“Bình thường đang yên đang lành sao tự nhiên lại chia tay hả?!” Bà cụ Hạ cao giọng quát.
Hạ Tư Tự hơi đưa điện thoại ra xa, nhã nhặn đáp: “Tính cách không hợp ạ.”
Bà cụ Hạ chửi ầm lên: “Đừng lôi mấy lời vớ vẩn ấy ra lừa bà! Thằng khốn! Mới yêu chưa được mấy ngày đã chia tay, làm ầm ĩ khắp nơi, con để danh tiếng của Tang Ninh ra sao hả?! Sao bà lại có đứa cháu như con!”
Hạ Tư Tự lại đưa điện thoại ra xa hơn, xoa lỗ tai: “Bà nội bớt giận ạ.”
“Con còn biết bảo bà bớt giận cơ à? Sao không bớt làm chuyện thất đức đi! Tang Ninh là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện như vậy, con còn chê bai gì nữa!”
Ánh mắt Hạ Tư Tự lơ đãng dõi theo dòng người tấp nập ra vào cổng bệnh viện, bóng dáng Nam Tang Ninh đã sớm tan vào biển người.
Thật ra anh cũng chẳng có gì không hài lòng.
Nếu cố nói thì… trên giường cô hơi nhõng nhẽo một chút.
Bà cụ Hạ vẫn tiếp tục chửi: “Mau đi tìm con bé về cho bà nghe chưa?! Bà nói cho con biết, ngoài Tang Ninh ra, đừng hòng cô gái nào bước chân vào cửa nhà họ Hạ!”
“Vâng.” Anh lười biếng đáp.
Nghe giọng điệu chống đối ấy, bà cụ càng bốc hỏa: “Nếu con không đưa Tang Ninh về, thì đừng vác mặt về nhà họ Hạ nữa!”
Rồi bà cụ cúp máy cái rụp.
Hạ Tư Tự: “…”
⸻
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện khó ngửi, Tang Ninh đi thẳng lên lầu, đẩy cửa phòng bệnh vip.
Cụ ông Nam đã được chuyển về phòng, gần như cả nhà họ Nam đều có mặt, đứng vây quanh giường.
Bác sĩ dặn dò: “Cụ ông bị tức giận đột ngột, tuổi cao rồi, không chịu được kích thích mạnh. May mà đưa đến kịp, tạm thời không nguy hiểm, nhưng vẫn phải theo dõi vài ngày.”
Mọi người nhà họ Nam gật đầu liên tục: “Vâng vâng.”
Bác sĩ rời đi.
Mi mắt ông cụ Nam động đậy, cả nhà lập tức xúm lại.
“Ba!”
“Ông ơi!”
Ông cụ Nam còn gắn ống thở oxy, đôi mắt đục mở ra, yếu ớt mấp máy: “Nam… Nam Chấn Minh…”
Bị gọi tên, Nam Chấn Minh vội đẩy Nam Mục Thần trước mặt sang bên, cúi người: “Ba, ba muốn nói gì với con?”
Ông cụ Nam thở hắt ra một hơi nặng nề, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt Nam Chấn Minh.
“Đồ vô dụng!”
Ông cụ Nam yếu nên tát không mạnh, nhưng cú tát ấy làm Nam Chấn Minh mất hết thể diện, mặt lúc đỏ lúc tím.
Nam Tư Nhã và Nam Mục Thần sững sờ, Nam Văn Nguyệt và Nam Chấn Hưng thì không giấu nổi vẻ hả hê.
Ôn Mỹ Linh cuống quýt can: “Ba, Chấn Minh đâu cố ý…”
Ông cụ Nam nghiến răng: “Nó còn muốn cố ý thế nào nữa?! Mới tiếp quản công ty một tháng, mấy dự án đang tốt đẹp đều đình trệ! Nó giấu tôi đến giờ bít không nổi mới báo!”
Ông cụ Nam mặt đỏ vì giận: “Đã thế còn dám trong lúc nội bộ rối ren, rút một đống tiền mặt đi thâu tóm Tập đoàn Trần thị. Giờ đứt mất dòng vốn, đối tác kéo nhau tới đòi, Nam thị sắp sụp đổ trong tay anh đấy!”
Nam Chấn Minh ôm mặt: “Ba! Con thâu tóm Trần thị là được ba gật đầu mà! Con chỉ làm theo…”
“Vậy anh có nói cho tôi biết bên trong công ty đang rối loạn cả lên không?!”
Ông cụ Nam tức đến run, Ôn Mỹ Linh vội vỗ lưng: “Ba bớt giận, kẻo lại lên cơn!”
Hồi nãy ở nhà, ông cụ Nam nghe cuộc gọi của Nam Chấn Minh, biết phòng họp loạn như ong, nghe tin dây chuyền vốn Nam thị đứt, tức quá lăn ra ngất.
