Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 100: Chương 100




Bàn tay đang nắm vô lăng của Hạ Tư Tự bỗng siết chặt, trái tim như bị bóp nghẹt, anh cứng người quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm như mực ánh lên tia xúc động không thể che giấu.


“Gì cơ?”


Hàng mi của Tang Ninh khẽ rung, đôi mắt mờ sương nhìn anh, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc trong đó.


“Em không muốn về nhà.”


Môi mỏng của Hạ Tư Tự mím chặt, cổ họng khẽ chuyển động: “Ừm.”


Rồi anh lập tức bẻ tay lái, cho xe chạy thẳng về nhà mình.


Anh không biết hôm nay cô bị làm sao nữa, có thể là uống hơi nhiều, ý thức không rõ ràng? Cũng có thể là vì vừa nhận được cổ phần, tâm trạng rất tốt?


Cũng có thể… cô muốn tiến thêm một bước với anh.


Nghĩ đến đó, tim anh bắt đầu đập thình thịch, từng nhịp vang lên trong khoang xe yên tĩnh, như sấm nổ bên tai.


Nhưng anh không dám hỏi nhiều, sợ hỏi nhiều sẽ khiến cô đổi ý.


Trong xe rơi vào tĩnh lặng, anh nhìn chằm chằm về phía trước, chân đạp ga sâu hơn một chút.


“Hạ Tư Tự.” Cô bỗng nhiên lên tiếng.


Anh giật mình, giọng giữ bình tĩnh: “Ừm?”


Tang Ninh quay đầu nhìn anh: “Anh có thể lái chậm lại một chút không?”


“…”


Anh mím môi: “Được.”


Rồi giảm tốc độ.


Tang Ninh mặt không cảm xúc quay đầu lại, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt dây an toàn.


Tài sản cô vừa mới nhận được 10%, cũng không muốn ngày mai xuất hiện trong lời điếu văn của báo xã hội.


Mười phút sau, xe chạy vào một khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, tên là Tây Tử Loan.


Tang Ninh nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa kính xe, bất chợt hỏi: “Sao em nghe bà nội Hạ nói anh sống ở biệt thự Văn Khê?”


Giọng anh có chút căng thẳng: “Ừm, chỗ này anh cũng ở thường xuyên, nếu công việc bận thì ở đây cho tiện.”


Căn hộ rộng lớn này nằm ngay cạnh công ty, rất tiện lợi.


Hôm nay thật ra không bận, nhưng ở biệt thự Văn Khê, nhóc Hạ Vân An cũng ở đó.


Giờ này chắc thằng bé đã ngủ rồi.


Nhưng vào một đêm quan trọng thế này, anh không muốn xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.


Tang Ninh đẩy cửa xe bước xuống, nhìn xung quanh một lượt, có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu cô vào kiểu khu dân cư đông đúc như vậy.


Cô cũng muốn có một căn nhà như thế này.


Hạ Tư Tự đẩy cửa xe, động tác hơi dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì, quay người mở hộp để tay, lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, sau đó xuống xe, bỏ vào túi áo khoác.


Anh nắm tay cô, dẫn đi về phía trước: “Bên này.”


Tang Ninh bước theo anh, cô chưa uống thuốc giải rượu, nhưng gió lạnh ban đêm thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.


Cô đi chậm hơn một bước, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, vạt áo khoác đen bị gió khẽ cuốn bay.


Anh nắm tay cô, đi trong màn đêm yên tĩnh, giống như một cặp tình nhân đang trốn đi.


Anh như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”


Cô khẽ cười: “Không có gì.”


Anh dắt cô vào thang máy, thang máy nhanh chóng đi lên, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, là căn hộ riêng biệt.


Anh bấm khóa vân tay, mở cửa bước vào, tiện tay bật công tắc đèn tổng.


Căn hộ rộng 500 mét vuông, nội thất đơn sắc đen trắng xám, cửa sổ sát đất rộng lớn có thể nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.


Tang Ninh đi vào, băng qua phòng khách, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn rực rỡ và dòng xe tấp nập bên dưới, trong lòng dâng lên một cảm giác rung động khó tả.


Như đang đứng ở đỉnh cao nhìn xuống thế gian.


Cô thích cảm giác này.


Cơ thể ấm áp của anh áp sát từ phía sau, vòng tay ôm lấy cô, giọng trầm thấp vang lên: “Đang nhìn gì vậy?”


Tang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Em thích căn nhà này, sau này em cũng muốn mua một căn.”

 

Anh cúi đầu h*n lên má cô: “Thích à? Vậy sau này là của em.”


