Cô đột nhiên tiến lại gần, đôi môi mềm mại bất ngờ đặt lên môi anh, khiến toàn thân anh cứng đờ, trong đầu như có tiếng “ting” vang lên, dây thần kinh não bộ bị đứt dây ba giây.
Cô chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rời đi, khoảng cách bất ngờ bị kéo ra khiến anh cảm thấy trống vắng, thần trí lập tức quay lại. Giây tiếp theo, hai tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, hôn cô thật sâu.
“Ưm…”
Anh bất ngờ nghiêng người về phía cô như một con dã thú đang truy đuổi con mồi, khiến cô không còn đường lùi, lưng đã áp vào tường, anh ép cô vào góc tường, nụ hôn ngày càng dữ dội như muốn nuốt chửng cô.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đầu ngón tay của Tang Ninh đang nắm lấy vạt áo vest của anh khẽ run lên, rồi lại rút vào lòng anh thêm chút nữa.
Anh một tay ôm lấy eo cô, một tay nâng mặt cô, tham lam lưu luyến đôi môi mềm mại ấy.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đã đi đến sau lưng họ. Lúc này anh mới rời khỏi môi cô, một tay áp đầu cô vào n.g.ự.c mình, cơ thể cao lớn hoàn toàn che chắn cô lại.
Người bước vào là hai vị khách đang vừa nói cười vừa đi vào nhà vệ sinh, khi rẽ qua khúc cua mới phát hiện dường như có một cặp đôi đang ôm nhau.
Vì cả hai quay lưng lại, không nhìn rõ ai là ai, nhưng cảnh tượng này cũng không có gì to tát, hai người đó cũng không dừng lại, chỉ liếc nhìn rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tiếng bước chân xa dần, Hạ Tư Tự mới hơi nới lỏng cô ra, Tang Ninh ngẩng đầu từ trong lòng anh: “Em có bị lem son không?”
Anh cúi đầu nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, cổ họng khẽ nuốt xuống: “Vẫn ổn.”
Tang Ninh đẩy anh ra, quay người bước vào nhà vệ sinh: “Em đi dặm lại lớp trang điểm, anh về bàn tiệc trước đi.”
Cô bất ngờ rời khỏi vòng tay anh khiến anh cảm thấy hụt hẫng trong chốc lát, nhưng khi tay chạm lên đôi môi vẫn còn ấm nóng của mình, trong lòng lại như được lấp đầy.
Anh khẽ mím môi, khoé môi hơi cong lên, bước đi chậm rãi rời khỏi nơi đó.
Bữa tiệc tối đã chính thức bắt đầu.
“Cậu đi đâu vậy? Vừa nãy tìm mãi không thấy.” Cố Tinh Thần hỏi anh.
Hạ Tư Tự tùy ý kéo ghế ngồi xuống: “Ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở không khí chút.”
“Lại đi hút thuốc hả?”
“Không, cai rồi.”
Cố Tinh Thần kinh ngạc: “Cậu lại cai nữa hả? Cậu cai thuốc cứ như trò chơi ấy.”
Hạ Tư Tự nhếch môi lười biếng: “Bạn gái không thích.”
Cố Tinh Thần: “…”
Sao tự dưng lại bị tạt một chậu “cẩu lương” thế này?
Cố Tinh Thần châm chọc: “Cậu cũng ngoan ghê.”
Chữ “ngoan” này trước giờ chưa từng xuất hiện trong từ điển sống của Hạ Tư Tự.
Thế nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn thản nhiên đáp: “Cô ấy cứ bắt tôi phải cai, phiền phức c.h.ế.t đi được.”
Cố Tinh Thần: “…”
Từ khi tên này yêu đương, dường như chẳng còn bình thường nữa.
Bùi Tùng Hàn cũng vừa đến và ngồi xuống: “Nói gì thế?”
Cố Tinh Thần cười gượng: “Tôi bảo Tư Tự vừa đi ra ngoài hít thở không khí, còn tưởng lại đi hút thuốc, ai ngờ cậu ta bảo cai thuốc rồi.”
Bùi Tùng Hàn cười nhẹ, tiện miệng nói: “Cậu nói cai là cai liền à? Tôi nhớ bốn năm trước cậu cũng cai thuốc, mà phản ứng cai kéo dài cả tháng trời.”