Ông cụ Nam tuổi cao sức yếu, chuyện công ty giao cho lớp trẻ xử lý. Có lẽ do Tang Ninh nửa năm nay khiến ông yên tâm, công ty tiến từng bước vững chắc, dự án đâu vào đấy—đặc biệt lô sản phẩm Hưng Hoành chính là bài thi điểm 10.
Ông cụ Nam không ngờ giao cho Nam Chấn Minh mới một tháng, công ty đã thủng lỗ chỗ!
Càng không ngờ ông ta gan to tày đình, nội bộ rối ren còn dám vung tiền thâu tóm Trần thị, ai dè bước quá dài làm Nam thị đứt vốn, giờ còn thảm hơn Trần thị!
“Đều tại Nam Tang Ninh! Vốn dĩ con đã trấn an xong các đối tác, họ nể mặt nhà họ Hạ nên sẵn sàng bao dung cho chúng ta, ai ngờ… nó, nó lại chia tay với Hạ Tam thiếu!” Nam Chấn Minh nghiến răng ken két.
Sau lưng vang lên giọng lạnh nhạt của Tang Ninh: “Nói vậy tức là lỗi của tôi à?”
Nam Chấn Minh toàn thân cứng đờ, quay phắt lại chạm vào đôi mắt tĩnh lặng của Tang Ninh, bất giác rợn người. Người nhà họ Nam vô thức né sang hai bên nhường lối; Tang Ninh bước tới bên giường, nhìn ông cụ.
“Tương lai Nam thị lại đặt cả lên một ‘người ngoài’ còn chưa đính hôn xong, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t sao?”
Nam Chấn Minh giận dữ: “Con…!”
Lời ấy không chỉ đ.â.m trúng tim Nam Chấn Minh, mà cả ông cụ Nam cũng đau điếng. Ông vẫn tưởng hôn sự giữa Tang Ninh và Hạ Tư Tự đã chắc như đóng cọc: Hạ Tam thiếu công khai yêu đương, còn đích thân đến mừng thọ, tỏ ý muốn thông gia, bao nhiêu người kéo tới tâng bốc Nhà họ Nam… Ông sung sướng nghĩ Nam thị từ nay vô lo, nào ngờ bị giáng cú trời giáng.
Ông cụ Nam gắng mở miệng: “Con đi cầu xin Hạ Tam thiếu, bảo cậu ấy giúp Nhà họ Nam…”
Tang Ninh lắc đầu: “Hạ Tam thiếu nói, nếu cháu còn dây dưa, anh ấy sẽ khiến Nhà họ Nam c.h.ế.t rất khó coi.”
Ông cụ tái mét: Hắn… tuyệt tình đến thế ư?!
Nam Chấn Minh đầy uất khí, trút lên Tang Ninh: “Con chưa đi cầu xin đàng hoàng, sao biết người ta không mềm lòng? Nam thị đã ngàn cân treo sợi tóc mà con còn không dốc sức!”
Tang Ninh mím môi lạnh lùng: “Ba suýt làm Nam thị phá sản, giờ cũng chẳng thấy ba tận lực cứu vãn.”
“Ba…” Nam Chấn Minh nghẹn lời, suýt nghẹn thở.
“Đủ rồi! Công ty sắp phá sản đến nơi mà còn cãi vã?!” Ông cụ tức đến đau tim. Cả phòng lại lặng ngắt, mọi ánh mắt hoảng hốt; đôi mắt Nam Chấn Minh vốn kiêu căng cũng ngập nỗi sợ.
Ông cụ nhìn Tang Ninh, thấy nét mặt cô vẫn bình thản như xưa—mà chính sự tĩnh lặng ấy khiến người ta hoang mang.
“Tang Ninh, con nghĩ thêm cách, đi chạy quan hệ… chuyện này liên quan sinh tử Nam thị, con cũng đâu muốn chúng ta phá sản chứ?” Ông cụ hạ giọng cầu khẩn.
Tang Ninh lắc đầu: “Con chỉ là hậu bối, đã rút khỏi công ty từ lâu, e không kham nổi.”
Ông cụ Nam liền nói: “Vậy để con trở lại công ty, tiếp quản Nam thị…”
Khóe môi Tang Ninh khẽ cong, ánh mắt thoáng ý châm biếm: “Ông nội, vị trí người cầm quyền Nam thị thay đổi quá nhiều lần rồi.”
Ông cụ Nam hơi khựng lại.
Tang Ninh thu ý cười, nhìn thẳng vào mắt ông cụ Nam, giọng nhạt: “Nếu muốn con về thu dọn đống bừa bộn, được. Nhưng—con phải làm cổ đông lớn nhất Nam thị, nắm quyền quản lý tuyệt đối.”