Sắc mặt Hạ Tư Tự đột nhiên thay đổi, nàng vừa gọi Bùi Tùng Hàn là gì?!
Bùi Tùng Hàn lập tức che chắn cho Tang Ninh phía sau mình:
“Tang Ninh, muội không sao chứ?”
Tang Ninh lắc đầu:
“Không sao. Hôm nay trong phủ có tiệc, khách khứa đông đúc, chắc là có vài người hỗn tạp lẻn vào. Người này ta chưa từng gặp qua.”
Bùi Tùng Hàn trầm mặt quay đầu nhìn lại, Hạ Tư Tự vẫn đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Bùi Tùng Hàn thoáng sững người, có vẻ bất ngờ:
“Tư Tự?”
Tang Ninh khẽ nhíu mày:
“Huynh quen à?”
Bùi Tùng Hàn bỗng vui vẻ nói:
“Hắn là tiểu nhi tử của Hạ đại tướng quân. Năm kia ta theo phụ thân đến U Châu, từng gặp qua hắn!”
Tang Ninh sững sờ, quay đầu nhìn Hạ Tư Tự, có phần kinh ngạc và khó tin.
Nhi tử của Hạ đại tướng quân? Người vừa bình định loạn chiến ở Thương Châu, đánh tan quân Tây Hạ, lập đại công?
Sao lại có thể sinh ra một kẻ lỗ mãng thế này?
Vài nha hoàn và bà tử đứng trước mặt Tang Ninh nhìn nàng chờ lệnh, Tang Ninh khẽ gật đầu, bọn họ liền nhanh chóng lùi sang hai bên.
Bùi Tùng Hàn cười bước đến trước mặt Hạ Tư Tự:
“Tư Tự, ngươi không nhận ra ta sao? Hồi ở U Châu chúng ta còn cùng nhau đi săn.”
Khi ấy, Ninh Quốc công nhận thánh chỉ đến U Châu xử lý một vụ án, có ý cho nhi tử rèn luyện nên dẫn theo Bùi Tùng Hàn đi cùng.
Hạ đại tướng quân trấn thủ U Châu suốt hai mươi năm, đích thân tiếp đãi, tiểu nhi tử Hạ Tư Tự và Bùi Tùng Hàn tuổi tác xấp xỉ, cũng xem như hợp ý, từng dẫn nhau lên núi săn bắn.
Hạ Tư Tự nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt âm trầm, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, từng chữ từng chữ:
“Tất nhiên là nhận ra.”
Nụ cười của Bùi Tùng Hàn khựng lại, không hiểu sao cảm thấy một luồng sát khí vô hình.
Ánh mắt Hạ Tư Tự vượt qua Bùi Tùng Hàn, nhìn thẳng vào Tang Ninh.
Bùi Tùng Hàn chợt nhớ ra chuyện cần giới thiệu:
“Đây là vị hôn thê của ta, Tạ gia đại tiểu thư, ta từng nhắc với ngươi rồi đấy. Lần này ngươi trở về kinh, tháng sau chúng ta thành thân, nhớ đến uống rượu mừng nhé.”
Ánh mắt Hạ Tư Tự tối sầm lại, bàn tay trong tay áo lập tức siết chặt, gân xanh nổi rõ.
Vị hôn thê?!
Hắn bỗng nhớ lại khi Nam Tang Ninh buột miệng gọi “Tùng Hàn ca ca”, nhớ đến nàng cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đúng như lời mẫu thân nói — là đệ nhất tài nữ Yến Kinh.
Nhớ đến bức “Bách Điểu Triều Phượng” mà hắn từng tìm được, trên đó có đóng dấu “Tạ Tang Ninh, lúc nàng nhìn tranh liền thốt ra là hàng giả.
Tới giờ hắn mới kinh ngạc nhận ra, thì ra Nam Tang Ninh chính là Tạ Tang Ninh!
Hai tay hắn siết chặt, sắc mặt ngày càng u ám, hàm răng nghiến ken két.
Tạ Tang Ninh, đồ lừa đảo!
Bùi Tùng Hàn quay lại đứng cạnh Tang Ninh, giới thiệu tiếp:
“Hắn là con thứ ba trong nhà, tuy là con út nhưng dũng mãnh thiện chiến. Lần này Hạ đại tướng quân dẫn quân tiếp viện Thương Châu, đánh tan quân Tây Hạ, cũng có công lao của hắn.”
Tang Ninh chớp mắt:
“Vậy sao?”
Bùi Tùng Hàn cười kể:
“Hắn chỉ dẫn một đội chưa đến trăm người, âm thầm vượt núi, đột nhập vào doanh trại địch, thiêu hủy lương thảo, phá hoại tinh thần binh lính, phối hợp với Đại tướng quân đánh từ trong ra ngoài, nhờ vậy mới giành chiến thắng vang dội thế này.”
