Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 180: Chương 180




Tang Ninh quay đầu nhìn, phát hiện trong tủ giữ nhiệt vẫn còn cơm canh đang nóng hổi. Cô ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh vẫn chưa ăn cơm à?”


Anh liếc cô: “Còn em ăn rồi?”


Tang Ninh hơi khựng lại: “Gần vườn hoa anh đào có chỗ cắm trại nướng BBQ…”


Ăn hơi nhiều, trên đường về đã thèm uống nước đá rồi.


Ánh mắt anh lại lạnh thêm vài phần: “Cuộc sống của em thật phong phú đấy. Nam Tang Ninh, chúng ta bao lâu rồi chưa ăn tối cùng nhau?”


Cô cắn môi. Cũng đâu có lâu lắm… cùng lắm là một tuần thôi.


Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh, cô vẫn nhón chân lên, ngẩng đầu hôn nhẹ lên má anh.


Anh mặt lạnh: “Em suốt ngày chỉ biết dùng chiêu này để qua mặt anh…”


Cô lại ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên môi anh.


Cô vừa mới uống nước chanh đá, đôi môi mềm mại lạnh buốt dán lên môi anh.


Toàn thân anh cứng đờ trong khoảnh khắc, cúi đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô. Hôm nay cô hiếm khi trang điểm rực rỡ như vậy, trang điểm kiểu hoa đào hồng phấn, giờ đang nhắm mắt lại, hàng mi dài như cánh quạt rủ xuống, chủ động hôn anh rất nghiêm túc.


Cổ họng anh lăn lên một cái, bàn tay đặt bên cạnh vô thức muốn ôm lấy cô, nhưng lại kiềm chế thu về.


Cô rõ ràng vẫn đang qua loa với anh!


Tang Ninh có chút nghi hoặc, cô mở mắt ra, rõ ràng thấy ánh mắt anh tối sầm.


Sao lại khó dỗ thế chứ?


Cô hơi há miệng, cắn nhẹ môi anh, đầu lưỡi lạnh lạnh chạm vào môi anh, có vị chua chua ngọt ngọt.


Trong đầu anh như có tiếng “ầm” một cái nổ tung, hoàn toàn không kiềm chế được nữa, ôm chặt lấy cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn cô thật sâu, như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.


“Ưm…”

 

Tang Ninh bị anh đè lên cánh cửa tủ lạnh, nụ hôn dữ dội đến phát cuồng, hai tay cô níu lấy áo anh ở eo, như một con mèo nhỏ.


Năm phút sau, cô quay đầu né tránh, anh quá mạnh bạo, môi cô bị hôn đến sưng đỏ cả lên!


“Anh ăn tối trước đi.” Cô thở dốc nhẹ.


Nhưng môi Hạ Tư Tự đã trượt xuống má cô, bàn tay lớn cũng luồn vào trong váy cô: “Anh đang ăn đây còn gì?”


“Hạ Tư Tự!” Cô giữ lấy bàn tay đang làm loạn của anh, tai đỏ rực lên.


Người này sao cứ động tí là nổi hứng vậy chứ?!


Anh hôn dọc má cô, hôn tới cả vành tai, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Nam Tang Ninh, muốn dỗ người thì phải có thành ý dỗ chứ.”


“…”


Anh bất ngờ cắn lên vành tai cô, giọng lạnh lùng: “Thật nghĩ là anh dễ dỗ lắm sao.”



Ngày hôm sau, Tang Ninh ngủ đến tận trưa mới tỉnh.


Cô mở mắt nặng trĩu, trước tiên mò lấy điện thoại, mở ra.


Hàng chục tin nhắn từ Kỷ Nghiên lập tức hiện lên.


[Hôm nay đi xem phim không? Có phim trinh thám mới chiếu, cũng khá ổn, nam chính là Thời Mộ đó]


[Trưa gặp nhé? Hay lại ăn món Pháp lần trước ấy!]

[Đâu rồi?]

