“Phụ thân, đừng đánh nữa! Tam đệ còn đang bị thương!” – Hạ Cẩn Hành và Hạ Vân Chu vội vàng chạy đến can ngăn.
Hạ Vạn Quân hất mạnh tay, trực tiếp đẩy cả hai người họ ra, rồi vung gậy đánh mạnh một phát vào lưng của Hạ Tư Tự.
Đôi tay đang giấu trong tay áo của Hạ Tư Tự bất chợt siết chặt lại, cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt.
Hắn khẽ rên lên một tiếng, khóe miệng trào ra máu.
Hạ phu nhân hoảng loạn, vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn: “A Tự! A Tự!”
Bà giận dữ nhìn về phía Hạ Vạn Quân: “Chàng làm gì vậy? Muốn đánh c.h.ế.t hắn sao?! Bệ hạ còn chưa nói gì, đã ban thánh chỉ tứ hôn và phong thưởng cho Hạ gia, chàng còn không chịu buông tha! Hắn là con ruột của chàng đấy!”
Hạ Vạn Quân nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và m.á.u rỉ ra từ khóe miệng Hạ Tư Tự, sắc mặt cũng thay đổi.
Hạ Vân Chu lập tức nói: “Mau mời đại phu đến!”
“Vâng!” – Phúc Sinh vội vàng chạy đi.
Cả Hạ phủ lập tức rối loạn cả lên.
Phủ Ninh Quốc công.
Một tiểu đồng lại gần, lo lắng nói: “Thế tử, đừng quỳ nữa, ngài đã quỳ cả một ngày rồi, không ăn không uống, nếu tiếp tục quỳ thì thật sự không chịu nổi đâu!”
Bùi Tùng Hàn vẫn đang quỳ bên ngoài thư phòng, lưng thẳng tắp, sắc mặt đã tái nhợt, môi gần như không còn chút máu, nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
“Thế tử, sao ngài phải khổ sở như vậy? Quốc công gia sẽ không đổi ý đâu.”
Bùi Tùng Hàn vẫn không nói một lời.
Quốc công Phu nhân lo lắng, vội vàng bước vào thư phòng: “Lão gia, Tùng Hàn đã quỳ suốt một ngày rồi!”
Ninh Quốc công quát: “Cứ để hắn quỳ! Ta muốn xem hắn có thể quỳ đến c.h.ế.t không! Đồ vô dụng, vì một nữ nhân mà sống c.h.ế.t không màng!”
“Đứa nhỏ này từ bé đến giờ chưa bao giờ bướng bỉnh thế này, lần này không biết bị làm sao nữa, cứ cố chấp như vậy…”
Ninh Quốc công cười lạnh: “Hắn chưa từng trải đời! Tạ Tang Ninh chẳng qua có chút tài danh, thì có gì hiếm lạ? Thiên hạ này thiếu gì nữ nhân chứ!”
Quốc công Phu nhân lập tức cũng sinh lòng bất mãn: “Chắc chắn là Tạ Tang Ninh yêu mị, âm thầm mê hoặc khiến Tùng Hàn ngày càng trái ý.”
Trước kia còn tưởng Tạ Tang Ninh là người hiểu lễ nghĩa, giờ xem ra, chỉ sợ thủ đoạn cao siêu lắm!
Giờ hôn sự đã bị từ hôn, điều duy nhất Quốc công Phu nhân lo lắng chính là nhi tử của mình.
Ngay lúc đó, một tiểu đồng bỗng vội vã chạy vào, truyền tin từ bên ngoài thư phòng: “Quốc công gia, trong cung vừa truyền tin ra!”
Tiểu đồng nói gấp gáp, Ninh Quốc công lập tức mở cửa đi ra: “Chuyện gì?”
Tiểu đồng vội vàng nói: “Trong cung truyền ra tin, Hạ Tiểu tướng quân đã vào cung diện thánh, lấy quân công cầu xin bệ hạ tứ hôn với trưởng nữ Tạ gia. Hiện tại bệ hạ đã ban hôn rồi.”
Vừa dứt lời, đầu của Bùi Tùng Hàn đang cúi thấp bỗng ngẩng phắt lên, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Cái gì?!”
Ninh Quốc công và phu nhân đều sững người, mất ba hơi thở mới định thần lại:
“Ngươi nói ban hôn cho ai?”
“Hạ gia Tam thiếu và Tạ gia đại tiểu thư.”
Cả người Bùi Tùng Hàn như cứng đờ lại, thân thể vốn đã suy yếu khẽ lảo đảo, hắn chống một tay xuống đất, mặt không còn chút máu.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong như ong vỡ tổ, chỉ nghe văng vẳng một câu: “Bệ hạ đã ban hôn rồi.”
Ninh Quốc công cũng kinh ngạc: “Ngươi nói Hạ Tư Tự vào cung cầu cưới Tạ Tang Ninh?! Hai người họ quen nhau sao?!”
Phu nhân nhíu mày: “Không thể nào, Hạ gia mới trở về kinh ba hôm trước, chẳng lẽ là do hôm qua bọn họ tham gia yến tiệc Tạ gia?”
Tiểu đồng liên tục gật đầu: “Đúng thế! Tiểu nhân nghe được tin tức nói rằng Hạ Tiểu tướng quân bảo, hắn vừa gặp đã yêu Tạ gia đại tiểu thư.”
Sắc mặt Ninh Quốc công biến đổi: “Chỉ vì vậy?!”
