Tang Ninh ngẩn ra: “Sao anh còn ở đây?”
“Hôm nay là cuối tuần, anh không có việc gì nên nghỉ ở nhà.” Anh gập cuốn tạp chí lại, đặt lên sofa.
Ở nhà?
Ở nhà ai cơ?
Tang Ninh nhắc khéo: “Hạ tiên sinh, đây là nhà em mà.”
“Anh biết,” anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, “Nhà anh đang sửa chữa, tạm thời ở nhờ nhà em vài ngày.”
Tang Ninh: ?
“Anh có nhiều nhà như vậy mà!”
“Nhà này tiện nhất, dạo này công ty bận, mấy chỗ khác xa quá, không thuận tiện bằng đây. Anh nghĩ rồi, ở đây là hợp lý nhất.” Anh mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Tang Ninh nhíu mày, sao người này lại mặt dày đến thế?
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, bắt chước động tác của cô, hơi cứng nhắc mà lắc nhẹ một cái.
Cô ngẩn người ra.
Anh mặt nghiêm túc, lại kéo tay cô lắc thêm một cái nữa, giọng khô khốc: “Được không?”
“…”
Cô cúi mắt nhìn bàn tay đang bị anh nắm chặt, chớp chớp mắt.
Anh đang… làm nũng với cô sao?
Thấy cô mãi không trả lời, tưởng cô lại đang mơ màng, anh không vui siết c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Được không?”
Tang Ninh ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt cương quyết của anh.
Anh một tay ôm lấy eo cô, siết lại, ánh mắt cụp xuống, trong mắt mang theo chút dịu dàng ẩn giấu, giọng nói thường ngày lạnh lùng nay lại mềm mại như nước: “Ương Ương.”
Ánh mắt cô chợt lay động, dường như trong khoảnh khắc bị cuốn vào đôi mắt dịu dàng ấy của anh.
Tim cô bất giác lệch nhịp một nhịp, ngây người hai giây rồi lắp bắp: “Vậy… cũng được.”
Anh nhếch môi cười, nhướng mày: “Vậy thì quyết định vậy nhé.”
Quả nhiên, cô vẫn thích kiểu này.
Ở bên nhau lâu như vậy, ít nhiều anh cũng hiểu được sở thích của cô. Ngoài cà vạt, cô còn thích đàn ông dịu dàng.
Mỗi lần trên giường, lúc anh dịu dàng hôn cô đầy tình cảm, cô luôn có phản ứng. Nếu cô mệt, không muốn tiếp tục, anh nhẹ nhàng dỗ vài câu, cô cũng không còn phản kháng nữa.
Giọng điệu anh đột nhiên bình thường lại khiến Tang Ninh cũng tỉnh táo ngay lập tức.
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông dịu dàng ấy dường như biến mất.
Tang Ninh khựng lại, thậm chí nghi ngờ vừa rồi mình có phải bị ảo giác không.
Anh lại bắt đầu hôn lên mặt cô, giọng hơi bất mãn: “Sao về muộn vậy?”
Tang Ninh nhíu mày đẩy anh ra: “Em ăn tối xong là về ngay, muộn gì chứ?”
Nhưng không đẩy được, anh ôm cô chặt quá, đẩy mấy lần không nhúc nhích, anh còn được đà hôn xuống cổ cô.
Tang Ninh: “…”
Cô đột nhiên hối hận vì đã cho anh ở nhờ.
“Hạ Tư Tự! Anh làm ơn dừng lại được không?!” Cô không chịu nổi nữa.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như nhuốm chút trong suốt: “Anh chưa ăn tối.”
Cô ngẩn ra.
Anh nhìn cô: “Muốn đợi em về rồi cùng ăn.”
Cô nghẹn lời, nhìn vào mắt anh sâu thẳm, trong lòng bỗng mềm đi một chút: “Em đâu có nói là sẽ về…”
“Ừ, em ăn rồi thì thôi.” Anh nói như không có gì.
Rõ ràng là giọng điệu dửng dưng, nhưng chẳng hiểu sao, nhìn dáng vẻ anh lúc này, Tang Ninh lại thấy anh thật đáng thương.
Cô mím môi: “Vậy gọi nhà hàng mang đồ ăn đến nhé?”
Thấy trong mắt cô thoáng hiện chút không nỡ, khóe môi anh hơi cong lên: “Được.”
Anh lại khẽ siết tay cô: “Muốn tắm không? Anh đi chuẩn bị nước nóng.”
Tang Ninh nhìn anh với vẻ kỳ quặc, sự chu đáo thái quá lúc này khiến cô cảm thấy không quen.
“Em tự làm được.” Cô nói dè dặt.
Anh đã quay người đi về phía phòng tắm: “Anh giúp em.”
Tang Ninh đứng ngơ tại chỗ, tên thiếu gia này giờ còn chăm hơn cả má Trần nữa…
Điện thoại Tang Ninh kêu lên một tiếng, cô lấy từ trong túi ra xem.
Là tin nhắn từ Kỷ Nghiên.
[Video đã gửi đi dưới dạng ẩn danh rồi]
Tang Ninh cong môi, trả lời: [Ảnh mèo cảm ơn.jpg]
Bên kia nhắn lại ngay: [Có tiến triển nhớ báo liền nha! Trận náo nhiệt này tớ nhất định phải hóng cho bằng được!]
[Yên tâm]
Tang Ninh suy nghĩ một lúc, trong lòng đã có tính toán, rồi đặt điện thoại xuống.
Cô cởi áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc áo len mỏng và chân váy màu be. Cô tiện tay lấy một chiếc kẹp tóc, buộc tóc dài lên một cách tùy ý, rồi mang dép lê đi vào phòng tắm.
“Nước đã xả xong chưa?”
Cô đẩy cửa phòng tắm, bên trong hơi nước mờ mịt, Hạ Tư Tự đang ngồi cạnh bồn tắm xả nước cho cô. Mái tóc anh dính một ít hơi nước, hơi bết lại trên trán, trông chẳng khác nào một chú chó to ngoan ngoãn.
Tay áo đã được xắn lên một nửa, để lộ cánh tay rắn chắc. Anh tiện tay khua nước một chút trong bồn rồi vẩy nước ra.
“Xong rồi.”
Tang Ninh gật đầu: “Vậy em tắm đây.”
Cô nhìn anh, chờ anh rời đi.
Hạ Tư Tự đứng dậy, bước đến trước mặt cô. Cô vừa định nhường đường thì anh đã túm lấy vạt áo ngủ, kéo lên một cái.
Áo ngủ bị anh cởi ra, lộ ra bờ n.g.ự.c rắn chắc.
Anh tiện tay ném áo sang một bên, cơ bắp trên người theo từng cử động mà căng lên, khí chất đầy áp đảo lập tức ập tới.
Anh cúi đầu khẽ nói: “Anh giúp em tắm.”
Tang Ninh nhìn chằm chằm vào đường cơ bụng của anh trong hai giây, rồi ngay lập tức từ chối: “Không cần đâu!”
Anh mà có thể tắm đàng hoàng sao?!
Anh tiến lại gần, hai tay ôm lấy cô, giọng nói khẽ bên tai: “Coi như là trả tiền thuê nhà.”