[Đã 11h rồi còn chưa dậy? Nam Tang Ninh, cậu sa đọa quá rồi đấy hả?]


Tang Ninh: …


Cô nhanh chóng thoát khỏi giao diện trò chuyện, giả vờ như chưa đọc thấy dòng chữ mất hết liêm sỉ kia.


Đột nhiên điện thoại lại bật lên một thông báo tin tức tài chính.


[Tập đoàn Nam thị chính thức thâu tóm Tập đoàn Trần thị]


Cô chống người ngồi dậy trên giường, hơi nhướng mày.


Xem ra thủ tục đã đi gần hết rồi.


Khoản vốn kia chắc chắn cũng đã được rót vào toàn bộ.


Trên màn hình điện thoại hiện lên một cuộc gọi: Nam Chấn Minh.


Cô tiện tay cầm ly nước mật ong đặt trên tủ đầu giường uống một ngụm, sau đó từ tốn bấm nhận cuộc gọi.


Giọng Nam Chấn Minh đầy đắc ý vang lên: “Hôm nay con về nhà một chuyến đi, nhà ta chính thức thu mua được Trần thị rồi, ông nội muốn mở tiệc ăn mừng.”


Cô mím môi cười: “Vậy à, chúc mừng.”


“Tiện thể đến công ty luôn nhé.” Giọng Nam Chấn Minh hơi mất tự nhiên, lộ vẻ cứng nhắc, “Ờm, trong công ty vẫn còn vài việc, trước đây con chưa bàn giao rõ ràng, đến kiểm tra lại một chút.”


Trong mắt Tang Ninh lóe lên vẻ mỉa mai, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Là mấy vấn đề của các dự án hợp tác trước đây phải không?”


“Đúng thế. Lần này nhà ta thu mua Trần thị, các đối tác của Tập đoàn Nam Thị cũng vinh dự lây mà. À, mà hôm nay Hạ Tam thiếu có rảnh không…”


Tang Ninh lạnh lùng ngắt lời: “Anh ấy không rảnh.”


“Vậy con đến cũng được, hai giờ chiều, đến công ty họp một cuộc.” Nam Chấn Minh chắc là đang đắc ý lắm rồi, giọng điệu cũng trở nên áp đặt.


Tang Ninh không phản kháng, thậm chí không hỏi thêm một câu. Cô – tiểu thư nhà họ Nam giờ đây chẳng còn chút chức quyền nào trong công ty – việc tham gia một cuộc họp ở Nam thị có còn ý nghĩa gì?


Cô gật đầu nhận lời: “Được.”


Nam Chấn Minh vui mừng ra mặt: “Vậy quyết vậy nhé!”


Tang Ninh cúp máy, ánh mắt lạnh hẳn.


Tất nhiên cô biết rõ Nam Chấn Minh gọi cô đến công ty để làm gì.


Tập đoàn Nam thị trong nội bộ vốn đã cực kỳ bất ổn, vậy mà lại liều lĩnh dùng gần như toàn bộ dòng tiền mặt để thâu tóm Trần thị — sự mở rộng mù quáng này là một hành động cực kỳ nguy hiểm.


Giờ tiền đã tiêu hết, nhưng một đống dự án lớn của chính Nam thị vẫn đang dang dở, rối như tơ vò! Vấn đề về vốn chắc chắn sẽ xảy ra.


Để xoa dịu các đối tác, người thích hợp nhất để đứng ra chính là Nam Tang Ninh – con dâu tương lai của nhà họ Hạ.


Dựa vào danh tiếng nhà họ Hạ để chèn ép người khác, khiến đám đối tác không dám làm ầm ĩ.


Thậm chí, Nam Chấn Minh còn muốn lôi Hạ Tư Tự ra trấn áp.


Tang Ninh khẽ bật cười lạnh – Nam Chấn Minh đúng là coi nhà họ Hạ như của nhà mình rồi.