“Hình như là thế…”
Ninh Quốc công choáng váng: “Ta sớm nghe nói Hạ gia tam lang là kẻ chẳng biết trời cao đất dày, không ngờ lại ngông cuồng đến mức này!”
Tình hình Tạ gia hiện giờ, cả kinh thành ai chẳng biết?
Hắn lại còn chủ động lao đầu vào chỗ rắc rối, chỉ vì nhìn thấy tiểu thư người ta một lần rồi động lòng? Đúng là điên rồ!
Sắc mặt Quốc công Phu nhân cũng trở nên khó coi, Hạ gia bây giờ đang rất được sủng ái, cả kinh thành có bao nhiêu gia đình mong được kết thân với họ cơ chứ?
Chỉ là ba nhi tử Hạ gia, đại lang và nhị lang đều đã thành thân, chỉ còn tiểu nhi tử này là chưa cưới thê.
Mà đứa tiểu nhi tử này lại là người có tiền đồ nhất — trong trận chiến ở Thương Châu, hắn lập được đại công, ngay cả bệ hạ cũng vô cùng coi trọng. Tương lai phía trước, không cần nói cũng rõ ràng.
Phủ Quốc công cũng có ý định kết thân, vừa hay trong phủ cũng có một tiểu thư đến tuổi gả đi.
Dù sao thì hai nhà cũng xem như có chút giao tình, vốn nghĩ rằng “gần quan được ban lộc”.
Không ngờ lại bị Tạ gia nhanh tay cướp mất!
Quốc công Phu nhân âm thầm nghiến răng — Tạ gia đúng là biết cách dạy dỗ nữ nhi, toàn dạy mấy trò quyến rũ nam nhân!
Đang nói, lại có mấy bà tử bước vào, tay xách theo mấy rương đồ.
“Đây là sính lễ Tạ gia gửi trả lại, còn có cả những lễ vật Tạ tiểu thư gửi lại.”
Nam nữ trao quà riêng tư là tội lớn, nhưng trước đó đã đính hôn, nhận vài món lễ vật cũng không có gì.
Giờ đã từ hôn, đương nhiên không thể giữ lại bất kỳ món đồ nào đối phương từng tặng. Bằng không, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là có tư tình với nam nhân bên ngoài hay sao?
Ninh Quốc công nhìn những sính lễ kia, bỗng có cảm giác như bị tát một bạt tai, vô cùng mất mặt.
“Sáng mới từ hôn, chiều đã đính hôn, đây chẳng phải là vả thẳng vào mặt Bùi gia ta sao!?”
Sắc mặt Bùi Tùng Hàn lại càng trắng bệch, hắn cứng ngắc đưa tay ra mở chiếc rương trước mặt mình — bên trong là những món quà hắn từng tặng nàng.
Sinh nhật năm nay, hắn tặng nàng cây bút lông tím. Trung thu năm ngoái, là chiếc đèn thỏ do chính tay hắn làm. Còn năm kia, khi hắn đi đến U Châu, đã mua được một cặp tượng đất nhỏ xinh độc đáo ở chợ để tặng nàng.
Ba năm đính hôn, số lần gặp gỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần gặp, hắn đều trân trọng vô cùng, muốn tặng nàng những gì tốt nhất, nói với nàng những điều chân thành nhất.
Vậy mà giờ đây, nàng đem tất cả gửi trả lại, dứt khoát đoạn tuyệt.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ gia đến cửa cầu thân.
Tạ lão gia đích thân ra tiếp: “Hạ Tiểu tướng quân.”
Hạ Tư Tự hơi chậm chạp chắp tay hành lễ, sắc mặt căng thẳng: “Tạ đại nhân.”
Tạ lão gia thấy sắc mặt hắn không tốt, liền lo lắng hỏi: “Nghe nói Hạ Tiểu tướng quân còn chưa khỏi hẳn vết thương nặng, nếu thân thể chưa hồi phục, cũng không cần tự mình đến cửa cầu thân.”
Để huynh trưởng thay mặt cũng không sao.
Nhưng đích thân tới, quả thực thể hiện sự coi trọng.
Hạ Tư Tự khẽ nhếch môi, gắng che giấu vẻ yếu ớt trong giọng nói: “Bệ hạ thân ban hôn sự, ta không dám chậm trễ.”
Tạ lão gia ngồi xuống, hắn cũng chống tay vào tay vịn, từ từ ngồi xuống, lưng thẳng tắp, không dựa vào ghế.
Lão gia lập tức sai nha hoàn: “Đi mời đại tiểu thư tới đây.”
“Dạ.”
Hạ Tư Tự mím môi, nhìn về phía Tạ lão gia: “Hôn sự này do bệ hạ ban, phụ mẫu ta cũng vô cùng coi trọng. Ý của họ là… nên sớm thành hôn.”
Tạ lão gia cũng lập tức gật đầu: “Ta cũng có ý này!”
Dĩ nhiên phải cưới càng sớm càng tốt! Nhỡ đâu lại có biến thì sao?
Phải nhanh chóng nắm chặt miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.
Ngay lúc ấy, Hạ Tư Tự nghe được tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến.
Hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy nàng mặc một chiếc váy xuân màu lam nhạt, ngược sáng bước vào, tao nhã hành lễ: “Phụ thân, mẫu thân.”
Nàng vừa ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ của hắn, những ngón tay giấu trong tay áo khẽ siết lại.
Đôi mắt hắn dõi chặt theo nàng, từng chữ vang lên rõ ràng:
“Vậy hôn kỳ, chẳng bằng định vào tháng sau.”