắc Tiểu Lục -Kẻ Chờ Người Hận





Lúc này, sau lưng Bắc Tiểu Lục cũng thấm ướt mồ hôi lạnh, cũng may hắn suy nghĩ cẩn trọng. Bởi vì hắn nhớ tới một vài loại pháp bảo dùng một lần như Phá Bạo Châu, cho nên mới cẩn thận bố trí thêm vài trận cơ phòng ngự trên không trung. Những trận cơ này lại thông qua trận kỳ phòng ngự trên không trung kích phát, mục đích chính là phòng ngừa những thứ như vậy, để cho hắn có thời gian truyền tống rời đi.
Cuối cùng thì bên trong kế hoạch cũng xảy ra dị biến nhưng ưu thế của hắn lại rõ ràng hơn. Điều này cũng phải trách đối thủ quá coi thường hắn, tên Từ Bắc Vọng này tâm cơ cũng không phải đơn giản.
Trong khi Bắc Tiểu Lục đang suy nghĩ như vậy, đối thủ của hắn cũng đang nghĩ về hắn không khác bao nhiêu.
Lương Bất Ngũ và Cửu Vô Tiện ngơ ngác nhìn trận kỳ của Bắc Tiểu Lục đại chiến với Phá Bạo Châu, kinh ngạc không nói nên lời. Tâm trạng của Lương Bất Ngũ càng hỏng bét, y biết kết cục của mình chắc chắn sẽ không quá tốt. Tên tu sĩ Kim Đan tầng một này quả thực quá nghịch thiên, ngay cả Kim Đan đại viên mãn như Từ Bắc Vọng cũng bị hắn đùa trong lòng bàn tay, huống chi một tên tu sĩ Kim Đan tầng tám như y?
Bắc Tiểu Lục nhìn qua Từ Bắc Vọng vẫn thấy y há hốc mồm, hắn cười lạnh lại lấy ra một chiếc trận kỳ nói:
"Họ Từ, không phải trong tay ngươi còn một viên Phá Bạo Châu sao, ném nốt ra đi chứ?”
Nếu không phải hắn không dám truyền tống ra bên ngoài, thì làm gì rảnh rỗi ở trong đây nhiều lời, ba người này có sống hay không cũng không liên quan tới hắn.
Hơn nữa, bên trong đây có rất nhiều bí ẩn đặc biệt là mê vụ sương mù kia, rốt cuộc bên phía trong sẽ cất giấu thứ gì.
Thật ra, điều mà Bắc Tiểu Lục không biết lại là, chẳng phải mình hắn nghĩ tới vấn đề này. Có bảy, tám người đều đã để ý đến, chỉ là bọn họ suy nghĩ sâu hơn Bắc Tiểu Lục, là bởi vì họ biết vì sao linh khí nơi này lại nồng đậm đến vậy, hơn nữa cho dù họ không đi thì cũng sẽ chẳng chiếm được chỗ tốt nào.
Khóe môi Từ Bắc Vọng có chút đắng chát nhìn Bắc Tiểu Lục nói:
"Bắc đạo hữu, mới vừa rồi là ta không đúng, ta nguyện giao thêm một phần linh thảo. Hi vọng Diệp đạo hữu có thể nể tình việc chúng ta cùng là tu sĩ Đông Huyền Châu mà bỏ qua lần này”.
Bắc Tiểu Lục thờ ơ nói:
"Được rồi, ai bảo con người ta tốt bụng, dễ tính cơ chứ. Ngươi đưa ra một nửa dược liệu còn phải thêm một trăm ngàn linh thạch nữa. Còn nữa, viên Phá Bạo Châu kia của ngươi vừa nãy đã làm ta kinh sợ, cho nên nó cũng phải để lại xem như bồi thường cho ta”.
Nghe Bắc Tiểu Lục nói, Từ Bắc Vọng rất đau lòng. Y không nghĩ cuối cùng lại chẳng được gì mà còn mất thêm một trăm ngàn linh thạch và một viên Phá Bạo Châu.
Nhưng vì vừa rồi còn gây sự với Bắc Tiểu Lục, cho nên mấy thứ này vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của y. Mặc dù Phá Bạo Châu rất hiếm, nhưng đâu thể quan trọng hơn cái mạng nhỏ này được. Ai biết kẹt lại đây vài chục năm có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Mặc dù đau lòng nhưng y vẫn đưa ra nổi, dù sao Bắc Tiểu Lục đưa ra đền bù quá dễ nói. So sánh với những dược liệu kia, một trăm ngàn thượng phẩm linh thạch quả thực không đáng giá. Nếu như nói trong đây thứ giá trị nhất chính là viên Phá Bạo Châu này mà thôi.
