Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 206: Chương 206




Tạ phủ.


Trong sân trồng đầy hoa tú cầu, hương hoa ngào ngạt, cửa sổ mở rộng, để mặc ánh nắng rọi vào khuê phòng.


Dưới cửa sổ đặt một chiếc án thư, một thiếu nữ lặng lẽ ngồi phía sau, cầm bút viết chữ, không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng ve kêu mùa hạ.


Một tiểu nha hoàn ôm một chồng tranh bước vào:


“Tiểu thư, mấy bức tranh này có mang theo không ạ?”


Tang Ninh ngẩng đầu liếc nhìn, rồi lại cúi xuống tiếp tục viết:


“Chưa cần thu dọn sớm thế.”


Hạ Trúc ôm tranh bước tới gần:


“Còn một tháng nữa tiểu thư sẽ xuất giá rồi, tất nhiên nên chuẩn bị sớm, lỡ có sót thứ gì thì sao?”


Tang Ninh khẽ cười:


“Ngươi nói cứ như ta không quay lại nữa vậy.”


“Chuẩn bị sẵn sàng thì không lo bất trắc, chính là tiểu thư dạy nô tỳ thế mà.” Hạ Trúc đáp.


Tang Ninh cũng lười tranh cãi, dứt khoát đặt bút xuống:


“Đưa ta xem thử.”


“Vâng.” Hạ Trúc vội vàng dâng tranh lên.


Tang Ninh lần lượt mở ra xem, đây đều là những bức thư họa danh gia nàng từng sưu tầm, từ nhỏ đã rất thích thư họa.


Giờ thì không còn thích đến thế nữa.


Nàng lật xem từng bức với vẻ mặt bình thản, rồi cuộn lại, trong lòng đã chẳng còn sóng gió. Đến bức cuối cùng, nàng cầm lên, mở ra.


Một bức Bách điểu triều phụng sống động như thật.


Lông mi khẽ động, ánh mắt lướt tỉ mỉ qua từng chi tiết trong tranh, bức này nàng đã xem vô số lần.

Ở góc tranh còn có dấu ấn nhỏ nàng để lại năm bảy tuổi.


Nàng khẽ vuốt nhẹ lên dấu ấn ấy, trong mắt ánh lên tia lưu luyến.


“Bức này mang theo, những bức khác thì không cần.”


Hạ Trúc tươi cười đáp: “Vâng, nô tỳ sẽ mang đi đóng gói.”


Hạ Trúc ôm tranh lui ra, ngay sau đó Thanh Chi vội vã bước vào.


“Tiểu thư, lão gia vừa từ triều về, nổi giận rất lớn, đến cả đại phu nhân cũng bị mắng một trận.”


Tang Ninh khẽ nhíu mày, đứng dậy:


“Ngươi đi chuẩn bị cho ta một bát canh an thần.”


“Vâng.”


Tang Ninh bước ra khỏi phòng, đi về phía chính viện.


Mới tới cửa tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng quát mắng của Tạ Thừa An vang lên bên trong.


“Trước đây đã bảo ngươi qua lại với Trưởng công chúa nhiều hơn, kết quả giờ Tạ gia mở tiệc, ngươi lại không mời nổi người ta!”


Đại phu nhân nhỏ giọng giải thích:


“Trưởng công chúa rất thích Tang Ninh, tiệc sinh nhật Tang Ninh thiếp đích thân đi mời, nhưng công chúa tránh mặt không gặp. Thiếp thấy, e là công chúa đã nghe được điều gì đó…”


Sắc mặt Tạ Thừa An biến đổi, Trưởng công chúa là chị ruột của đương kim hoàng đế, tình cảm thân thiết, tin tức nàng nhận được hẳn cũng là nhanh nhất.


Tam hoàng tử tham ô quân lương, suýt khiến Thương Châu thất thủ, hoàng thượng nổi giận, đã bỏ tù tam hoàng tử, mà Tạ gia lại là ngoại tộc của tam hoàng tử, e rằng hoàng thượng cũng đang nổi giận lây với Tạ gia…


Đại phu nhân lo lắng không thôi:

“Tam hoàng tử bị giam, quý phi cũng bị cấm túc, chỉ sợ Tạ gia bị liên lụy.”