Cô khẽ mỉm cười, không trả lời.


Anh siết chặt vòng tay ôm cô, môi mím lại, im lặng ba giây, rồi đột nhiên nói: “Tang Ninh.”


“Ừ?”


Anh nới lỏng tay, kéo tay cô xoay người lại.


Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nghiêm túc: “Anh có chuyện muốn nói với em.”


Cô chớp mắt.


Anh lại ngừng lại một chút, rồi đưa tay vào túi áo khoác: “Chúng ta…”


Cô bỗng vươn tay, ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu h*n lên môi anh.


Cả người anh cứng đờ, cảm nhận được sự mềm mại từ môi cô, trong đầu như vang lên một tiếng “đinh”, mọi suy nghĩ đứt đoạn.


Anh đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào lòng, cúi đầu đáp lại bằng một nụ h*n sâu.


Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động phối hợp.


Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, bàn tay đặt trên eo cô bắt đầu không kiềm chế được mà di chuyển, cô không hề từ chối.


Anh tiện tay cởi áo khoác, kéo vội cà vạt một cách thiếu kiên nhẫn.


Tang Ninh nghiêng đầu thở dốc, nhìn thấy bàn tay xương khớp rõ ràng của anh đang kéo mạnh sợi cà vạt xanh đậm, rồi tùy tiện vứt xuống đất.


Ánh mắt cô dõi theo sợi cà vạt đang rơi.


Anh có chút không hài lòng vì sự phân tâm của cô, đưa tay nâng mặt cô lên, kéo đầu cô trở lại, h*n lên môi cô lần nữa.


Cô bị h*n đến mềm nhũn, lảo đảo vài bước lùi về sau, anh bước lên, áp sát h*n cô.


Eo cô đập vào mép bàn, theo phản xạ cô đưa tay ra đỡ, nhưng lại làm rơi chiếc túi xách nhỏ.


Lúc vào nhà cô tiện tay đặt nó lên bàn.


Đồ trong túi rơi ra, phát ra chút âm thanh. Cô quay đầu nhìn, hơi khựng lại.


Nụ h*n của anh cũng theo đó mà lướt xuống má cô, ra sau tai, rồi đến cổ.

 

Nhưng vẫn chưa đủ, anh muốn nhiều hơn nữa.


Bàn tay to lớn luồn vào trong áo sơ mi của cô, nụ h*n trên cổ cũng tiếp tục trượt xuống dưới.


Cô đột nhiên đưa tay chống lên n.g.ự.c anh, hơi thở hỗn loạn: “Đợi đã.”


Động tác của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu như mực đã ngập tràn ham muốn, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”


Cô quay đầu, cúi người nhặt lấy một con dấu vừa rơi ra từ túi xách nhỏ.


Thời đại này hiếm khi dùng con dấu riêng, nhưng cô vẫn giữ thói quen mang theo bên mình.


Hạ Tư Tự tưởng cô muốn nhặt đồ, liền ghé sát lại h*n cô: “Một lát nữa hãy nhặt.”


Cô nghiêng đầu né tránh, đẩy anh ra một chút.


Cô mở hộp mực in, cầm lấy con dấu, nhấn nhẹ vào mực, rồi quay lại nhìn anh.


Ánh mắt vốn bình tĩnh của anh giờ đây khó che giấu sự kích động, như một con sói hoang vừa thức giấc, chỉ chực lao tới.


Cô đưa tay, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh.


Nút áo vừa nhỏ vừa chặt, cô cởi rất vất vả.


Anh càng khó chịu hơn, cô cứ luống cuống trước mặt như thế, anh chịu đựng đến sắp phát điên.


Anh dứt khoát xé áo sơ mi ra, vài cái nút bung ra, rơi lộp bộp xuống đất.


Áo bị cởi, lồng n.g.ự.c rắn chắc hiện ra, dưới ánh đèn, đường nét cơ bắp rõ ràng và quyến rũ.


Anh vòng tay ôm eo cô, giọng khàn khàn gọi: “Ninh Ninh.”


Cô cầm con dấu lên, ba ngón tay giữ lấy, ngón út chầm chậm lướt nhẹ từ bả vai anh xuống, dừng lại ở n.g.ự.c trái.


Yết hầu anh trượt lên xuống, m.á.u toàn thân như bị châm lửa, gần như không thể kiềm chế.


Cô ấn con dấu lên n.g.ự.c trái anh.


Khi lấy ra, một hàng chữ đỏ sẫm, vuông vức hiện lên — “Nam Tang Ninh”.


Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, toát ra vài phần sắc sảo:


“Hạ Tư Tự, anh là của em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.