Không phải Bắc Tiểu Lục không muốn bắt Từ Bắc Vọng để nhẫn trữ vật lại, nhưng làm như vậy đúng là ép đối phương vào đường cùng. Có thể khẳng định là dù Từ Bắc Vọng không ra ngoài được thì y cũng sẽ không giao nhẫn trữ vật ra. Mà cho dù Bắc Tiểu Lục có trận pháp, nhưng vẫn không dám khẳng định có thể bắt lấy tên Từ Bắc Vọng tâm tư thâm trầm này được, cho nên hắn vẫn để cho đối phương một con đường.
Hơn nữa, Từ Bắc Vọng còn là người của tông môn m Dương Qủy Cốc hắn có thể giết Từ Bắc Vọng nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết được. Người có thể tiến vào Sa Nguyên dược cốc thì chắc chắn đều là tinh anh trong môn phái, cướp linh dược còn chưa đến mức quá đắc tội tông môn, nhưng để cho họ biết mình giết đệ tử tinh anh của họ, thì dù sau này có trốn cũng sẽ kinh hồn bạt vía.
Từ Bắc Vọng đi vào căn nhà lần thứ hai, lại lấy ra một túi trữ vật chứa một trăm ngàn linh thạch đưa cho Bắc Tiểu Lục. Bắc Tiểu Lục nhận linh thạch, nhìn một chút rồi lại quẳng lại cho Từ Bắc Vọng, lạnh giọng nói:
"Tại sao ta không thấy một nửa dược liệu?”
Nghe Bắc Tiểu Lục nói, Từ Bắc Vọng nhất thời ngây dại. Y đã hiểu một nửa dược liệu mà Bắc Tiểu Lục nói căn bản không phải là một nửa y đã giao cho Bắc Tiểu Lục, mà là một nửa số dược liệu còn lại của y. Cứ như vậy, chẳng khác nào y đã phải lấy ra bảy phần rưỡi dược liệu sao?
Đến giây phút này, Từ Bắc Vọng sẽ không cho rằng Bắc Tiểu Lục dễ nói chuyện nữa, cố kiếm chế phẫn nộ trong lòng lại. Y biết, hiện giờ từ bất cứ góc độ nào đi chăng nữa, y đã không còn quyền lợi đàm phán.
Từ Bắc Vọng cũng không tiếp tục dây dưa với Bắc Tiểu Lục, y lấy ra một nửa dược liệu nữa đưa cho hắn. Trong lòng lại quyết định, chỉ cần Bắc Tiểu Lục ra ngoài, bất kể chân trời góc biển nào, y cũng phải bắt được Bắc Tiểu Lục mà trả mối thù này.
Thấy Từ Bắc Vọng rời đi, Cửu Vô Tiện căn bản không dám nhiều lời, trực tiếp lấy một nửa dược liệu, thông qua Truyền Tống trận đi ra. Y thề, sau này thề sau này cho dù phải đi đường vòng cũng không muốn gặp phải Bắc Tiểu Lục.
Hiện tại, trong sơn cốc chỉ còn lại một mình Lương Bất Ngũ, Bắc Tiểu Lục không còn chút lo lắng nào. Mặc dù hắn không nhất định là đối thủ của Lương Bất Ngũ, nhưng dựa vào trận pháp này thì căn bản chẳng cần e sợ đối phương.
Lương Bất Ngũ thấy Bắc Tiểu Lục nhìn về phía mình hít một hơi trực tiếp nói chuyện.
“Ta có thể giao ra tất cả dược liệu”
Y biết, ngay cả Từ Bắc Vọng mà Bắc Tiểu Lục cũng cướp đi bảy phần rưỡi dược liệu, đối với y chắc chắn sẽ không ít. Y thậm chí đã tính qua, có thể lấy hết dược liệu trên người ra, sau đó rời khỏi đây rồi chờ Bắc Tiểu Lục ở bên ngoài.
"Không cần, ta chỉ cần tám phần dược liệu, ngươi còn phải giao ra cả viên Linh Tinh kia nữa, rồi có thể rời đi”.
Bắc Tiểu Lục lạnh giọng nói.
Lương Bất Ngũ không nghĩ tới đối phương chỉ lấy tám phần dược liệu, nhưng dù vậy ra ngoài y cũng sẽ không tha cho Bắc Tiểu Lục.
Bắc Tiểu Lục cũng có ý nghĩ của mình, nếu như lấy hết dược liệu của Lương Bất Ngũ thì cũng coi như chặt đứt hi vọng của y, còn không bằng trực tiếp giết chết, cướp nhẫn trữ vật. Một người ở trong cơn tuyệt vọng mà phát điên thì tuyệt đối sẽ không để ý tới hậu quả.