Quý phi chính là người của Tạ gia.


Tạ Thừa An chau mày, trong lòng đầy hối hận, lúc trước không nên vì hư vinh mà đưa muội muội vào cung!


Giờ lại bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, tam hoàng tử lại không ra gì, ngược lại kéo theo Tạ gia rơi vào nguy hiểm tứ phía!


Tạ Thừa An do dự nói:


“Hay là, ngày mai thôi không tổ chức tiệc sinh nhật cho Tang Ninh nữa, Trưởng công chúa đã tránh mặt, hoàng thượng ắt đã có bất mãn với Tạ gia…”


Bỗng bên ngoài vang lên tiếng nói.


“Sao Đại tiểu thư lại đứng ngoài cửa, không vào trong sao?”


Sắc mặt Tạ Thừa An lập tức thay đổi, quát lớn:


“Ai ngoài kia!”


Tang Ninh liếc mắt nhìn Triệu di nương ân cần, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, rồi nhấc váy bước vào hoa sảnh.


Triệu di nương trong lòng bỗng không hiểu vì sao rùng mình.


Cô khẽ cúi người hành lễ:


“Phụ thân.”


Tạ Thừa An quát:


“Con còn dám đứng ngoài cửa nghe lén ta nói chuyện!”


Triệu di nương bưng trà bước vào, vội vã xoa dịu:

“Lão gia bớt giận, chắc đại tiểu thư không cố ý đâu. Thiếp mang trà đến cho lão gia, không ngờ lại tình cờ gặp tiểu thư.”


Tạ Thừa An càng thêm tức giận, trách mắng Tang Ninh:


“Ngươi càng ngày càng không ra gì!”


Ông lại trừng mắt nhìn đại phu nhân:


“Ngươi dạy con kiểu gì vậy!”


Đại phu nhân vội ra hiệu cho Tang Ninh:


“Tang Ninh, còn không mau nhận lỗi với phụ thân.”


Chuyện nhỏ như vậy vốn không đáng để nổi nóng đến thế, nhưng hôm nay Tạ Thừa An vốn đã đầy đầu phiền muộn, Tang Ninh lại đúng lúc đụng phải họng súng.

 

Tang Ninh điềm tĩnh lên tiếng:


“Phụ thân bớt giận, con nghe nói mấy hôm nay phụ thân ngủ không ngon, nên đặc biệt mang canh an thần tới, không ngờ lại đúng lúc phụ thân đang bàn chính sự, con không muốn làm phiền nên đứng đợi ở ngoài.”


Một lời giải thích kín kẽ, không sơ hở.


Sắc mặt Tạ Thừa An hơi khựng lại, chợt thấy nha hoàn sau lưng Tang Ninh vẫn đang cầm một hộp thức ăn.


Nữ nhi lớn này của ông, vẫn chu đáo và hiểu chuyện như xưa.


Tạ Thừa An khẽ ho một tiếng, phất tay áo:

“Chuyện triều chính, nữ nhi không nên xen vào quá nhiều!”


Tang Ninh hơi cúi đầu:


“Phụ thân dạy phải, chuyện triều chính, Tang Ninh nào dám can dự. Chỉ là vừa rồi nghe thấy phụ thân nhắc tới tiệc sinh nhật của con, con lại cho rằng, ngày mai, sinh nhật nên tổ chức lớn.”


Tạ Thừa An nghi hoặc:


“Sao lại như vậy?”


Tang Ninh vốn không phải người ưa hư vinh.


Tang Ninh bình thản nói:


“Tạ gia ta không có tội, cớ gì phải e dè? Thương Châu tuy suýt thất thủ, nhưng cuối cùng vẫn giành được chiến thắng. Tam hoàng tử tham ô, giờ đã bị giam, hiện giờ ở kinh thành, chẳng phải đều là tin tốt sao?”


Mắt Tạ Thừa An sáng lên, như bừng tỉnh đại ngộ.


Đúng vậy! Hoàng thượng nghi ngờ Tạ gia thông đồng với tam hoàng tử tham ô quân lương, thì lúc này Tạ gia càng nên chủ động cắt đứt quan hệ!


Tam hoàng tử bị bắt giam, Tạ gia nên mở tiệc lớn, cũng coi như thể hiện lập trường rõ ràng, chứng minh Tạ gia trong sạch, không có gì che giấu!


