Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 150: Chương 150




Đôi mắt đen láy của anh khóa chặt lấy cô: “Anh là người có nguyên tắc.”


Tang Ninh: “…”


“Hạ Tư Tự, anh không biết xấu hổ à?”


Anh như chẳng nghe thấy, đổi chủ đề: “Nước trong bồn tắm sắp nguội rồi, đi tắm trước đi.”


Mặt cô không cảm xúc: “Anh đi ra ngoài cho em.”


“Ương Ương.” Anh tiến lại gần cô, hạ thấp giọng.


Hơi thở nóng bỏng phả bên tai khiến vành tai cô lập tức đỏ ửng.


Trong đầu cô giằng co dữ dội khoảng ba giây, cuối cùng lý trí mách bảo rằng nếu bị cám dỗ và thỏa hiệp, thì tối nay chắc cô lại mất ngủ nửa đêm.


Hôm qua mệt đến giờ còn chưa hồi phục.


Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm anh: “Là rời khỏi phòng tắm hay rời khỏi nhà em, anh tự chọn đi.”


Hạ Tư Tự: “…”


Anh gãi mũi: “Vậy anh ra ngoài đợi em.”


Tang Ninh mặt không cảm xúc, đúng là anh tiến lui tự nhiên thật.


Anh lại liếc nhìn cô, thấy cô không có dấu hiệu lung lay mới chịu mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.


Tang Ninh thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cởi váy, bỗng nghĩ tới điều gì đó, tay khựng lại, rồi quay ra khóa trái cửa nhà tắm.


Sau đó yên tâm cởi đồ, ngâm mình trong bồn tắm.


Hạ Tư Tự vừa ra khỏi phòng tắm đã nghe tiếng “cạch” khóa trái sau lưng.


Cô còn khóa trái?!


Cô đề phòng ai chứ?


Anh chau mày, thay đồ mặc nhà.


Một tiếng sau, Tang Ninh tắm xong bước ra, không gội đầu, mặc váy ngủ bằng cotton mỏng, mái tóc dài búi lỏng sau đầu, còn ẩm ướt một chút, có hơi nước đọng lại.


Má cô vì hơi nóng mà ửng đỏ, khuôn mặt mộc mạc lúc này trắng hồng xinh xắn.


Anh ngồi trên ghế sofa, đặt laptop lên đùi, thấy cô ra thì ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng lại trên má cô ba giây, rồi mới lấy lại tinh thần, giọng dịu dàng: “Tắm xong rồi à?”


“Ừ, sao anh chưa đi tắm?”


Nhà có hai phòng tắm, cô dùng phòng trong phòng ngủ, còn một cái bên ngoài.


“Lát nữa anh tắm.” Anh gập laptop lại, bước tới, nắm lấy tay cô, hơi nghiêng người tới gần, trên người cô vẫn còn tỏa ra hơi nóng, mang theo hương ngọt dịu của cam.


“Anh gọi đồ ăn chưa?” Cô bỗng hỏi.


“Chưa, em đói rồi à?” Anh cúi đầu, khẽ ngửi bên má cô.


“Không đói, nhưng anh chưa ăn tối mà.”


“À, anh có ăn chút bánh mì, giờ cũng không đói lắm.” Một mình thì ăn gì cho ra hồn.


“Vậy thì anh mau đi tắm rồi ngủ đi.” Tang Ninh rút tay ra.


Ánh mắt anh lóe lên, khóe môi cong nhẹ: “Ừ.”


Anh trực tiếp mở cửa phòng tắm cô vừa dùng, bước vào với dáng vẻ đầy phấn khởi.


Tang Ninh nhìn anh một cái đầy khó hiểu, anh lại vui gì nữa?


Cô cũng chẳng buồn nghĩ, nằm luôn xuống giường, cuộn mình trong chăn. Hôm qua ngủ không ngon, giờ cô mệt đến nỗi mí mắt như đổ chì, chưa đầy vài phút đã ngủ say.


Mười phút sau, Hạ Tư Tự tắm xong bước ra.


Mở cửa phòng tắm, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ của cô, tiếng thở đều nhẹ vang lên.


Cô ngủ rồi sao?


Anh chau mày nhẹ, mặt căng ra khi nhấc chăn lên lên giường. Có vẻ cô ngủ rất sâu, đến động tĩnh khi anh lên giường cũng không hề hay biết.


Anh đưa tay kéo cô vào lòng, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô. Hơi thở nhẹ nhàng của cô phả lên chóp mũi anh, khuôn mặt trắng mịn trông thật mềm mại.


Anh mới tắm có mười phút mà cô đã ngủ mất?


Cô bỗng cựa người chui vào lòng anh, rồi rúc đầu vào hõm cổ anh, tìm được tư thế dễ chịu nhất, yên tâm ngủ tiếp.


