Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 205: Phần Cổ Đại




Phần Cổ Đại


Tiếng ve râm ran không ngớt giữa mùa hè rực lửa.


Cánh hoa trên cây quế trong sân theo gió rơi xuống, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, khẽ lung linh theo bóng cây lay động.


Thiếu niên nằm trên giường khẽ cau mày, giơ tay che ánh sáng chói mắt, mở mắt ra, đập vào mắt là màn lụa màu trắng xanh, trên màn treo hai chiếc túi hương thêu cảnh núi sông và rừng trúc.


Hắn thoáng ngẩn người, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường.


Một cơn đau nhói bất ngờ truyền đến từ vai, hắn “hít” một hơi lạnh, đưa tay ôm lấy vai trái, cúi đầu nhìn xuống, thấy vết m.á.u đỏ thẫm đã loang ra trên chiếc áo ngủ trắng.


Hắn khựng lại.


“Tam gia, ngài tỉnh rồi à?” Một tiểu đồng vội vàng đẩy cửa bước vào.


Hắn nhìn người vừa đến, chợt cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.


“Tam gia? Vết thương của ngài còn chưa lành hẳn, không được cử động bừa bãi! Kẻo lại bị rách ra.” Phúc Sinh vội vàng nói.


Sắc mặt hắn vẫn cứng đờ, môi mấp máy: “Đây là… đâu?”


Phúc Sinh giật mình đến trắng bệch mặt: “Tam gia, ngài đừng làm tiểu nhân sợ, sao lại bệnh dậy rồi không nhận ra ta? Ta là Phúc Sinh đây mà!”


“Chẳng lẽ là do chúng ta vừa từ U Châu trở về kinh, Tam gia còn chưa quen? Một tháng trước Đại tướng quân viện trợ Thương Châu, Tam gia dẫn theo một trăm kỵ binh đột nhập doanh trại địch, phá tan phòng tuyến, trợ giúp Đại tướng quân đẩy lùi địch quân, bảo vệ được Thương Châu. Bệ hạ triệu Đại tướng quân hồi kinh ban thưởng, nên mới hồi triều. Chúng ta mới về kinh hôm qua thôi.”


“Nhưng Tam gia trúng tên, suýt nữa trúng chỗ hiểm, hôn mê suốt một tháng, chắc là mới về kinh chưa quen thôi.”


Đôi mắt đen nhánh của hắn khựng lại, những ký ức vừa quen vừa lạ ập đến như sóng.


Đêm đột nhập doanh trại địch, thiêu rụi kho lương, phá vỡ trận địa quân thù, phối hợp với phụ thân trong ngoài giáp công, đánh tan quân Tây Hạ đang hoành hành ở Thương Châu.


Hắn là nhi tử của Trấn quân Đại tướng quân — Hạ Tư Tự.


Phúc Sinh quỳ bên giường, mặt tái nhợt hỏi: “Tam gia, có phải ngài hôn mê quá lâu nên gặp ác mộng không? Đừng làm tiểu nhân sợ!”


Hạ Tư Tự cứng nhắc giơ tay, nhìn lớp chai mỏng nơi ngón tay và lòng bàn tay, cuối cùng cảm thấy cơ thể này quen thuộc trở lại.


Đây là thân thể của hắn, là cuộc đời của hắn. Hắn họ Hạ, là con thứ ba trong nhà, trên còn hai anh trai, mới một tháng trước vừa cùng phụ thân đánh bại quân Tây Hạ, lập được chiến công hiển hách!


Vậy mà tất cả những gì thuộc về hiện đại… là gì?


Giấc mơ?


Không phải mơ!


“Phu nhân của ta đâu?!” Hạ Tư Tự đột ngột hỏi.


Phúc Sinh ngẩn ra: “A?”


Hạ Tư Tự nắm lấy cổ áo hắn: “Ta hỏi phu nhân của ta đâu?!”


Phúc Sinh mặt trắng bệch: “Tam gia còn chưa thành thân mà, lấy đâu ra phu nhân?”


Trong đầu Hạ Tư Tự “ong” lên một tiếng.


Phúc Sinh sợ kí.ch th.ích đến hắn, nhỏ giọng nói:


“Lão phu nhân đang bàn chuyện hôn sự của Tam gia đó, nếu Tam gia muốn thành thân thì năm nay có thể chọn một tiểu thư ở Yến Kinh, sớm thành thân cũng khiến lão phu nhân yên tâm.”


Sắc mặt Hạ Tư Tự cứng đờ, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.


Hắn còn chưa cưới thê.


Vậy Nam Tang Ninh đâu? Nàng đã đi đâu rồi?!

“Trong thành Yến Kinh có nhà nào họ Nam không?!” Hạ Tư Tự lập tức hỏi.

 

Phúc Sinh lập tức suy nghĩ một lượt, lắc đầu:


“Hình như không có. Đại tướng quân mang chiến công về kinh, quan lại lớn nhỏ trong kinh đều có gửi quà mừng, Đại tướng quân cho người từ chối hết và ghi sổ lại, tiểu nhân từng xem qua chỗ Vương quản sự, không có nhà nào họ Nam cả.”


Họ này cũng không phổ biến, Phúc Sinh lanh lợi nên rất chắc chắn.


Hạ Tư Tự ngây người ba giây. Không có?


Vậy nàng ở đâu?