Cô xoay người xuống giường, mở cửa ra ngoài. Dì Trương đã dọn bữa trưa ra: “Tiểu thư dậy rồi à? Tôi vừa định gọi cô dậy đấy. Tiên sinh đã đến công ty rồi.”


Tang Ninh gật đầu: “Cháu rửa mặt xong sẽ ra ăn. Chiều nay cháu phải ra ngoài.”


“Vậy tối nay tiểu thư có về ăn cơm không?”


Tang Ninh nghĩ đến chuyện xấu xa tối qua của Hạ Tư Tự, cau mày: “Không về.”



Hai giờ chiều.


Tang Ninh đến tập đoàn Nam thị.


“Tiểu thư.” Trợ lý của Nam Chấn Minh lễ phép chào cô.


Tang Ninh đẩy cửa phòng họp bước vào, bên trong đã đông đủ.


Nam Chấn Minh ngồi ở vị trí chủ tọa cuối bàn dài, hiếm khi cười hiền hòa vẫy gọi cô: “Tang Ninh đến rồi à? Mau vào ngồi.”


Ông ta chỉ vào chỗ bên trái mình.


Hai bên bàn là các lãnh đạo cấp cao của Nam thị và một số đối tác làm ăn.


Không khí đang nặng nề, nhưng ngay khi Nam Tang Ninh bước vào, lại mang theo một luồng áp lực ngầm, khiến ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.


Hiển nhiên, thân phận con dâu tương lai nhà họ Hạ vẫn rất có sức nặng.


Tang Ninh đi tới ngồi xuống: “Con đã không còn giữ chức vụ gì ở công ty, cuộc họp hôm nay… có lẽ con không tiện tham dự?”


“Làm sao lại không tiện? Con là tiểu thư của nhà họ Nam, những cuộc họp như thế này, con phải tham gia!” Nam Chấn Minh hiếm khi cho cô thể diện như vậy.


Tang Ninh khẽ nhếch môi: “Cảm ơn ba.”


“Cuộc họp hôm nay chủ yếu là để giải thích với các đối tác. Nam thị chúng ta muốn tiến về phía trước, muốn lớn mạnh, thì không thể tránh khỏi những khó khăn, những trở ngại, cái này… phải cùng nhau vượt qua, đúng không?”


Tang Ninh liếc nhìn đám đối tác, thản nhiên đáp: “Dĩ nhiên.”


Nam Chấn Minh cười ha hả: “Hơn nữa, Tang Ninh giờ là con dâu nhà họ Hạ rồi, Hạ tam thiếu cũng rất để tâm. Lần trước còn nhắc đến chuyện hôn nhân nữa. Tôi nghĩ, các vị ngồi đây cũng nên có niềm tin vào Nam thị, đừng quá khắt khe.”


Nội bộ công ty thì rối như canh hẹ, giờ lại liều lĩnh thâu tóm mù quáng, khiến dòng tiền bị rút cạn. Mọi chuyện càng rối thêm.


Nếu không phải nể mặt nhà họ Hạ, đám đối tác này đã sớm xé xác Nam thị ra rồi!


Đám đối tác nhìn về phía Tang Ninh, giọng dò hỏi: “Chuyện hôn nhân… là thật à?”


Ánh mắt Tang Ninh khẽ chớp, quay đầu nhìn Nam Chấn Minh, vẻ mặt có phần khó xử: “Ba, con có chuyện muốn nói riêng với ba.”


“Chuyện gì?” Nam Chấn Minh tưởng cô ngại ngùng, vội cười xòa: “Đám đối tác ở đây toàn là thân quen với nhà mình cả, có gì mà phải giấu, cứ nói ở đây cũng được!”


Ông ta nóng lòng muốn nghe câu “con và Hạ Tư Tự sắp kết hôn” lắm rồi.


Nhưng ánh mắt Tang Ninh dần tối lại, cuối cùng chậm rãi nói:


“Con và Hạ tam thiếu… đã chia tay rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.