Bùi Tùng Hàn mím chặt môi, bàn tay thả bên chân lại lần nữa siết lại.
Đám người Cố Tinh Thần càng thêm bàng hoàng, đều là anh em lớn lên cùng nhau, sao hai người họ lại đột nhiên thân thiết đến mức này?!
Nhưng không khí hình như càng thêm căng thẳng là sao?
“Tiểu Bùi Tổng, phóng viên có thể bắt đầu phỏng vấn rồi.” Trợ lý nhắc nhở.
Bùi Tùng Hàn thu lại ánh mắt: “Được.”
Anh ta nhìn về phía Nam Tang Ninh, làm động tác mời: “Tiểu Tổng Nam, mời.”
Tang Ninh khẽ gật đầu, bước đến khu phỏng vấn bên cạnh phóng viên. Vừa mới bước đến, cô bất ngờ phát hiện ra một người quen.
Chúc Giai Ni từ trên ghế sofa đứng dậy, mỉm cười đưa tay ra: “Nam tiểu thư.”
Tang Ninh lịch sự bắt tay cô ấy: “Chúc tiểu thư, chị đến từ lúc nào vậy?”
“Chị đến sớm rồi, chỉ là không thích chen lấn náo nhiệt nên ngồi đợi ở bên này,”
Chúc Giai Ni mỉm cười, vở kịch lớn vừa rồi, cô đương nhiên cũng đã xem.
Đây là lần đầu tiên Chúc Giai Ni thấy Lâm Thư Nhan trong bộ dạng chật vật như thế. Chúc Giai Ni không có nhiều cảm xúc với Lâm Thư Nhan, chỉ là bất ngờ khi lần này Bùi Tùng Hàn lại nghiêm túc đến vậy.
Chúc Giai Ni từng nghĩ Bùi Tùng Hàn là người lạnh lùng, không có cảm xúc.
“Mọi người ngồi đi.” Bùi Tùng Hàn ngồi xuống ghế sofa đơn.
Tang Ninh và Chúc Giai Ni cũng ngồi xuống bên cạnh.
Phóng viên đã giơ micro lên, bắt đầu buổi phỏng vấn chính thức.
“Phòng làm việc của tôi rất bận, những buổi tiệc thế này tôi hiếm khi tham dự. Hôm nay tôi đến đặc biệt là vì nghe nói chuyện tôi và Tùng Hàn hủy hôn gây ra nhiều hiểu lầm, nên muốn đến để làm rõ.”
Chúc Giai Ni liếc nhìn Bùi Tùng Hàn: “Chúng tôi hủy hôn chỉ vì không hợp tính cách, không còn tự tin có thể cùng nhau bước vào hôn nhân. Đây là quyết định do cả hai cùng thảo luận, là chuyện của riêng chúng tôi, không liên quan đến bất kỳ người thứ ba nào.”
Phóng viên gật đầu: “Ra là vậy. Chúc tiểu thư đã hủy hôn mà vẫn chịu giúp Tiểu Bùi Tổng làm rõ, xem ra hai người vẫn giữ mối quan hệ tốt?”
Chúc Giai Ni mỉm cười: “Cũng không hẳn. Sau khi hủy hôn, chúng tôi không còn liên lạc. Tôi chỉ không muốn Nam tiểu thư bị vạ lây vô cớ. Danh tiếng của con gái rất dễ bị tổn hại, chỉ cần một chút nghi ngờ cũng đủ phá hủy.”
Tang Ninh nhìn Chúc Giai Ni, ánh mắt khẽ lay động, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
Chúc Giai Ni liếc nhìn Bùi Tùng Hàn, mỉm cười: “Không sao, chị chỉ muốn tâm mình được thanh thản.”
Phóng viên tiếp tục hỏi: “Nghe nói Nam tiểu thư lần này bị nghi ngờ khá nhiều?”
Tang Ninh khẽ gật đầu: “Ban đầu đúng là có rất nhiều nghi ngờ, nhưng may mắn là công lý không vắng mặt, có rất nhiều cư dân mạng tốt bụng đã đứng ra làm rõ giúp tôi. Tôi rất cảm động, và tại đây một lần nữa khẳng định rằng, tôi và Tiểu Bùi Tổng chỉ là đối tác hợp tác bình thường, không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào.”
Giọng nói của Tang Ninh bình tĩnh, không chút gợn sóng. Bùi Tùng Hàn mím môi, mắt khẽ cúi xuống, giấu đi chút thất vọng nơi đáy mắt.
