Toàn hội trường lập tức rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc.
Nam Chấn Minh đờ mặt ba giây mới hoàn hồn, sắc mặt đại biến, giọng vút cao: “Cái gì?!”
Ông ta vội hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vài ngày trước thôi.”
“Tuần trước hai đứa còn cùng nhau dự thọ yến của ông nội! Sao lại đang yên đang lành lại chia tay?”
Nam Chấn Minh liếc đám đối tác đang dần sa sầm mặt mũi, nôn nóng đến muốn nhảy dựng:
“Trai gái giận dỗi chút thôi mà, chắc dăm bữa nửa tháng là làm lành, phải không?”
Tang Ninh cụp mắt, sắc mặt tiều tuỵ, khẽ lắc đầu: “Con hỏi mấy lần chuyện cưới xin, anh ấy đều lảng tránh. Về sau anh ấy bực, liền nói chia tay luôn, bảo là… chán rồi.”
Cả phòng trợn tròn mắt: Mới công khai ầm ĩ xong, lại còn tay trong tay dự thọ yến nhà họ Nam, ngọt ngào đến c.h.ế.t đi sống lại kia mà?!
Vậy mà mấy ngày đã… chán ư?!
Nghe người khác thì khó tin, chứ với Hạ Tư Tự – hỗn thế ma vương – chuyện gì anh làm cũng chẳng lạ.
Trịnh Tổng của Hạo Vĩnh đập bàn đứng phắt dậy:
“Hóa ra nhà họ Hạ chưa từng có ý định kết thông gia! Nhà họ Nam các người to gan thật, dám mượn cờ nhà họ Hạ lừa tôi! Dự án này tôi rót một trăm triệu mà các người giao cho tôi toàn hàng lỗi?!”
Hôn sự với nhà họ Hạ vừa đổ bể, đám đối tác lập tức nổi đóa, đồng loạt đập bàn quát tháo:
“Tiến độ dự án của tôi đã trễ! Theo hợp đồng phải đền gấp đôi! Trả tiền đây!”
“Nam thị bồi thường!”
Mấy người khi nãy còn áo vest cà vạt giờ miệng mồm thô tục, hệt muốn xắn tay áo lao vào đánh nhau.
Nam Chấn Minh mồ hôi đầm đìa, vội cầu Tang Ninh:
“Tang Ninh à, đừng bướng! Thân phận như Hạ thiếu, khó tránh nóng nảy. Con mau xin lỗi, khuyên cậu ta đổi ý! Sao có thể nói chia là chia? Con cố níu kéo, cậu ấy nhất định…”
Tang Ninh ngẩng lên, mắt ngập ảm đạm:
“Anh ấy đã chặn điện thoại con. Anh ấy bảo ghét nhất phụ nữ dây dưa; nếu con còn quấn lấy, sẽ cho nhà họ Nam biết tay. Con cũng không ngờ, lật mặt là lật ngay.”
Nam Chấn Minh như bị sét đánh, mặt tái dần.
Đối tác càng hung, vồ lấy cặp hồ sơ ném thẳng ông ta:
“Chưa có gì đã khoe khoang gạt tiền! Đền vi phạm hợp đồng ngay!”
Đầu Nam Chấn Minh bị ném sưng to, ông ôm đầu, cuống quýt gào Tang Ninh:
“Con làm ăn kiểu gì! Việc nhỏ vậy cũng hỏng! Con biết con gây họa lớn cỡ nào không?!”
Tang Ninh chớp mắt, giọng thờ ơ:
“Là con gây họa sao?”
Mặt Nam Chấn Minh cứng đờ, thở dốc.
Phòng họp càng náo loạn, Tang Ninh đứng dậy u sầu nói:
“Chuyện công ty, con đã từ chức, không còn quyền quyết. Những gì mọi người bàn con nghe không hiểu, con xin phép đi trước.”
Cô dứt khoát xoay người, mở cửa phòng họp, rời đi.
Nam Chấn Minh gào: “Đứng lại!”
Đáp lại là tiếng “rầm” cửa đóng sập.
Ông ta cuống cuồng muốn đuổi theo, nhưng đám đối tác nào để yên?
Họ ùa lên chặn đường: “Còn định trốn? Nhịn ông lâu rồi! Đền tiền ngay, bằng không chúng tôi không bỏ qua!”
Tang Ninh đã rời ghế lãnh đạo, họ biết chặn cô vô ích, nên mặc kệ.
