Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 151: Chương 151




Lúc năm giờ chiều tan làm, Tang Ninh về thẳng nhà họ Nam.


“Đại tiểu thư về rồi.” Má Trần vui vẻ chào đón.


Tang Ninh mở cửa bước vào phòng khách, liền nghe thấy tiếng khóc của Nam Tư Nhã.


“Chiêm Nghi Quân cái con tiện nhân đó, tiểu tam! Cô ta thật không biết xấu hổ! Dám dụ dỗ Trần Tranh, nhà họ Trần cũng chẳng ai bênh vực con, còn chê con ồn ào. Rõ ràng con mới là vợ chính thức!”


Ôn Mỹ Linh đang dỗ dành: “Thôi nào, đừng khóc nữa.”


Ông cụ Nam ngồi trên ghế chính, cả nhà đều có mặt.


Nghe thấy động tĩnh Tang Ninh về, mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô.


“Tang Ninh về rồi.” Ông cụ giơ tay ra hiệu cô ngồi xuống.


Tang Ninh ngồi xuống ghế sofa, liếc nhìn Nam Tư Nhã, hơi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Mặt ông cụ Nam nghiêm nghị: “Trần Tranh và Chiêm Nghi Quân có quan hệ mập mờ, Tư Nhã làm ầm lên ở nhà họ Trần.”


Tang Ninh ngạc nhiên: “Sao lại như vậy?”


Nam Tư Nhã nước mắt đầy mặt trừng mắt nhìn cô: “Cô còn giả vờ gì nữa? Trong lòng cô giờ chắc mừng lắm nhỉ!”


Ông cụ Nam trừng mắt nhìn cô: “Đến nước này rồi còn ầm ĩ! Còn gây sự thì cút ra ngoài!”


Nam Tư Nhã sợ đến rùng mình, uất ức cắn môi im lặng.


Ông cụ Nam nghiêm mặt nói với Tang Ninh: “Chuyện này, con thấy sao?”


Hiện tại Tang Ninh nắm quyền ở tập đoàn Nam thị, nhà họ Nam và nhà họ Trần lại là liên minh thương mại, chuyện này rất quan trọng, đương nhiên phải gọi cô về bàn bạc.


Tang Ninh hỏi: “Thái độ của nhà họ Trần thế nào ạ?”


“Hôm nay Trần tổng gọi điện cho ông, kể lại đầu đuôi sự việc, nói là Trần Tranh uống say, lúc đó nhất thời bốc đồng.”


Ông cụ Nam khoát tay: “Bây giờ nói gì cũng chỉ là cái cớ, ý của nhà họ Trần là muốn dĩ hòa vi quý.”


Tang Ninh suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đã vậy, thì nên dĩ hòa vi quý.”


Nam Tư Nhã trừng to mắt.


Tang Ninh bình thản: “Chuyện này dính líu đến cả ba nhà, nếu làm lớn chuyện, không chỉ đắc tội nhà họ Trần, mà còn cả nhà họ Chiêm. Nhà họ Nam chúng ta sao có thể gánh nổi? Hơn nữa hiện nay còn có hợp tác thương mại với nhà họ Trần, không thể chỉ vì chuyện này mà trở mặt.”


Lời này đúng ý ông cụ, ông cụ gật đầu: “Nói đúng lắm.”


Sắc mặt Nam Tư Nhã cứng lại, tức đến mức mắt đỏ hoe: “Thế còn tôi thì sao?!”


Tang Ninh mỉm cười: “Dĩ nhiên là cô quay lại nhà họ Trần, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống tốt với Trần Tranh.”


Nam Tư Nhã gần như tức đến nghẹt thở: “Cô có ý gì?! Nhà họ Trần đối xử với tôi như thế mà…”


Tang Ninh tỏ ra ngạc nhiên: “Lúc trước chẳng phải chính cô cứ đòi gả vào nhà họ Trần sao? Giờ được như ý nguyện rồi, cô còn không hài lòng à?”


Nam Tư Nhã sững sờ tại chỗ, nhất thời nghẹn họng không nói được lời nào.


Ông cụ cũng nghiêm giọng quát: “Lúc trước là con cứ đòi gả đi, giờ lại quay về khóc lóc om sòm. Nhà họ Nam và Trần gia vẫn còn đang hợp tác, chẳng lẽ giờ lại trở mặt? Huống chi chuyện này còn dính đến nhà họ Chiêm! Nếu làm lớn chuyện, nhà họ Nam chúng ta không có lợi gì cả!”


Nam Tư Nhã ấm ức đến đỏ cả mắt.


Ôn Mỹ Linh chỉ còn biết dỗ dành: “Tư Nhã, thôi đi con, Trần Tranh cũng nói là chỉ vì uống say, hơn nữa Chiêm Nghi Quân cũng đã đính hôn rồi, chuyện này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Coi như chưa có gì, sau này sống cho tốt với Trần Tranh.”


Nam Tư Nhã tức giận đến mức tay siết chặt, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay, mà vẫn không nói được một tiếng “được”.


Ông cụ Nam chẳng buồn dỗ cô ta, đứng dậy nói: “Được rồi, chuyện này quyết vậy đi. Hôm nay Tang Ninh về rồi, cả nhà ăn một bữa cơm đoàn viên đi, lát nữa bàn thêm hướng giải quyết.”

 

“Vâng.” Tang Ninh gật đầu.