“A Tự! Cháu tỉnh rồi?”


Một loạt tiếng bước chân vội vã vang lên, lão phu nhân là người đầu tiên bước vào, bên cạnh là một quý phu nhân dìu đỡ, theo sau còn có hai thanh niên và hai thiếu phụ trẻ tuổi.


Lão phu nhân vội vã đến ngồi bên giường: “Cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, làm tổ mẫu sợ c.h.ế.t khiếp!”


Hạ Tư Tự lần lượt nhìn từng gương mặt — toàn là người quen thuộc.


Ánh mắt hắn dừng lại trên người quý phu nhân bên cạnh lão phu nhân: “Mẫu thân…”


Hạ Phu nhân vội vàng nắm lấy tay hắn: “A Tự, con nhớ mẫu thân à? Mẫu thân vừa nghe nói con tỉnh dậy mà không nhận ra ai, sợ đến mức lập tức chạy tới. Mẫu thân biết ngay mà, sao con có thể quên được chứ!”


Lồng n.g.ự.c Hạ Tư Tự phập phồng, trong đầu tràn ngập hai luồng ký ức giao thoa.


Quách Ngọc Lan, mẫu than của hắn, trong ký ức hiện đại đã mất vì tai nạn xe cộ năm năm trước — mà giờ đây, bà vẫn còn sống, vẫn khoẻ mạnh.


Hạ Tư Tự nhìn hai bàn tay đang siết c.h.ặ.t t.a.y mình, tim như run lên từng nhịp.


Lão Hạ Phu nhân vui vẻ gật đầu: “Từ nhỏ A Tự đã thông minh nhất nhà, chắc là vừa mới tỉnh dậy nên còn chưa hoàn hồn, giờ thì tỉnh táo rồi!”


Hạ Vân Chu và Hạ Cẩn Hành cũng mỉm cười nói: “Đệ hôn mê một tháng, khiến phụ mẫu và tổ mẫu lo đến phát hoảng. Sáng sớm phụ thân đã vào cung, lát nữa về chắc chắn sẽ rất vui.”


Ánh mắt Hạ Tư Tự hơi cứng lại khi quét qua hai thiếu phụ trẻ đứng phía sau họ — trong ký ức của hắn, đó là hai tẩu tử, vợ của đại ca và nhị ca.


Đại ca và nhị ca đều đã thành thân.


Mọi thứ trong Hạ gia, dường như vẫn giống như xưa, mà cũng không hoàn toàn giống.


“Được rồi được rồi, các cháu mỗi người một câu làm A Tự ngẩn ra rồi. Hắn vừa mới tỉnh lại, còn cần phải nghỉ ngơi nhiều!” Lão phu nhân lên tiếng.


“Là tại chúng con vui quá.” Hạ Phu nhân mừng rỡ gật đầu.


Hạ Phu nhân lại vỗ nhẹ tay Hạ Tư Tự, nói: “A Tự, con chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng. Giờ chúng ta đã về đến kinh thành, bệ hạ cũng đã cho mời ngự y giỏi nhất trong cung đến chữa trị cho con. Con yên tâm, nhất định sẽ mau chóng bình phục.”


Hạ Tư Tự nhìn Hạ phu nhân, đè nén cảm xúc nghèn nghẹn trong lòng, khẽ đáp: “Vâng.”


“Nhà mình lần này hồi kinh, sợ là cũng chẳng được yên. Hết người tặng lễ lại đến gửi thiệp mời, mẫu thân cũng bận không xuể.”


Hạ Cẩn Hành đột nhiên hỏi: “Ngày mai không phải là tiệc Tạ gia sao?”


Hạ Phu nhân gật đầu: “Đúng vậy. Dù sao cũng có liên quan đến Tạ gia, không chỉ mình ta đi, phụ thân của các con cũng sẽ đến.”


Hạ Vân Chu ánh mắt sắc lại: “Tạ gia giờ còn dám bày tiệc lớn thế sao? Con thấy chưa chắc bọn họ vô can trong vụ tam hoàng tử tham ô quân lương! Thương Châu thất thủ, biết bao dân lành gặp họa!”


“Tạ gia gốc rễ sâu dày, chuyện này chưa có bằng chứng xác thực, lúc này chưa nên nói lung tung.” Hạ Phu nhân cẩn trọng nhắc nhở.


“Chính vì chưa có bằng chứng, nên phụ thân mới muốn tiếp cận họ. Nếu tra ra được chứng cứ, nhất định sẽ không tha cho Tạ gia!”


Hạ Tư Tự đưa tay xoa trán, hoàn toàn không có hứng thú với những chuyện họ đang nói.


Bất chợt, lão phu nhân thuận miệng hỏi: “Ngày mai Tạ gia mở tiệc gì thế?”


Hạ Phu nhân mỉm cười đáp: “Là tiệc sinh nhật của Tạ gia đại tiểu thư. Mẹ không biết chứ, Tạ đại tiểu thư– Tạ Tang Ninh, chính là đệ nhất khuê tú nức tiếng Yến Kinh, cầm kỳ thư họa cái gì cũng tinh thông, lại biết lễ nghĩa, nổi danh là tài nữ.”


Bàn tay đang xoa trán của Hạ Tư Tự khựng lại.


Hắn đột ngột ngẩng đầu: “Tạ Tang Ninh?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.