Phóng viên gật đầu: “Đúng thật, âm mưu lần này gây ảnh hưởng lớn không chỉ với Tập đoàn Nam thị mà còn với nhà họ Bùi. Tiểu Bùi Tổng nghĩ thế nào?”
Bùi Tùng Hàn hít sâu một hơi, giọng nghiêm túc: “Cạnh tranh thương mại vốn luôn khốc liệt. Nếu là cạnh tranh lành mạnh, chúng tôi hoan nghênh. Nhưng kiểu cạnh tranh ác ý, không có giới hạn như thế này, nhà họ Bùi tuyệt đối không dung tha.”
Buổi phỏng vấn kết thúc sau nửa tiếng. Đây chỉ là phỏng vấn bằng văn bản, vì người trong giới rất coi trọng sự riêng tư, không dễ dàng xuất hiện trước công chúng. Nhưng bản phỏng vấn sẽ được đăng báo vào sáng hôm sau, xem như kết thúc hoàn toàn sự việc lần này.
Phỏng vấn xong, Bùi Tùng Hàn đích thân tiễn phóng viên rời đi.
Tang Ninh lại cảm ơn Chúc Giai Ni: “Chị Chúc, cảm ơn chị hôm nay đã đặc biệt đến giúp em giải vây.”
Cô thật sự không ngờ Chúc Giai Ni sẽ đến.
Chúc Giai Ni lắc đầu: “Em nên cảm ơn Tùng Hàn, là anh ấy gọi điện mời chị đến.”
Cô ấy khẽ nhếch môi: “Anh ấy rất để tâm đến em.”
Tang Ninh khựng lại một chút, bỗng nghe ra hàm ý trong lời nói, nghiêm túc giải thích: “Chị Chúc, có lẽ chị hiểu lầm rồi, em và Tiểu Bùi Tổng chỉ là mối quan hệ hợp tác.”
Chúc Giai Ni nghe cô giải thích nghiêm túc thì hơi bất ngờ, rồi lại bật cười: “Hóa ra là chị hiểu lầm, xin lỗi nhé.”
“À đúng rồi,” Chúc Giai Ni chợt nhớ ra điều gì, “Lần trước em đến phòng làm việc của chị, chị đã đo và làm cho em một chiếc váy, giờ đã xong rồi. Hôm nào chị cho người mang đến cho em.”
Tang Ninh hơi sững người, chuyện đó cô đã quên mất. Hôm đó vì nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy nên đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, cứ tưởng Chúc Giai Ni chỉ làm cho có lệ, không ngờ cô ấy thật sự đã làm váy cho mình?
“Chị đích thân làm đấy, hy vọng em sẽ thích.”
Chúc Giai Ni mỉm cười, quay người rời đi.
Tang Ninh đứng nguyên tại chỗ, ngạc nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Chúc Giai Ni — cô ấy còn dứt khoát hơn cô tưởng.
Bùi Tùng Hàn đưa phóng viên ra khỏi sảnh tiệc.
“Tiểu Bùi Tổng, ngài không cần tiễn nữa đâu, tôi sẽ nhanh chóng viết bản thảo tin tức, gửi cho ngài xem trước, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới đăng báo.” Phóng viên nói.
Bùi Tùng Hàn khẽ gật đầu: “Được, làm phiền rồi.”
“Không dám, không dám.” Phóng viên cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.
Bùi Tùng Hàn dừng lại một chút, xoay người định quay lại sảnh tiệc, lại đúng lúc thấy Chúc Giai Ni đang đi ra.
Anh lễ phép chào hỏi: “Cô định đi rồi sao?”
“Ừ, phòng làm việc của tôi còn nhiều việc, tôi không nán lại nữa.” Chúc Giai Ni nhẹ giọng đáp.
Bùi Tùng Hàn gật đầu: “Cảm ơn cô vì hôm nay đã đến.”
Chúc Giai Ni khẽ cong môi: “Bùi Tùng Hàn, anh biết tôi ghét nhất điều gì ở anh không?”
Bùi Tùng Hàn hơi ngẩn ra, bình tĩnh hỏi: “Là gì?”
Chúc Giai Ni nhìn anh: “Ghét nhất là sự hòa nhã mà chẳng chút gợn sóng của anh.”
Lúc nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt điềm đạm bình thản, không hề quan tâm đến cảm xúc của cô ấy — giận, vui, buồn, đau, chẳng có lấy một chút rung động.
Bề ngoài thì có vẻ nhã nhặn lễ độ, nhưng bên trong thì lạnh lẽo đến cực điểm.