Ông cụ Nam lườm Nam Tư Nhã một cái đầy thất vọng, rồi lên lầu.


Má Trần lập tức chỉ đạo người giúp việc chuẩn bị bữa tối.


Tang Ninh cũng không muốn nghe Nam Tư Nhã than khóc nữa, liền đứng dậy về phòng mình, tiện thể thu dọn vài món đồ để mai mang đi.


Cô vừa đến cửa phòng, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau.


“Nhìn thấy tôi ra nông nỗi này, chắc cô vui lắm phải không?!” Nam Tư Nhã mắt đỏ hoe, nghiến răng nói.


Tang Ninh hơi nghiêng đầu, bình thản đáp: “Cũng có một chút.”


“Cô!” Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức tối sầm lại.


Nam Tư Nhã tức giận đến run người: “Nếu không phải vì cô giăng bẫy hãm hại Trần Chỉ Hàm, khiến nhà họ Trần sinh lòng oán hận với nhà họ Nam, thì tôi ở nhà họ Trần sao có thể khó khăn đến mức này!”


Tang Ninh ánh mắt lạnh lùng: “Là do cô ngu ngốc, rõ ràng biết hai nhà đã trở mặt, vậy mà vẫn sống c.h.ế.t đòi gả. Bây giờ đạt được như ý nguyện rồi, cô không vui sao?”


Nam Tư Nhã trừng to mắt, hoàn toàn không ngờ Tang Ninh lại có thể nói ra những lời độc địa như vậy một cách thẳng thừng!


Nam Tư Nhã siết chặt lòng bàn tay: “Giờ cô còn đạp tôi xuống hố, cố tình xúi ông nội dĩ hòa vi quý, rõ ràng là không muốn đứng ra bảo vệ tôi, muốn để tôi bị làm nhục ở nhà họ Trần!”


Không có nhà mẹ đẻ đứng ra bênh vực, nhà họ Trần đương nhiên càng không xem cô ta ra gì!


“Phải thì sao?” Tang Ninh khẽ cong môi, giọng nói lạnh lẽo: “Cô có bị làm nhục ở nhà họ Trần hay không, sống hay chết, tôi phải quan tâm sao?”


Nam Tư Nhã lập tức rùng mình, sống lưng lạnh toát, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.


Lúc này cô ta mới chợt nhớ lại câu nói trước đây của Tang Ninh:


—“Giờ người nắm quyền nhà họ Nam là tôi, cô chắc chắn muốn đắc tội với tôi chứ?”


Cô từng không để câu nói đó vào mắt, cho nên giờ Tang Ninh cũng chẳng xem cô bị ức h.i.ế.p ở nhà họ Trần là chuyện đáng bận tâm.


Tang Ninh tiến lại gần, giọng lạnh như băng: “Nam Tư Nhã, bây giờ cô không còn tư cách lên mặt với tôi nữa. Muốn cầu xin tôi? Vậy thì phải có thành ý.”


Toàn thân Nam Tư Nhã cứng đờ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Tôi có gì phải cầu xin cô chứ! Anh Tranh chỉ là uống say, tôi vẫn là thiếu phu nhân nhà họ Trần, thân phận tôi cao quý hơn cô!”


“Thật sao?” Tang Ninh mỉm cười, hạ giọng, ánh mắt sắc bén như dao: “Vậy thì cứ tiếp tục ‘hưởng thụ’ ở nhà họ Trần đi, cô còn sẽ ‘được hưởng’ nhiều nữa.”


Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức trắng bệch.


Tang Ninh lạnh lùng xoay người vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.


Cô kéo cửa ban công, ngồi xuống chiếc ghế xích đu, mở điện thoại, xem tin nhắn vừa được gửi đến từ Kỷ Nghiên.


[Bên nhà họ Trần bắt đầu cho người âm thầm điều tra nhà họ Nam, cậu cẩn thận một chút.]


Tang Ninh không ngạc nhiên. Giờ nhà họ Trần đang bị Nam Tư Nhã nắm thóp chuyện Trần Tranh ngoại tình với Chiêm Nghi Quân, vì đề phòng, đương nhiên cũng muốn nắm được điểm yếu của nhà họ Nam để cân bằng.


Cô có gì cần phải cẩn thận? Người nên lo là Nam Tư Nhã mới đúng.


Cũng tốt, thêm một mồi lửa nữa, để nó cháy nhanh hơn.


Rất nhanh, bữa tối đã chuẩn bị xong, cả nhà họ Nam lại một lần nữa quây quần ăn bữa cơm đoàn viên.


Trên bàn ăn vẫn là sự hòa thuận giả tạo như mọi khi, ngay cả Nam Tư Nhã cũng không dám rơi thêm một giọt nước mắt, ai nấy đều tỏ vẻ vui vẻ, hòa hợp.


Chỉ có Tang Ninh là cảm thấy chán ngán, ăn không nổi vài miếng.


Rõ ràng cô đã quá quen với bầu không khí giả tạo này.


Tối về phòng ngủ, căn phòng trống trải đến mức chẳng có chút hơi ấm con người nào, giống như ngôi nhà họ Nam này vậy, chỉ là sự phồn hoa giả tạo.


Cô trằn trọc mãi đến một giờ sáng, bỗng ngồi bật dậy, thay đồ chỉnh tề, mở cửa rời khỏi phòng, rời khỏi nhà họ Nam trong đêm.


Quay về Palm Beach.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.