Hiện giờ Bắc Tiểu Lục cũng không định giết y, lấy tám phần dược liệu cũng thích hợp.
Bắc Tiểu Lục chỉ lấy tám phần dược liệu, Lương Bất Ngũ không có bất cứ ý kiến nào. Y biết, ở đây mà đối nghịch với Bắc Tiểu Lục thì chính là muốn chết. Y không chút do dự lấy tám phần dược liệu và viên Linh Tinh ra
Nhìn Lương Bất Ngũ bị truyền tống đi, Bắc Tiểu Lục thầm thở phào một hơi. Hắn không cần nghĩ cũng biết bây giờ mình đã thành kẻ địch chung của mọi người, những người được truyền tống ra chắc chắn cũng đang chờ bên ngoài. Nhưng tạm thời hắn không có ý rời khỏi nơi này.
Tại một khu bình nguyên mênh mông bên trong Bình Nguyên dược cốc, xuất hiện một Truyền Tống Trận. Qua một thời gian, nơi đây đã xuất hiện hơn hai mươi người, trong đó có hơn phân nửa đều là đám người Từ Bắc Vọng vừa mới đi ra, nhân số càng ngày càng đông. Tình huống như vậy xem ra những người này đều được gọi tới nơi đây.
Tất cả mọi người ở đây ánh mắt đều tập trung tại ánh mắt tại Truyền Tống Trận. Bọn họ đều đang chờ một người đó chính là Bắc Tiểu Lục, chỉ cần hắn vừa ra liền bị bọn họ bắt giữ ngay lập tức. Nhưng thời gian dần qua đi mà vẫn chưa thấy tung tích Bắc Tiểu Lục đi ra.
“Tên tiểu tử này dám cướp dược liệu chắc hẳn cũng đã nghĩ tới việc này, xem ra trốn chui trong đó rồi”.
Một vị nam tử thâm trầm nói ra, y chính là Hoàng Phi Hồng kẻ trước đó từng bị Bắc Tiểu Lục nhục nhã.
Nghe thấy lời y nói, mấy người khác sắc mặt cũng trầm xuống.
Lương Bất ngũ một bên nói:
“Ta không tin hắn can tâm cả đời đều trốn trong đó, các ngươi chờ đi mà xem đợi hắn ra…
“Chúng ta đi thôi!”
Tuyệt Tình Quân nhìn mấy vị sư muội của mình nói.
Mục Linh nhìn đám người bên kia chờ đợi Bắc Tiểu Lục đi ra, nhỏ giọng nói với Tuyệt Tình Quân: “Sư tỷ, chúng ta…”
Chưa đợi Mục Linh nói hết lời Tuyệt Tình Quân đã cắt ngang lời nàng nói, sắc mặt lạnh xuống nói:
“Chuyện của hắn thì liên quan gì tới chúng ta, Mục sư muội đừng nhắc tới hắn một lần nào nữa”.
Hiển nhiên mặc dù nàng biết Bắc Tiểu Lục đối với mấy tỷ muội không tệ nhưng điều đó không làm nàng có ấn tượng tốt với hắn, nàng càng cảm thấy hắn thật vẫn tham lam như vậy. Hiện tại, rơi vào hoàn cảnh này cũng là điều hắn tự Zvx70 chuốc lấy.
Nhìn đám người Đấu Đan Cốc rời đi dù nhiều người ở đây không hiểu lắm nhưng cũng không quan tâm nhiều. Bọn họ mục tiêu chính là Bắc Tiểu Lục, chỉ cần hắn đi ra thì bọn hắn sẽ làm thịt hắn ngay. Lúc này người đi bớt thì sau đó phân chia dược liệu càng nhiều.
Đám Tuyệt Tình Quân rời đi một đoạn khá xa, Yêu Yêu bỗng lên tiếng:
“Đại sư tỷ, sao tỷ không ở lại lấy năm phần dược liệu kia?”
Tuyệt Tình Quân mặc dù khó chịu nhưng vẫn giải thích:
“Em cảm thấy đám người kia sẽ dễ dàng đạt được mục đích sao? Nếu ngay cả điểm này hắn cũng không nghĩ tới, thì đã sớm bị đám Kim Đan viên mãn làm thịt từ lâu rồi. Trong Bình Nguyên dược cốc đâu đâu cũng là bảo vật, ai sẽ chịu tại một chỗ chờ đợi cơ chứ. Tỷ đảm bảo ba ngày sau nhân số ở đây càng ngày càng giảm, còn việc Bắc Tiểu Lục có thoát được thành công hay không còn phụ thuộc vào hắn”.
Nói xong nàng ho một tiếng: “Được rồi, bỏ qua chuyện này một bên đi chúng ta đi nơi khác tìm kiếm cơ duyên.”

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.