Giọng Bùi Tùng Hàn vẫn ôn hòa: “Hy vọng cô sẽ gặp được người thật lòng với mình.”
Chúc Giai Ni mỉm cười — đúng vậy, anh vẫn đúng mực như thế, vẫn không mang theo chút nhiệt độ nào. Cô ấy cũng chẳng hy vọng anh sẽ có phản ứng gì khác.
Chúc Giai Ni lắc đầu: “Tiểu Bùi Tổng, thay vì chúc tôi, chi bằng chúc chính anh đi.”
Ánh mắt Bùi Tùng Hàn thoáng khựng lại.
Cô ấy nhìn thấy rõ cảm xúc d.a.o động trong mắt anh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hả hê có phần xấu xa. Cô hạ thấp giọng: “Nam tiểu thư hình như không có ý gì với anh thì phải, phải làm sao đây?”
Sắc mặt Bùi Tùng Hàn thoáng trầm xuống, cổ họng như bị chặn lại, bất ngờ không nói nên lời.
Chúc Giai Ni lại khẽ cười: “Thôi vậy, thật chẳng có gì thú vị. Bùi Tùng Hàn, tự lo lấy thân đi.”
Chúc Giai Ni không dừng lại nữa, nhấc chân rời đi thẳng.
Bùi Tùng Hàn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt đã hoàn toàn cứng đờ.
Trong sảnh tiệc.
“Tang Ninh, buổi phỏng vấn thế nào?” Kỷ Nghiên đi tới hỏi.
Tang Ninh gật đầu: “Rất suôn sẻ, chị Chúc còn đứng ra nói giúp tớ nữa.”
“Chị Giai Ni là người rất tốt. Giải thích rõ rồi cũng tốt, ngày mai phỏng vấn lên báo, cậu cũng có thể hoàn toàn minh oan rồi.”
Tang Ninh vui vẻ gật đầu: “Ừ.”
Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy Hạ Tư Tự đang bị một đám người vây quanh trò chuyện. Vẫn là dáng vẻ tùy tiện, lười nhác như mọi khi, dường như chẳng có gì thay đổi.
“Tang Ninh?” Kỷ Nghiên nắm tay cô, gọi cô một tiếng.
Tang Ninh hoàn hồn, nhìn về phía Kỷ Nghiên: “Tớ đi vệ sinh một chút, lát nữa quay lại.”
“Ờ, vậy cậu đi nhanh nhé. Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, tớ ra bàn trước đợi cậu.”
“Ừ, được.” Tang Ninh buông tay Kỷ Nghiên ra, bước đi thẳng.
Hạ Tư Tự đang cầm ly rượu giao tiếp với mọi người, bên cạnh liên tục có người trò chuyện, anh thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Bỗng dưng, trong tầm mắt anh thấy cô hình như đang đi về phía này, anh theo bản năng quay đầu lại nhìn, vừa khéo đối diện với ánh mắt của cô — trong veo, bình thản, nhưng lại rực rỡ lạ thường.
Cô không tránh né ánh mắt anh, mà cứ thế bước thẳng về phía anh.
Tim anh đột nhiên đập mạnh không lý do, ngón tay cầm ly rượu siết lại.
Người xung quanh vẫn đang nói chuyện, nhưng anh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Tang Ninh đi đến trước mặt anh, hơi dừng lại một chút, trong khoảnh khắc lướt qua vai nhau, ngón tay cô khẽ móc lấy tay anh đang thả bên chân.
Ngón tay anh khẽ co lại, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng kỳ lạ. Đầu ngón tay cô đã rời khỏi, cô cũng đi rồi.
Tang Ninh bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, lại tắt đi, rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
Phía bên kia, Hạ Tư Tự đặt ly rượu xuống: “Tôi có chút việc.”
Sau đó anh rút lui khỏi đám đông.
Anh đã thấy cô bước vào nhà vệ sinh. Khu vệ sinh của sảnh tiệc nằm ở một góc khuất, được thiết kế rất khéo léo, tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
Anh bước tới khúc quanh đó, bỗng nhiên khựng lại —Tang Ninh đang đứng đó chờ anh.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, lập tức hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì tìm anh à?”
Ở nơi công cộng như thế này, cô chủ động tìm anh, nhất định là có chuyện quan trọng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bước lên một bước, nhẹ nhàng mở lời: “Em chỉ là…”
Cô đưa tay ra, ôm lấy cổ anh, anh theo phản xạ cúi đầu, cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh:
“Đột nhiên rất muốn hôn anh.”