Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 202: Chương 202




Mục Xuyên và Kỷ Nghiên quay lại, Kỷ Nghiên phấn khích nói với Tang Ninh rằng cô ấy đã chọn được hai chiếc váy – đều là phiên bản giới hạn toàn cầu!


Mục Xuyên lại đưa cho Tang Ninh xem vài hình ảnh mẫu để cô có thêm ý tưởng, rồi hỏi cô thấy thế nào.


“Đơn giản một chút là được, không cần quá cầu kỳ.”


Mục Xuyên mỉm cười nói: “Vậy Nam tiểu thư chắc là thích phong cách giản dị thanh nhã, có thể dùng vải satin – loại này dịu dàng hơn, rất hợp với khí chất của cô.”


Tang Ninh xem bản thiết kế, ánh mắt dừng lại ở chiếc váy satin anh giới thiệu, khẽ gật đầu: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”


“Nam tiểu thư khách sáo quá. Cô vị hôn thê của Hạ tổng, đương nhiên tôi phải dốc toàn lực. Cô yên tâm, trong vòng một tháng tôi sẽ đích thân hoàn thành chiếc váy cưới này và giao tận tay cô. Chúc cô tân hôn hạnh phúc trước nhé.”


Tang Ninh lại theo nữ trợ lý đi đo số đo, sau đó được Mục Xuyên đích thân tiễn ra ngoài.


Kỷ Nghiên lái chiếc Maserati nổi bật của cô, chở Tang Ninh rời đi.


“Này, lúc nãy chị Giai Ny nói gì với cậu vậy?” Kỷ Nghiên bất chợt hỏi.


“Ừm, chị ấy chúc mừng tớ sắp kết hôn.”


Kỷ Nghiên chống cằm nghĩ ngợi: “Chị Giai Ny dạo này có vẻ quan tâm đặc biệt đến cậu ha? Lần trước còn tặng cậu váy nữa, tớ nhớ hai người đâu có thân thiết gì lắm đâu?”


Tang Ninh thuận miệng đáp: “Chắc là do hợp mắt nhau thôi.”


Kỷ Nghiên bỗng thở dài: “Nói vậy cũng đúng, giữa người với người vẫn là duyên phận. Chị Giai Ny và Bùi Tùng Hàn đều là người tốt, vậy mà lại chẳng có cảm giác gì với nhau, thật đáng tiếc.”


Tang Ninh nhìn khung cảnh vụt qua ngoài cửa sổ xe, nét mặt bình thản: “Có duyên mà không có phận, có những chuyện, đã bỏ lỡ thì mãi mãi là bỏ lỡ.”



Tang Ninh và Kỷ Nghiên ăn tối xong thì đã gần mười giờ.


“Để tớ đưa cậu về nhà!” Kỷ Nghiên vẫn rất hào hứng, suốt cả buổi tối nói không ngừng nghỉ.


“Không cần đâu, tài xế nhà tớ đang đến đón rồi.”


Vừa rồi chú Trịnh đã hỏi địa chỉ, giờ chắc đang chờ ngoài kia.


“Vậy lần sau tớ hẹn tiếp nhé!”


“Ừ.” Tang Ninh vẫy tay chào Kỷ Nghiên.


Kỷ Nghiên đột nhiên hỏi: “À đúng rồi, cậu có định tổ chức tiệc độc thân không?”


Tang Ninh: “……”


Cô cười nhạt: “Thôi bỏ đi.”


Kỷ Nghiên “chậc” một tiếng: “Cậu không phải đang lo vị hôn phu của cậu không vui đấy chứ? Hay là gọi anh ấy đến luôn?”


Tang Ninh: “……”


“Chuyện đó hợp với cậu và Cố Tinh Thần hơn.” Tang Ninh nghiêm túc nói.


Kỷ Nghiên không vui: “Gì cơ? Cậu lại ghép tớ với Cố Tinh Thần hả? Tớ với anh ta là kẻ thù không đội trời chung đấy!”