Nhưng Nam Chấn Minh hiện là người cầm lái Nam thị, không giải quyết mớ hỗn độn này, họ tuyệt không tha!
Ông ta quýnh quáng, giọng xuống nước:
“Các vị cho tôi chút thời gian, hiện Nam thị kẹt dòng tiền, các dự án sẽ được giải quyết lần lượt…”
“Giải quyết cái con khỉ! Ông vừa ầm ĩ nuốt trọn Tập đoàn Trần Thị, giờ lại kêu hết tiền? Dùng tiền của chúng tôi mà làm màu hả?!”
Trịnh Tổng của Hạo Vĩnh túm cổ áo ông ta, giận dữ muốn phát điên.
Tiền đã đổ, hàng không giao, nhà họ Nam khoe khoang bám nhà họ Hạ giờ lại chẳng liên quan, ai còn chịu nổi?!
Phòng họp hỗn loạn thành một mớ bòng bong.
Nam Chấn Minh chưa từng gặp cảnh này, đủ thứ rắc rối cháy tay như khoai bỏng; ông vội bấm số cho ông cụ Nam:
“Ba, công ty xảy ra chuyện lớn rồi!”
⸻
Bên ngoài, Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng đợi sẵn, nghe tiếng ầm ĩ trong phòng mà ruột gan như lửa đốt. Họ lập cập bám theo bước Tang Ninh:
“Tang… Tang Ninh à, lần này có phải làm quá rồi không? Nhỡ công ty thật sự đứt vốn thì…”
— thì cả nhà họ Nam coi như xong!
Tang Ninh nghiêng đầu, nhướng mày: “Sợ rồi?”
“Đ-đâu có… cô luôn tin vào bản lĩnh của cháu.” Nam Văn Nguyệt cười gượng.
Biết sao được? Tang Ninh nắm nhược điểm của bà ta, ngoài nghe lời còn đường nào khác. Bao phiền toái Nam thị gần đây cũng do hai người họ âm thầm giật dây.
Tang Ninh thản nhiên: “Cứ làm đúng lời tôi, hậu quả để tôi gánh.”
Không vào hang hổ sao bắt được hổ con. Đám người của nhà họ Nam không dằn dạy, chúng còn tưởng cô là trái hồng mềm!
⸻
Ra khỏi tòa nhà, một chiếc Lange Rover đen đỗ sẵn. Tang Ninh mở cửa lên xe.
“Anh tới đây làm gì?” cô cau mày.
“Tan làm tiện đường ghé.” Hạ Tư Tự nổ máy, lái đi, giọng tùy hứng. “Xong hết chưa?”
“Chưa nhanh vậy. Mới xem khai vị thôi, chính kịch còn dài.” Cô cong môi, ánh mắt lấp lánh tinh quái.
Thấy sắc mặt cô khá tốt, không giống đang giận chuyện tối qua, anh thuận tay nắm lấy tay cô:
“Về nhà mình chứ?”
“Hôm nay em phải về nhà em.”
Anh chau mày.
Đúng lúc ấy điện thoại cô reo. Tang Ninh rút tay, lấy máy—mẹ cô, Ôn Mỹ Linh gọi:
“Mẹ?”
Giọng bà hốt hoảng: “Ninh Ninh, không xong rồi! Ông nội con vừa tức giận, đau tim ngất xỉu, đang cấp cứu ở bệnh viện Hoa Tế, con đến ngay!”
“Vâng, con tới liền.” Cô cúp máy, quay sang Hạ Tư Tự: “Đưa em đến Hoa Tế.”
“Được.” Anh đánh lái, phóng thẳng tới bệnh viện.
Trước cổng, cô tháo dây an toàn.
Hạ Tư Tự dặn: “Có gì gọi anh.”
“Biết rồi.” Cô mở cửa xuống xe.
Anh ngồi trong xe, dõi theo dáng cô vội vã chạy vào sảnh bệnh viện. Điện thoại anh cũng đổ chuông—người gọi: Bà nội.
Anh bắt máy, giọng thờ ơ: “Bà nội.”
Đầu kia, bà cụ Hạ gấp gáp: “Bà nghe nói con chia tay Tang Ninh rồi hả?!”
Anh vẫn nhìn theo bóng cô xa dần, dựa lưng ghế, buông hờ: “Ờ, sao ạ?”