Nam Chấn Minh và Ôn Mỹ Linh không nhịn được mà nuốt nước bọt, ngồi càng ngay ngắn hơn.
Ông cụ Nam nở nụ cười: “Đứa nhỏ Tang Ninh này, từ trước đến nay rất hiểu chuyện.”
Bà cụ Hạ gật đầu liên tục, khuôn mặt đầy vẻ hài lòng: “Đúng vậy, hiếm có đứa trẻ nào trẻ tuổi mà lại trầm tĩnh, đoan trang như Tang Ninh.”
Sắc mặt Nam Chấn Minh căng cứng, đúng là không ai có thể bình tĩnh như cô, im lặng chẳng nói gì mà đột ngột cho người khác một cú chí mạng.
Từ khi Nam Tang Ninh trở về nhà họ Nam, gần một năm nay, ông không biết đã bị cô âm thầm giáng bao nhiêu đòn rồi!
“Đúng vậy, nếu không thì tôi đã không giao tập đoàn Nam thị cho Tang Ninh quản lý. Cả nhà họ Nam chúng tôi đều rất coi trọng Tang Ninh.” Nam Chấn Minh cười như đang chịu khổ.
Nghe vậy, Hạ Vạn Quân cũng khẽ gật đầu. Nhà họ Nam dám để người trẻ tuổi nắm quyền, không chỉ thể hiện năng lực của Nam Tang Ninh, mà còn cho thấy gia phong cởi mở của nhà họ Nam, quả thật không tệ.
Bà cụ Hạ quay đầu nhìn Hạ Vạn Quân: “Con thấy sao?”
Hạ Vạn Quân ho khẽ hai tiếng: “Mẹ quyết định là được rồi.”
Hạ Vân Chu và Hạ Cẩn Hành hơi ngạc nhiên liếc nhìn Hạ Vạn Quân, rồi lại càng bất ngờ nhìn nhà họ Nam.
Hai người họ lúc trở về vẫn còn lo lắng, hôn sự này là do Hạ Tư Tự tự mình quyết định, Hạ Vạn Quân vốn dĩ đã không hài lòng với nhà họ Nam, lần này hai nhà gặp mặt, không biết chừng sẽ nổi trận lôi đình.
Tưởng rằng sắp có đại họa giáng xuống, sẽ là một trận cuồng phong bão tố.
Không ngờ nhà họ Nam lại điềm đạm giữ lễ, Hạ Vạn Quân hoàn toàn không có ý kiến, hai bên hài hòa đến mức khó tin.
Bà cụ Hạ hừ nhẹ một tiếng, mỉm cười nhìn Tang Ninh: “Tang Ninh, cháu lại đây.”
Tang Ninh nhẹ gật đầu, đứng dậy vòng nửa bàn tròn đi tới, đến bên cạnh bà cụ Hạ.
“Bà nội Hạ.”
Bà cụ nắm tay cô, vỗ nhẹ, nở nụ cười hiền từ: “Dù hôn lễ được định hơi gấp, nhưng nhà họ Hạ rất xem trọng việc này, bà nội sẽ không để cháu chịu thiệt thòi.”
Vừa nói, bà lấy ra một chiếc vòng ngọc bích trong suốt gần như không có tạp chất, đeo vào tay Tang Ninh.
“Chiếc vòng này là vật truyền đời của nhà họ Hạ, bà nội tặng cháu làm lễ đính hôn.”
Cảm giác mát lạnh ôm lấy cổ tay trắng ngần của cô, lông mi khẽ lay động, cô mỉm cười: “Cảm ơn bà nội Hạ.”
“Sau này là người một nhà rồi, không cần cảm ơn gì cả. Sau khi cháu và A Tự kết hôn, sống hạnh phúc là bà nội yên tâm rồi.” Bà lại vỗ nhẹ tay cô.
Cô khẽ gật đầu: “Vâng.”
Khoé miệng Hạ Tư Tự khẽ cong lên.
Ngồi bên cạnh anh, Hạ Cẩn Hành hạ giọng hỏi:
“Bên phía nhà họ Nam, có phải cậu đã chuẩn bị trước rồi không?”
Hạ Cẩn Hành nhớ rõ trước đây nhà họ Nam hành xử khá khoa trương, theo lời dặn của Hạ Vạn Quân, anh ta đã điều tra nội tình nhà họ Nam, quả thực là một gia tộc mới phất lên đầy bất ổn.
Anh ta còn sợ Hạ Vạn Quân tức giận hơn nên không dám nói thật.
Không ngờ hôm nay gặp mặt chính thức, nhà họ Nam lại như thay đổi hoàn toàn.
Anh ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng Hạ Tư Tự đã “thu xếp” nhà họ Nam từ trước rồi.
Hạ Tư Tự tiện tay cầm ly nước uống một ngụm:
“Em thu xếp gì đâu? Mãi đến hôm kia em mới lần đầu tới nhà họ Nam ra mắt.”
