Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 99: Chương 99




Nam Tư Nhã đã choáng váng, Nam Tang Ninh nói gì vậy?


Nam Tang Ninh thật sự đồng ý ngay sao?


Nam Tang Ninh không tranh cãi một chút nào vì bạn trai và gia đình sao?


Nam Tư Nhã tưởng rằng Nam Tang Ninh sẽ bất chấp mọi thứ để kết hôn với bạn trai, thậm chí sẽ làm to chuyện với gia đình.


Có lẽ là bạn trai của Nam Tang Ninh quá tầm thường, Nam Tang Ninh cũng không thích anh ta nữa.


Quả thật là một người có mắt tính toán.


Ánh mắt của Nam Tư Nhã càng trở nên oán hận, cô ta đã ở Nhà họ Nam hơn hai mươi năm, nhưng không nhận được cổ phần, cũng không có chút quyền lực nào trong công ty.


Tại sao Nam Tang Ninh chỉ trở về vài tháng mà có thể có tất cả, còn ba cô ta thì quá thiên vị!



Mọi chuyện đã được thảo luận xong, Nam Chấn Minh yêu cầu trợ lý chuẩn bị giấy chuyển nhượng cổ phần, Tang Ninh ký tên và có được 10% cổ phần.


Nam Chấn Minh nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng:


“Giờ thì con hài lòng chưa, trước mặt ông nội thì tỏ ra ngoan ngoãn, không ngờ con tham vọng như vậy.”


Tang Ninh nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, khóe môi mỉm cười: “Ba có tham vọng, sao con lại không thể có?”


Nam Chấn Minh nghẹn lời.


Ông nhìn đứa con gái trước mặt, càng ngày càng cảm thấy xa lạ, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy sợ hãi.


Nam Chấn Minh hừ một tiếng, đứng dậy: “Mấy hôm nữa ông nội tổ chức đại hội cổ đông, nhớ tham gia đi.”


Rồi ông bỏ đi luôn.


Tang Ninh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, dựa người vào ghế và lẩm bẩm: “Đại hội cổ đông.”


Tập đoàn Nam Thị, hiện giờ ngoài ông nội, cổ phần nhiều nhất là cô và Nam Chấn Minh.


Nhà họ Nam đã đến lúc thay đổi.



“Chúc mừng!”


Kỷ Nghiên hưng phấn nâng ly và cụng với Tang Ninh: “Tang Ninh, cậu quá giỏi rồi! Chúc mừng đại cổ đông của chúng ta!”


Tang Ninh mỉm cười và cũng uống một ngụm.


Là bia thủ công, vị cũng khá ổn, nhưng không ngọt như cocktail.


Âm nhạc trong quán bar vang dội, Kỷ Nghiên khoác tay qua cổ Tang Ninh, hò hét: “Sau này tớ có thể dựa vào cậu rồi, nhà tớ đang sắp xếp việc cưới cho tớ, nếu tớ không thích thì tớ sẽ bỏ nhà đi! Cậu phải nhận tớ vào nhé.”


Tang Ninh nâng cằm lên: “Tớ nuôi cậu!”


“Á á á cậu thật là giống bá đạo tổng tài quá đi!” Kỷ Nghiên đỏ mặt, ngại ngùng.


Tang Ninh khó hiểu: “Bá đạo tổng tài là gì?”


“Chính là tổng tài bá đạo đấy.” Kỷ Nghiên đã quen với việc giải thích những kiến thức cơ bản cho cô.


“Bá đạo tổng tài là gì?”


“……”


Kỷ Nghiên vuốt cằm suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên nhớ ra: “Giống như Hạ Tư Tự vậy đó.”


Tang Ninh: …


Kỷ Nghiên nghiêm túc nói: “Cậu bây giờ còn kiêu ngạo hơn anh ấy nhiều.”


Tang Ninh: …


Sao nghe có vẻ không phải lời khen nhỉ?


“Nào, dù sao đi nữa, chúc mừng cho tương lai tươi đẹp của chúng ta, cạn ly!” Kỷ Nghiên nâng ly.


Tang Ninh vui vẻ nâng ly và cụng với cô: “Chúc mừng cho tương lai tươi đẹp của chúng ta!”


Kỷ Nghiên vui sướng đến mức phát điên, uống khá nhiều bia, nhưng vì tửu lượng không tốt, mới uống hai chai bia mà đã say rồi.


Tang Ninh thì ổn hơn, mặc dù dễ đỏ mặt khi say, nhưng không dễ say đâu.


Chỉ hơi lâng lâng thôi.


Điện thoại đột nhiên vang lên.


Cô tùy tay nhận cuộc gọi: “Alo.”


Đầu dây bên kia ngừng một lúc.


“Em ở đâu?”


Tang Ninh ngả người ra sau ghế, giọng vui vẻ:


“Ở quán bar.”


“Địa chỉ.”


“Quán bar Lạc Nhật.”


Đầu dây bên kia lập tức cúp máy.


Tang Ninh chớp mắt, hình như anh ấy không vui rồi?


Kỷ Nghiên vươn tay kéo Tang Ninh: “Chúng ta uống thêm nữa…”

 

Tang Ninh kéo tay cô: “Thôi đi, cậu như vậy rồi, về nhà thôi.”


“Ai nói tớ không được chứ! Tớ rất được đấy!”


Tang Ninh biết là cô bạn thực sự không ổn rồi, liền kéo cô ấy đứng dậy, xuyên qua đám đông, rời khỏi quán bar.


Tài xế nhà Kỷ Nghiên đã đợi sẵn ngoài xe, Tang Ninh lập tức đưa bạn mình lên xe, đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi.