Cơ thể anh cứng đờ trong giây lát, không dám cử động. Đến khi cô nằm yên, anh mới nín thở, nhẹ nhàng siết chặt vòng tay đang ôm eo cô.


Cúi đầu, thấy cô tựa lên n.g.ự.c mình, tim anh bất giác đập nhanh hơn. Cô chẳng hề chê phiền, giống như một chú mèo con đang làm nũng, tin tưởng mà dựa vào anh.


Ánh mắt anh khẽ d.a.o động, môi cong lên, lại ôm cô chặt hơn một chút, cúi đầu hôn lên trán cô. Trong lòng anh ngập tràn cảm giác thỏa mãn chưa từng có.


Đêm dần khuya, biệt thự nhà họ Trần vẫn sáng đèn.


Trần Tranh vừa bước vào nhà, đã thấy Nam Tư Nhã ngồi trên sofa, mắt đỏ hoe.


Trần Tranh nhíu mày: “Sao em vẫn chưa ngủ?”


Nam Tư Nhã mắt đỏ lên trừng anh: “Anh đi đâu vậy hả?”


“Công ty có việc.”


“Anh đi tìm Chiêm Nghi Quân đúng không?”


Trần Tranh lập tức cao giọng: “Tư Nhã, sao em cứ vô lý mãi vậy? Anh đã nói với em hôm nay có tiệc xã giao với công ty! Sao em cứ lôi Nghi Quân ra nói mãi thế? Em còn như vậy nữa thì anh thật sự không chịu nổi!”


Nam Tư Nhã tức giận rút điện thoại ra: “Em nhìn thấy hết rồi! Anh còn định chối à?!”


Trên màn hình điện thoại là bức ảnh rõ ràng chụp trong quán bar tối đèn, Trần Tranh và Chiêm Nghi Quân ôm nhau hôn môi.


Sắc mặt Trần Tranh lập tức thay đổi, sững lại: “Em… em lấy ảnh ở đâu ra? Em thuê người theo dõi anh à?!”


Đôi mắt đỏ hoe của Nam Tư Nhã nhìn chằm chằm anh ta: “Cả đêm hôm qua anh không về, anh đã ngủ với cô ta rồi đúng không?!”


Sắc mặt Trần Tranh biến đổi liên tục, lần đầu tiên bị vặn hỏi đến cứng họng không nói nên lời.


“Tư Nhã, nghe anh giải thích, lúc đó anh chỉ là uống say, nhất thời không tỉnh táo…”


Nam Tư Nhã tức giận ném điện thoại: “Vậy là anh ngủ với cô ta thật rồi?! Chẳng phải từng nói sẽ yêu tôi cả đời sao? Anh chẳng phải nói hai người chỉ là bạn thôi sao?!”


“Tư Nhã, em bình tĩnh chút đi!”


Nam Tư Nhã như phát điên hét lên: “Tôi còn bình tĩnh kiểu gì được nữa?! Con tiện nhân Chiêm Nghi Quân đó, tôi sẽ tung clip này lên mạng, cho cả thế giới biết cô ta là loại đàn bà dơ bẩn, đê tiện!”


Sắc mặt Trần Tranh lập tức khó coi: “Nam Tư Nhã! Em muốn khiến nhà họ Trần và nhà họ Chiêm mất hết thể diện à?!”


“Vậy khi anh lén lút với cô ta, sao không thấy mất mặt?!”


“Em—!”


Bỗng có người từ trên lầu đi xuống: “Ồn ào gì vậy?”


Trần Quốc An và vợ mặc áo ngủ bước xuống lầu, sắc mặt đều không vui.


Nam Tư Nhã òa khóc: “Ba mẹ! Trần Tranh ngoại tình! Anh ấy ngủ với Chiêm Nghi Quân rồi!”


Lời vừa nói ra khiến Trần Quốc An và vợ sững lại.


“Vớ vẩn!” Trần Quốc An quát lớn: “Chiêm Nghi Quân sắp đính hôn rồi, con không được nói bừa!”


Trần Tranh vội giải thích: “Ba, lúc đó con chỉ là uống nhiều quá, là hiểu lầm thôi, con không cố ý.”


“Biết thế là được!”


Trần Quốc An quay sang Nam Tư Nhã, giọng lạnh lùng trách mắng: “Còn con, sao lại cho người theo dõi Trần Tranh? Còn quay video thế này! Nếu để lộ ra ngoài, con có biết sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào tới nhà họ Trần và nhà họ Chiêm không?!”