Tạ Thừa An đập bàn:


“Vậy thì tổ chức thật lớn! Sinh nhật cuối cùng trước khi Tang Ninh xuất giá, càng nên rình rang!”


Tang Ninh gật đầu:


“Phụ thân anh minh.”


Tạ Thừa An lại xua tay:


“Được rồi, chuyện này con không cần lo, cứ yên tâm chờ ngày xuất giá, hôn sự là quan trọng nhất.”


“Vâng.”


Tang Ninh lại nhìn về phía Triệu di nương:


“Bộ xiêm y hôm nay thợ may đưa tới, ta không vừa ý lắm. Dù gì cũng là đồ cưới, không thể để mất mặt Tạ gia. Nghe nói Triệu di nương thêu thùa rất giỏi, không bằng để di nương giúp ta may hai bộ xiêm y mùa xuân?”


Sắc mặt Triệu di nương khẽ biến. Bà ta đâu phải là nha hoàn!


Xuất thân là tú nương, giờ đang được sủng ái, bà ta ghét nhất là bị người khác nhắc tới quá khứ.


*tú nương: chỉ những nữ tử làm nghề thêu


Tạ Thừa An thuận miệng nói:


“Vậy cũng được.”


Triệu di nương gượng gạo nở nụ cười: “Vâng.”



Ngày hôm sau, sinh nhật Tạ gia đại tiểu thư, tiệc lớn, khách khứa tấp nập.


Tang Ninh mặc một chiếc váy xuân màu vàng nhạt, tóc xõa nửa, búi song kế, không đeo nhiều trang sức quý giá, chỉ vài cây trâm cài ngọc trai, hai bên thắt hai dải lụa dài màu vàng nhạt.


Gió nhẹ thổi tới, làm tóc và váy nàng lay động.


Nàng đứng trong hành lang, nhìn khách khứa náo nhiệt trong sân, ánh mắt điềm tĩnh thoáng chút nặng nề.


“Tiểu thư, hôm nay là sinh nhật người, sao lại không vui?”


Hạ Trúc từ nhỏ đã theo hầu Tang Ninh, biết rõ tính tình nàng trầm tĩnh, người ngoài nhìn không ra cảm xúc, nhưng nàng thì biết.


Tang Ninh khẽ mím môi:


“Ta hơi lo lắng.”


Tạ gia lần này, e là sắp có chuyện.


“Tiểu thư sắp xuất giá rồi, không cần nghĩ nhiều…”


Lời Hạ Trúc còn chưa dứt, chợt nghe tiếng bước chân gấp gáp.


Ngay sau đó, một giọng nói sốt ruột vang lên ở đầu hành lang:


“Tang Ninh!”


Tang Ninh sững người, quay đầu lại với vẻ ngơ ngác, liền thấy một thiếu niên mặc trường sam đen chạy tới.


Nàng lập tức nhíu mày, lui về sau hai bước, để nha hoàn chắn trước mặt.


Hạ Trúc quát lớn:

“Ở đâu ra kẻ vô lễ! Dám gọi thẳng khuê danh tiểu thư nhà ta! Người đâu!”


Lập tức có mấy bà tử vạm vỡ xông vào.


Sắc mặt Hạ Trúc lạnh như băng, đứng chắn trước chủ tử.


Thiếu niên ấy chính là Hạ Tư Tự, hắn đứng sững tại chỗ, nhìn thấy rõ sự kinh ngạc và bài xích trong mắt nàng.


Hắn cắn răng nói:


“Tang Ninh, nàng không nhận ra ta nữa sao?!”


Tang Ninh cau chặt mày, giọng lạnh như băng mang theo cảnh cáo:


“Vị công tử này, ta và ngươi không quen biết, xin đừng vu khống gây chuyện, làm hỏng thanh danh của ta!”


Hạ Tư Tự cứng đờ tại chỗ.


“Có chuyện gì vậy?”


Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu hành lang bên kia.


Tang Ninh quay đầu lại, thấy người nọ bước vội tới, sắc mặt nàng dịu đi đôi chút, bước lên hai bước, nhẹ giọng nói:


“Tùng Hàn ca ca.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.