“Lại cãi nhau nữa hả?”


“Ai mà cãi nhau với anh ta chứ? Anh ta đúng là vô lý hết sức, còn mắng tớ là không có lương tâm. Tớ chỉ tiêu xài chút tiền của anh ta thôi mà, cái đồ keo kiệt, chuyện nhỏ xíu vậy mà cũng nhớ mãi!” Kỷ Nghiên bực bội.


Tang Ninh ngẩn người: “Anh ấy không đến mức đó đâu… hay là cậu hiểu lầm rồi?”


“Chính miệng anh ta nói mà! Làm sao mà giả được?”


“Ồ…”


Lúc này, chiếc Maybach đang đậu bên đường chớp đèn một cái.


Sợ chú Trịnh chờ lâu, Tang Ninh nói lời tạm biệt với Kỷ Nghiên: “Vậy tớ đi trước nhé, hẹn lần sau gặp lại.”


“Bye bye!”


Tang Ninh nhìn theo Kỷ Nghiên lên xe, rồi mới quay người mở cửa chiếc Maybach.


“Xin lỗi, tôi…”


Vừa mới ngồi vào ghế sau, cô hơi khựng lại khi thấy Hạ Tư Tự đang ngồi phía sau.


Chú Trịnh vội vàng nói: “Nam tiểu thư, tôi không cố ý chớp đèn cô đâu.”


Cô liếc nhìn Hạ Tư Tự.


Hạ Tư Tự nhìn cô: “Nhìn anh làm gì? Chẳng lẽ là anh bảo chớp đèn à?”


Tang Ninh: …


Người này đúng thật là mặt dày.


Chú Trịnh căng mặt, vội nhận lỗi: “Là tôi chớp đèn, Nam tiểu thư, tôi vừa vô tình bấm nhầm thôi.”


Tang Ninh lên xe, mỉm cười với chú Trịnh: “Không sao đâu.”


Chú Trịnh cười gượng hai tiếng rồi từ từ lái xe đi.


Hạ Tư Tự đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần, để cô dựa sát vào n.g.ự.c anh: “Đã chọn được váy cưới rồi chứ?”


“Ừm.”


Anh ôm cô vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve mu bàn tay cô: “Có đẹp không?”


“Còn chưa làm ra thì sao em biết được?”


Người này càng lúc càng thích hỏi mấy câu kỳ lạ.


“Ồ.” Anh khẽ cong môi, tâm trạng dường như rất tốt. “Thiệp mời đã gửi đi hết rồi, địa điểm tổ chức đám cưới cũng đã bắt đầu trang trí.”


Cô yên lặng lắng nghe anh kể về những chuẩn bị đó.


“Nam Tang Ninh.”

 

“Ừ?”


“Chúng ta sắp kết hôn rồi.”


Cô ngẩng đầu khỏi lòng anh: “Câu này anh nói rồi mà.”


Họ đã chuẩn bị lâu như vậy, các bước gần như đều đã hoàn thành.


Anh bình thản đáp: “Ồ.”


Bên trong xe rơi vào một bầu không khí yên tĩnh, Tang Ninh dụi đầu trong n.g.ự.c anh, nhắm mắt lại đầy thoải mái.


Anh siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang yên lặng của cô, khẽ mím môi.


Bởi vì… anh đã đợi rất lâu rồi.



Trong suốt một tháng sau đó, Tang Ninh sống trong những ngày vừa bận rộn vừa trọn vẹn. Một mặt là các công việc chuẩn bị cho lễ cưới, một mặt là công việc ở công ty.


May mà công ty cũng đã thu xếp ổn thỏa mọi rắc rối, người nhà họ Nam giờ cũng biết điều, không gây thêm phiền phức cho cô.


Một tháng bận rộn trôi qua, cuối cùng cũng đến mùng 6 tháng 7 — ngày cưới của họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.