Tang Ninh có phần kinh ngạc, khẽ cười:
“Hóa ra Hạ Tam thiếu gia lại dũng mãnh đến vậy.”
Chỉ là nhân phẩm không được tốt cho lắm.
Bùi Tùng Hàn vẫn hào hứng:
“Lần này Hoàng thượng cũng hết lời khen ngợi, chỉ tiếc hắn bị thương nặng, hôn mê chưa tỉnh nên chưa được triệu kiến. Nhưng lần này chắc chắn sẽ được trọng thưởng.”
Mi mắt Tang Ninh cụp xuống, cục diện triều đình thay đổi chóng mặt, trận chiến ở Thương Châu giúp Hạ gia từ nơi xa xôi một bước lên mây, còn Tạ gia… chỉ sợ tai họa sắp giáng xuống.
Tang Ninh quay đầu nhìn Hạ Tư Tự, khách sáo mỉm cười:
“Vậy xin chúc mừng Hạ Tam thiếu gia .”
Tam thiếu gia?
Hắn suýt bật cười vì tức!
Nhìn nụ cười giả tạo quen thuộc kia, đầu mày hắn giật giật.
Tốt lắm, rất tốt!
Tang Ninh cảm thấy khí thế của hắn quá mạnh, mang theo áp lực khiến người khác khó chịu, nàng bất giác dịch sát vào người Bùi Tùng Hàn.
Bùi Tùng Hàn nhận ra động tác của nàng, vội che chở phía trước, nói với Hạ Tư Tự:
“Tư Tự thứ lỗi, Tạ tiểu thư xưa nay sống kín đáo, ít gặp người lạ nên nhát gan, chưa quen lắm. Ta đưa nàng về nghỉ trước.”
Hạ Tư Tự nhìn nàng được Bùi Tùng Hàn bảo vệ sau lưng, nghẹn đến mức không thở nổi.
Hắn thành người xa lạ rồi.
Bùi Tùng Hàn cũng không đợi hắn đáp, quay sang Tang Ninh gật nhẹ đầu, Tang Ninh liền vội vàng hành lễ với Hạ Tư Tự, sau đó xoay người rời đi.
“Để ta tiễn muội.” Bùi Tùng Hàn vội vàng đuổi theo bước chân nàng.
Tang Ninh vội vã đi qua hành lang, rẽ qua một khúc quanh mới cảm thấy thoát khỏi áp lực ngột ngạt kia.
Nàng khẽ nhíu mày, luôn có cảm giác người kia thật kỳ quái.
“Tang Ninh.”
Bùi Tùng Hàn đã đuổi kịp.
Nàng hơi dừng bước, quay đầu lại:
“Tùng Hàn ca ca không cần tiễn nữa, ta phải vào nội viện rồi.”
Hôm nay là tiệc sinh nhật nàng, Tạ gia mở tiệc lớn, nữ quyến dự tiệc trong nội viện, còn khách nam ở ngoại viện.
Nàng khi nãy chỉ là tình cờ theo mẫu thân ra tiếp khách mà thôi.
“Ta biết.” Bùi Tùng Hàn hơi khẩn trương mím môi, “Hôm nay là sinh nhật muội, ta có chuẩn bị quà.”
Vừa nói, hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp dài bằng gỗ lê, chạm khắc tinh xảo, hai tay dâng lên.
“Ta biết muội yêu thư pháp, hai cây bút lông sói này được làm từ lông tử hào thượng hạng của Bắc Lương, nghe nói viết rất đẹp.”
Tang Ninh nhận lấy, mở hộp xem qua, nhẹ giọng nói:
“Bút tử hào này vô cùng quý giá, Tùng Hàn ca ca đã tốn kém rồi.”
Bùi Tùng Hàn mỉm cười:
“Sao lại thế được? Bút tốt như vậy, chỉ có muội dùng mới không uổng phí.”
Tang Ninh khẽ cong môi, đóng nắp hộp lại:
“Cảm ơn huynh.”
Bùi Tùng Hàn lại siết c.h.ặ.t t.a.y áo, cuối cùng khẽ mở miệng:
“Tang Ninh, tháng sau chúng ta sẽ thành thân rồi, muội không cần phải khách sáo với ta như vậy.”
Tang Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Ánh mắt Bùi Tùng Hàn tràn đầy nụ cười:
“Trong nhà ta đã bắt đầu trang hoàng rồi, mỗi ngày ta đều mong chờ.”
Tang Ninh ngoan ngoãn cụp mắt xuống.