Sắc mặt Nam Tư Nhã trắng bệch: “Video đó không phải…”


Trần Chỉ Hàm khoanh tay đi từ trên lầu xuống, lạnh lùng cười khẩy: “Nam Tư Nhã, cô là thứ mặt dày đeo bám nhà họ Trần để được gả vào, nhà họ Trần chịu cưới cô đã là ban ơn rồi, còn muốn làm loạn gì nữa? Thật tưởng mình ghê gớm lắm à? Nhà họ Nam ấy à, xách dép cho nhà họ Trần còn không xứng!”


Trần Chỉ Hàm căm ghét nhà họ Nam tận xương, giờ chuyện hôn sự của cô và Và Đỗ Nghiêu đã định đoạt, tháng sau sẽ kết hôn, chẳng còn cơ hội nào để xoay chuyển. Cô ta làm sao không hận Nam Tư Nhã cho được?


Nước mắt Nam Tư Nhã rơi lã chã, quay sang cầu cứu bố mẹ chồng, nhưng hai người lại đầy vẻ chán ghét.


Chuyện trước đây với nhà họ Đỗ, nhà họ Trần bị nhà họ Nam chơi một vố đau, chưa kể từ khi Nam Tang Ninh lên nắm quyền, thái độ với nhà họ Trần cực kỳ cứng rắn, không nhường nhịn chút nào. Huống chi, nhà họ Nam giờ còn nhờ thương vụ với Hưng Hoành mà kết thân được với nhà họ Bùi, thế nên càng mạnh mẽ hơn, nhà họ Trần chỉ còn cách nuốt giận vào trong.


Mà những ấm ức đó, cần có người để trút lên!


Trần phu nhân lạnh nhạt: “Đủ rồi! Đêm hôm khuya khoắt còn la hét om sòm, chỉ chút chuyện cỏn con cũng phải làm ầm lên, nhà họ Nam là dạy con gái thế này sao?”


Sắc mặt Nam Tư Nhã trắng bệch, bỗng nhiên cô phát hiện—ở nhà họ Trần, cô ta hoàn toàn cô độc, không ai bênh vực.


Cô ta cứng đờ quay sang nhìn Trần Tranh, trên gương mặt anh ta cũng lộ rõ vẻ chán nản. Cảm giác tội lỗi ít ỏi còn sót lại trong lòng anh ta, sau khi được ba mẹ tha thứ, đã biến mất hoàn toàn.


Nam Tư Nhã giậm chân đầy uất ức, rồi òa khóc chạy ra khỏi nhà họ Trần.


Trần Tranh nhíu mày.


“Đừng để ý đến cô ta!” Trần Chỉ Hàm cười lạnh, “Cùng lắm là chạy về nhà họ Nam mách lẻo. Nhà họ Nam dám vạch trần nhà họ Chiêm à?”


Nhà họ Trần không chọc nổi nhà họ Chiêm, nhà họ Nam càng không!


Chuyện này, nhà họ Nam không có gan làm lớn!


Trần phu nhân nghiêm giọng: “Nhưng tính cách của Tư Nhã quá bốc đồng, đến chuyện theo dõi Trần Tranh mà cũng dám làm, mẹ sợ nó làm ra chuyện gì đó mất kiểm soát.”


Trần Chỉ Hàm ánh mắt đầy thù hằn: “Sợ gì chứ? Cùng lắm thì moi thêm vài chuyện xấu của cô ta, cô ta dám điều tra anh trai con, để xem nhà họ Nam có chịu nổi không!” (lúc thì anh trai lúc thì em trai, giờ e không biết ai là anh ai là em nữa -_-)



Sáng hôm sau, Tang Ninh tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, hiếm khi được ngủ ngon như vậy.


Hạ Tư Tự lái xe đưa cô đến công ty, tiện tay nhét vào túi cô một chai sữa nóng: “Tối em tan làm lúc mấy giờ? Anh đến đón.”


“Hôm nay chắc là…”


Cô còn chưa kịp nói xong, đột nhiên điện thoại vang lên. Cô cúi đầu nhìn, là Ôn Mỹ Linh gọi đến.


Cô cũng không bất ngờ, trực tiếp bắt máy: “A lô.”


Giọng Ôn Mỹ Linh có phần gấp gáp: “Tang Ninh, tối nay con về nhà một chuyến, trong nhà có chuyện rồi.”


Tang Ninh bình thản đáp: “Vâng.”


Cô cúp máy, quay sang nhìn Hạ Tư Tự: “Tối nay em phải về nhà họ Nam một chuyến.”


Hạ Tư Tự nhíu mày: “Về nhà họ Nam làm gì?”


“Chuyện Trần Tranh ngoại tình với Chiêm Nghi Quân chắc là Nam Tư Nhã đã làm ầm lên rồi, trong nhà cũng biết.”

 

Anh nhướng mày: “Em về để an ủi cô ta à?”


Tang Ninh chớp mắt: “Về xem trò vui.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.