Hạ Cẩn Hành nghi ngờ: “Thật sao? Vậy thì nhà họ Nam thay đổi nhiều thật đấy.”
Hạ Tư Tự nói giọng thản nhiên: “Chắc là do Tang Ninh đã sắp xếp. Từ khi cô ấy quay lại nhà họ Nam, địa vị ngày càng tăng.”
“Cậu nói Nam tiểu thư ấy sao?” Hạ Cẩn Hành nhìn về phía Tang Ninh đang ngoan ngoãn trò chuyện với bà cụ, ánh mắt càng thêm nghi ngờ.
Một cô gái truyền thống và ngoan ngoãn như vậy, cô ấy có thể sắp xếp chuyện gia đình kiểu gì chứ?
Hạ Tư Tự xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái: “Kết hôn là chuyện lớn, đương nhiên cô ấy sẽ coi trọng.”
Ánh mắt Hạ Cẩn Hành cuối cùng cũng bị chiếc nhẫn trên tay trái anh thu hút, ngẩn người hỏi: “Cái nhẫn kia ở đâu ra vậy?”
Hai người họ còn chưa cưới mà?
Hạ Tư Tự lười biếng nói: “Cô ấy tặng.”
Hạ Cẩn Hành, Hạ Vân Chu: ???
—
Hai bên gặp mặt rất suôn sẻ, hôn sự cũng được định ra thuận lợi.
Cuối tuần, Kỷ Nghiên đi cùng Tang Ninh đi thử váy cưới.
“Ngày cưới của các cậu được định gấp như vậy, chưa tới một tháng thì làm kịp váy cưới không?” Kỷ Nghiên có chút lo lắng.
Tang Ninh lắc đầu: “Hạ Tư Tự nói là được.”
Cô cũng không rõ một chiếc váy cưới bình thường cần bao lâu để hoàn thành.
“Tớ lo thời gian gấp quá, có thể các nhà thiết kế giỏi sẽ không kịp sắp lịch. Kết hôn là chuyện cả đời, không thể qua loa được.” Kỷ Nghiên phẫn nộ nói.
Cô ấy và Cố Tinh Thần là một cuộc hôn nhân sắp đặt miễn cưỡng, vậy mà chiếc váy cưới của mình cô ấy cũng phải tỉ mỉ chọn lựa rất lâu.
Dù sao thì hiện nay nhà họ Cố và nhà họ Kỷ đã gắn bó sâu sắc trong thương trường, khả năng ly hôn gần như không có.
Tang Ninh đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp: “Hạ Tư Tự đã tìm sẵn nhà thiết kế rồi.”
Kỷ Nghiên hừ lạnh, cầm danh thiếp lên xem: “Tìm vội vàng thế này, ai biết có phải loại nửa vời không…”
Rồi đột nhiên trợn tròn mắt: “Trời ơi! Mục Xuyên?!”
Tang Ninh tò mò hỏi: “Cậu biết à?”
Kỷ Nghiên phấn khích đến mức mắt sáng rỡ: “Đây là nhà thiết kế hàng đầu quốc tế đó, là Mục Xuyên đó trời ơi! Thật sự là anh ấy làm váy cưới cho cậu sao?! Trước đây tớ từng muốn hẹn anh ấy mà không được vì kín lịch!”
Tang Ninh gật đầu: “Ừ…”
Kỷ Nghiên tặc lưỡi lắc đầu: “Vị hôn phu của cậu không tệ đâu nha.”
Tang Ninh: “…”
Nói cứ như cô ấy không quen Hạ Tư Tự vậy.
Điện thoại của Tang Ninh reo, cô mở ra xem.
[Bánh Dâu Tây]: Mới vừa xong việc, một tiếng nữa tới.
Hôm nay anh có chút việc đột xuất nên sáng phải ghé qua công ty.
Tang Ninh liếc nhìn Kỷ Nghiên đang lái xe, cúi đầu gõ chữ:
[Không cần, em đi với Kỷ Nghiên rồi.]
[Bánh Dâu Tây]: Em kết hôn với ai vậy?
Tang Ninh: …
Cô cau mày. Người này sao cứ phải gây chuyện với cô thế?
“Đến rồi!” Kỷ Nghiên dừng xe, phấn khích hét lên rồi mở cửa xe xuống trước.
Tang Ninh cũng nhanh chóng cất điện thoại rồi xuống xe.
Đây là một studio độc lập, thật khó tưởng tượng tòa nhà nhỏ yên tĩnh như vậy lại nằm giữa khu CBD sầm uất, đất chật người đông.
Bên ngoài không có bất kỳ biển hiệu nào, đẩy cửa bước vào, lễ tân lịch sự hỏi: “Xin hỏi quý khách có hẹn trước không ạ?”
Tang Ninh gật đầu: “Có, tôi là Nam Tang Ninh.”
Mắt lễ tân lóe sáng, lập tức mời hai người vào trong: “Hai vị mời vào, thầy Mục Xuyên đã đợi sẵn rồi.”