Hạ Tư Tự cong môi: “Không khó bỏ, vì đã có thứ gây nghiện hơn.”
“Khụ!” Cố Tinh Thần vừa uống một ngụm rượu suýt nữa phun ra, vội vàng cúi gập người ho khan không ngừng.
Nụ cười trên môi Bùi Tùng Hàn cũng hơi ngưng lại, không tiếp tục hỏi “thứ gây nghiện hơn” kia là gì.
Tang Ninh trang điểm lại đơn giản rồi quay lại bàn tiệc sau năm phút.
“Tang Ninh, bên này!” Kỷ Nghiên vẫy tay gọi cô.
Tang Ninh vội vàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Tiệc bắt đầu rồi à?”
“Bắt đầu rồi, mà không sao, bàn này toàn người quen, không câu nệ mấy.” Kỷ Nghiên cười nói.
Tang Ninh nhìn quanh một vòng, quả thật đều là người quen, là nhóm bạn từ nhỏ của họ.
Hôm nay là tiệc tối nhà họ Bùi gia tổ chức, giới doanh nhân hầu như đều có mặt, nhưng không phải tiệc trang trọng nên rất thoải mái, nhóm con cháu cũng được xếp ngồi riêng, không ngồi chung với bậc trưởng bối.
Tang Ninh vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Hạ Tư Tự đang ngồi ở vị trí chính. Anh đang nói chuyện với Cố Tinh Thần bên cạnh, dáng vẻ nhàn nhã, ánh mắt lơ đãng lại chạm đúng ánh nhìn của cô, con ngươi đen sâu hun hút.
Tang Ninh cụp mắt xuống, cầm ly nước uống một ngụm.
Kỷ Nghiên bất ngờ ghé sát lại gần Tang Ninh: “Sao tự dưng mặt cậu lại đỏ thế?”
Tang Ninh chớp mắt: “Vậy à? Chắc là do máy sưởi nóng quá.”
“Cậu đúng là dễ đỏ mặt thật đấy, uống có mỗi ly rượu cũng đỏ, sau này mà gặp phải tên đàn ông mặt dày không biết xấu hổ, lại tưởng cậu rung động với hắn thì phiền lắm.”
Tang Ninh: “…”
Kỷ Nghiên nói chẳng thèm hạ giọng, dù sao bàn này toàn là bạn bè thân thiết từ nhỏ, cô cũng chẳng ngại ai nghe. Vừa dứt lời, cả bàn người liền vô thức quay đầu nhìn về phía Tang Ninh.
Tang Ninh đột nhiên có cảm giác như đang bị xét hỏi, tim đập nhanh hơn, vẻ mặt vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng đôi tai lại bắt đầu hơi ửng đỏ.
Bùi Tùng Hàn nhìn cô, môi mím lại thành một đường thẳng.
Hạ Tư Tự khẽ cau mày, đặt ly rượu xuống bàn một cách không nặng không nhẹ, lúc này mọi người mới bừng tỉnh.
Hạ Tư Tự quay sang Bùi Tùng Hàn: “Nếu bên nhà họ Lâm gây áp lực, cậu không cần lo, tôi sẽ giải quyết. Tổn thất của nhà họ Bùi, tôi sẽ bồi thường gấp đôi.”
Bùi Tùng Hàn khẽ gật đầu: “Được.”
Hạ Tư Tự cầm ly rượu đưa lên môi, giọng điệu thản nhiên: “Tôi nghe ba mẹ cậu nói, sau chuyện lần này có lẽ sẽ nhanh chóng sắp xếp cho cậu một đối tượng đính hôn mới, cũng tiện để dẹp bỏ tin đồn.”
Bùi Tùng Hàn khựng lại một chút, ánh mắt trầm xuống: “Đó chỉ là suy nghĩ của họ.”
Hạ Tư Tự ngẩng mắt nhìn anh, giọng nói lạnh nhạt: “Suy nghĩ của cậu… chẳng có tính khả thi gì.”
Ánh mắt Bùi Tùng Hàn thoáng khựng lại, ngón tay cầm ly siết chặt hơn.
Trong đôi mắt đen thẳm của Hạ Tư Tự như phủ một tầng băng mỏng, anh hạ giọng, mang theo ý cảnh cáo rõ rệt: “Tránh xa cô ấy ra.”