Cô liếc nhìn đồng hồ, rồi tìm một chiếc ghế ngoài quán bar ngồi xuống.


Mười phút sau, một chiếc Bentley phanh gấp bên lề đường.


Hạ Tư Tự mở cửa xe bước xuống, sải bước tiến tới, chiếc áo khoác đen phất phơ trong màn đêm.


Tang Ninh ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn anh, chợt cảm thấy anh giống như Hắc Vô Thường đến đòi mạng vậy.


Đây chính là “tổng tài bá đạo” sao?


Cô đâu có đáng sợ như vậy chứ.


“Sao em lại tới đây?” Hạ Tư Tự vừa nhìn thấy cô, liền đứng trước mặt cô, vẻ mặt không vui.


Tang Ninh có lẽ hơi choáng, phản ứng chậm hơn bình thường, dừng lại hai giây mới chậm rãi trả lời: “Kỷ Nghiên mừng công cho em.”


“Các em đúng là biết chọn chỗ.” Giọng anh trầm thấp.


Vừa xuống xe anh đã thấy mấy người đàn ông qua đường nhìn chằm chằm vào cô, anh trừng mắt một cái, đám người đó lập tức né tránh ánh mắt, vội vàng rời đi.


“Em ngồi đây làm gì?”


Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Chờ anh.”


Anh khựng lại, cơn giận trong n.g.ự.c như tan biến đi quá nửa.


Giọng anh vẫn cứng nhắc: “Em còn chờ anh? Anh đâu có nói sẽ đến.”


Cô cong môi cười: “Em biết anh sẽ đến.”


Ánh mắt anh thoáng sững lại, tim như lỡ một nhịp.


Thực ra, ngay từ khoảnh khắc thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó đợi mình, anh đã không còn giận nữa.


Anh nắm lấy tay cô kéo dậy: “Còn đi nổi không?”


Tang Ninh bước đi hơi loạng choạng, dựa vào tay anh, anh dứt khoát ôm lấy eo cô, kéo vào lòng để đỡ cô.


Mở cửa xe, Tang Ninh lên ghế phụ, Hạ Tư Tự cũng vòng qua đầu xe lên ghế lái.


Anh khởi động xe, mặt vẫn lạnh tanh: “Sau này ít đến mấy chỗ như thế này, toàn người phức tạp.”


Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: “Ừ.”


Anh liếc nhìn cô một cái, thấy cô uống say mà vẫn ngoan thế này, môi khẽ cong lên, đưa tay nắm lấy tay cô.


“Nam Tang Ninh.”


“Ừ?”


“Ngày mai hẹn hò với anh, em còn nhớ không?”


Tang Ninh lắc đầu trên ghế: “Mai không được, còn việc chuyển nhượng cổ phần.”


Hạ Tư Tự kinh ngạc quay sang nhìn cô: “Chuyển nhượng cổ phần? Em nhận được rồi à?”


Tang Ninh mở mắt, ánh mắt mơ màng nhưng ẩn chứa nụ cười ranh mãnh: “Lấy được rồi.”


Hạ Tư Tự không thể tin nổi, với hiểu biết của anh về nhà họ Nam, bọn họ đâu dễ dàng gì như thế.


Anh siết tay cô chặt hơn, môi khẽ nhếch: “Bảo sao hôm nay vui thế.”


Tang Ninh lại lơ mơ nhắm mắt lại.


Anh không làm phiền cô nữa, đưa mắt tìm kiếm các cửa hàng ven đường, thấy một hiệu thuốc, anh liền đỗ xe lại.


“Anh đi mua thuốc giải rượu cho em.”


Nếu để cô về nhà trong tình trạng này, lỡ bị mắng thì sao?


Anh mở cửa xe xuống.


Nghe thấy tiếng động, Tang Ninh mơ màng mở mắt, nhìn thấy bóng anh lướt qua đầu xe.


Cô thấy hơi khát, muốn tìm nước uống, ánh mắt quét một vòng trong xe, rồi tiện tay mở ngăn để tay bên cạnh.


Một chiếc hộp nhung màu lam sapphire đập vào mắt cô.


Cô đưa tay lấy hộp ra, nhớ tới lần cùng Kỷ Nghiên đi dạo tiệm trang sức, hộp đựng nhẫn cũng giống thế này.


Lúc đó cô còn thích một chiếc nhẫn kim cương, nhưng Kỷ Nghiên nói nhẫn đó không được tự mua, vì là nhẫn cưới, sau này phải để chồng mua.


Cô chần chừ một chút, rồi mở hộp nhung ra — bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh yên lặng nằm đó.


Ánh mắt cô sững lại.


Cửa xe bất ngờ mở ra, Tang Ninh lập tức đặt hộp nhẫn về chỗ cũ.


Hạ Tư Tự lên xe, đưa cho cô một chai nước và một lọ thuốc: “Uống thuốc giải rượu đi.”


Tang Ninh chậm chạp nhận lấy: “Ừ.”


“Bác sĩ bảo thuốc này nửa tiếng sau mới có tác dụng, anh đưa em đi dạo một vòng rồi mới về.”


Tang Ninh ngẩng lên nhìn anh, trong màn đêm, gương mặt anh sáng rõ, chẳng biết có phải do ánh đèn đường mờ ảo, mà lại dịu dàng đến thế.


Hạ Tư Tự thắt dây an toàn, chuẩn bị lái đi, cảm nhận được ánh mắt của cô, liền quay đầu hỏi: “Sao vậy?”


Tang Ninh tựa vào lưng ghế nhìn anh, đôi mắt tĩnh lặng như thu thủy, long lanh phản chiếu ánh sáng:


“Hôm nay em không muốn về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.