Hai người được mời vào phòng tiếp khách VIP, lễ tân còn mang trà bánh ra.
Kỷ Nghiên ghé lại gần Tang Ninh thì thầm: “Thật sự nha, các mẫu cao cấp của Mục Xuyên còn khó mua, huống chi là đặt may riêng. Nghe nói lịch trình của anh ấy dày đặc, mấy ngày trước còn ở Milan, chẳng lẽ là vì chiếc váy cưới của cậu mà về nước à?”
Tang Ninh không quá quan tâm. Cô vốn không đặt nặng chuyện này, kiểu “thiết kế riêng” cũng chẳng mới mẻ gì với cô.
Từ nhỏ đến lớn, quần áo cô mặc đều do các thợ thêu giỏi nhất Yến Kinh từng đường kim mũi chỉ làm ra.
Cũng chẳng khác mấy so với váy cưới làm ở xưởng hiện đại.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang xoắn bên cạnh, không lâu sau có người từ trên lầu đi xuống.
Tang Ninh hơi bất ngờ: “Chị Chúc?”
Chúc Giai Ny đi cùng Mục Xuyên xuống lầu, mỉm cười nói: “Tiểu Nam tới rồi à, chị là học trò của thầy Mục Xuyên, thầy hiếm khi về nước nên chị tới thăm hỏi một chút.”
Kỷ Nghiên lập tức gật đầu: “À đúng rồi! Suýt nữa thì em quên mất! Chị Giai Ny cũng rất giỏi thiết kế thời trang mà!”
Tang Ninh tất nhiên biết, Chúc Giai Ny cũng có studio thiết kế riêng, cô ấy từng tặng cho cô một chiếc váy rất đẹp.
Mục Xuyên cười nói: “Mọi người đều quen biết cả, vậy hãy trò chuyện một chút trước đã. Giai Ny giúp tôi ghi lại sở thích của Nam tiểu thư, tôi đi chuẩn bị các mẫu để Nam tiểu thư chọn.”
“Vâng ạ.”
Chúc Giai Ny đáp lời, rồi nhìn sang Kỷ Nghiên: “Tiểu Nghiên, hay là em đi giúp thầy Mục chọn mẫu nhé? Bộ sưu tập mùa hè năm nay của thầy vừa hoàn thành, em có thể chọn trước một chút.”
Thương hiệu của Mục Xuyên mỗi lần ra mẫu mới đều giới hạn số lượng và rất khó đặt, lời đề nghị này chẳng khác nào đang “mở cửa sau” cho Kỷ Nghiên.
Kỷ Nghiên hưng phấn đứng bật dậy: “Vâng!”
Mục Xuyên mỉm cười: “Mời cô Kỷ đi bên này.”
Kỷ Nghiên nhanh nhảu đi theo Mục Xuyên.
Phòng tiếp khách VIP lại yên tĩnh trở lại.
“Chiếc váy lần trước chị tặng, em rất thích.” Tang Ninh chân thành nói.
Chúc Giai Ny ngồi xuống đối diện, mỉm cười: “Vậy thì tốt, nghe nói em sắp kết hôn, chúc mừng nhé.”
Tang Ninh cong môi cười: “Cảm ơn chị.”
Chúc Giai Ny ngập ngừng một lúc, rồi cười có chút ngẩn ngơ: “Nhưng thật ra chị khá bất ngờ, chị cứ nghĩ em sẽ ở bên Bùi Tùng Hàn.”
Tang Ninh khẽ mím môi, giọng bình thản: “Em và Tiểu Bùi tổng chỉ có quan hệ công việc, không hơn.”
“Chị biết.”
Chúc Giai Ny mỉm cười: “Em ưu tú như vậy, thật ra xứng đáng với bất kỳ người đàn ông nào.”
Tang Ninh lắc đầu: “Tình cảm vốn chẳng có lý lẽ gì. Chị Chúc cũng đâu thua kém ai, chắc chắn sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn, không nên bị bất kỳ ai trói buộc.”
Chúc Giai Ny hơi sững người, ngón tay đặt trên bàn khẽ co lại.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhìn vào đôi mắt trong veo như pha lê trước mặt, như thể bản thân đã bị nhìn thấu.
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng: “Lúc chị huỷ hôn, chị đã buông bỏ rồi. Chỉ là… không biết người khác có buông bỏ được hay chưa.”
Tang Ninh khẽ ngừng một chút.
Chúc Giai Ny đứng dậy: “Chị không quấy rầy nữa, đến ngày em kết hôn, chị sẽ đến chúc mừng. Chúc mừng em.”
Tang Ninh gật đầu: “Vâng.”
Chờ Chúc Giai Ny rời đi, Tang Ninh mới thu ánh mắt lại, cầm cốc nước uống một ngụm, ánh nhìn đã trở nên trầm lặng.
Chuyện của người khác, cô không để tâm. Buông bỏ hay không, cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô không thích để những chuyện không đáng bận lòng ảnh hưởng đến mình.