“Ta…”
Bùi Tùng Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng bị một giọng nữ e ấp cắt ngang:
“Tiểu thư, phu nhân đang tìm tiểu thư đấy!”
Hắn ngẩng đầu, thấy một nha hoàn lạ mặt.
Hạ Trúc trợn mắt nhìn nàng ta:
“Chủ tử đang nói chuyện, ngươi xen vào làm gì?”
Hương Thảo vội vàng hành lễ, giọng nhẹ nhàng:
“Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không biết Ninh Thế tử cũng đang ở đây.”
Hạ Trúc mắng:
“Mắt ngươi…”
Tang Ninh ngắt lời:
“Được rồi, chuyện nhỏ xíu, cãi gì chứ?”
Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Tùng Hàn:
“Nếu mẫu thân tìm ta, thì ta không thể nấn ná lâu được.”
Trong mắt Bùi Tùng Hàn thoáng qua một tia luyến tiếc:
“Ừ.”
Họ hiếm khi có dịp gặp nhau, mà còn chưa nói được mấy câu.
Tang Ninh khẽ khom người, rồi xoay người bước vào cổng hoa, tiến vào nội viện.
Hương Thảo lại lén lút nhìn Bùi Tùng Hàn, nhưng ánh mắt hắn vẫn lưu luyến dõi theo bóng dáng Tang Ninh rời đi.
Hắn hít một hơi thật sâu — thôi vậy, dù sao cũng chỉ còn một tháng nữa.
Tháng sau, nàng sẽ là thê tử của hắn, còn sợ không có cơ hội gặp nhau sao?
Tang Ninh vừa vào nội viện, Hạ Trúc lập tức bắt đầu mắng:
“Tiểu thư nên dạy dỗ Hương Thảo một trận! Con nha đầu đó, tâm tư viết rõ trên mặt, đâu phải đến để truyền lời? Rõ ràng là muốn gây chú ý trước mặt Ninh Thế tử!”
Tang Ninh vẻ mặt bình thản:
“Mẫu thân để nàng ta theo hầu ta, chính là để nàng ta theo ta xuất giá. Sau này còn muốn nâng nàng ta lên làm thông phòng, có gì đâu mà ngạc nhiên?”
Hương Thảo là một trong những nha hoàn hồi môn.
Hạ Trúc nghẹn họng, lại thấy tức:
“Sao tiểu thư lại đồng ý? Con nha đầu đó dựa vào chút nhan sắc mà đắc ý. Ninh Thế tử thương tiểu thư như vậy, sau này thành thân rồi, có cần phải để nàng ta vào hầu hạ đâu!”
“Rồi sẽ có lúc cần đến.” Giọng Tang Ninh bình thản.
Không nói gì khác, chỉ cần nàng mang thai, trong phòng của Bùi Tùng Hàn cũng khó mà không có người.
Nàng không có thời gian đi tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Hương Thảo là nô tỳ sinh ra trong Tạ phủ, cả nhà đều bị mẫu thân nàng nắm giữ sinh mệnh, tướng mạo xinh đẹp, tính khí tuy hơi vội vàng nhưng lại đơn giản, tâm tư lộ rõ — cực kỳ dễ nắm bắt.
Là lựa chọn thích hợp nhất.
Hạ Trúc lẩm bẩm:
“Nô tỳ chỉ cảm thấy bất bình thay tiểu thư. Tiểu thư và Ninh Thế tử tình cảm tốt như vậy, sao phải tự chuốc bực vào mình? Nô tỳ chỉ sợ tiểu thư đau lòng…”
Tang Ninh khẽ cười:
“Ngươi biết ta đau lòng sao?”
Hạ Trúc sững người, hình như… tiểu thư thật sự không hề buồn bực.
Thanh Chi bèn chọc nhẹ trán Hạ Trúc:
“Ngươi tưởng tiểu thư giống ngươi, dễ nổi nóng à? Tiểu thư trong lòng sáng rõ mọi thứ.”
⸻
Bùi Tùng Hàn men theo hành lang quay lại, liền thấy Hạ Tư Tự vẫn đứng đó chờ mình.
Đám nha hoàn và bà tử khi nãy đều đã rút theo Tang Ninh, hành lang lúc này trống vắng, không khí có phần lạnh lẽo.
“Tư Tự.”
Bùi Tùng Hàn bước tới, cảm nhận được luồng khí lạnh buốt, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng lưỡng lự:
“Tư Tự… ngươi sao thế?”
Hạ Tư Tự đã cưỡng chế lấy lại bình tĩnh, cụp mắt che đi sát khí nơi đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười lành lạnh:
“Vừa rồi ngươi nói… hôn kỳ của các ngươi là khi nào?”