Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 215: Chương 215




Phủ Định An Hầu.


“Tam gia đã về rồi.” Một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào báo tin.


Hạ Vạn Quân và Quách thị đã đợi sẵn ở tiền sảnh.


Hạ Tư Tự sải bước đi vào, chắp tay hành lễ: “Phụ thân, mẫu thân.”


Hạ Vạn Quân hừ lạnh một tiếng, lúc này thằng nhóc này cũng biết lễ nghĩa cơ đấy.


Quách thị vội hỏi: “Con đến Tạ gia cầu hôn, thế nào rồi?”


Hạ Tư Tự khẽ cong môi cười, hai tay dâng lên hôn thư: “Đã định được ngày thành hôn, đây là hôn thư, sẽ cử hành vào tháng sau.”


Quách thị nhận lấy xem qua.


Hạ Vạn Quân nhíu mày: “Tháng sau? Chỉ còn một tháng thì chuẩn bị thế nào kịp?”


“Dù sao cũng là thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng, không tiện kéo dài.”


Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, trên gương mặt vẫn còn tái nhợt hiện rõ niềm vui nhẹ nhàng: “Cứ sắp xếp thêm nhân lực, gấp rút chuẩn bị thì vẫn kịp. Nếu phụ mẫu thấy không kham nổi, con sẽ tự mình lo liệu.”


Hạ Cẩn Hành suýt sặc nước trà, ho hai tiếng, nhìn tam đệ với ánh mắt sửng sốt.


Giờ hắn lại hiểu chuyện quá mức như thế rồi sao?


Hạ Vạn Quân nghiến răng cười lạnh: “Giỏi sắp xếp lắm!”


Quách thị vội xoa dịu: “Thôi thôi, Tam lang nói cũng đúng, chuyện hôn sự là do Hoàng thượng ban hôn, không nên kéo dài. Huống hồ gì Tạ tiểu thư vừa mới bị từ hôn, để lâu thì ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nàng.”


Hạ Tư Tự lại chắp tay: “Mẫu thân nói phải.”


Hạ Vạn Quân trừng mắt nhìn hắn, lại hừ mạnh một tiếng: “Vậy thì chuẩn bị hôn lễ càng sớm càng tốt, hôn sự do Hoàng thượng ban, biết đâu sau này người còn đến dự, nếu chuẩn bị không chu đáo, để người ta nói Hạ gia chúng ta không biết lễ nghi thì sao!”


Hạ Tư Tự mỉm cười: “Vâng, con xin cáo lui trước.”


“Cút mau!”


Hạ Tư Tự xoay người rời đi.


Hạ Vân Chu và Hạ Cẩn Hành cũng lập tức đứng dậy: “Chúng con cũng xin cáo lui.”


Rồi nhanh chóng đi theo ra ngoài.


Tiền sảnh trở nên vắng vẻ, Hạ Vạn Quân chỉ tay về hướng Hạ Tư Tự vừa rời khỏi, tức tối nói: “Nàng nhìn xem cái thằng hỗn xược vô pháp vô thiên kia kìa!”


Quách thị nhìn theo bóng dáng Hạ Tư Tự đang khuất dần, mới quay đầu lại nói: “Giờ không phải hắn hiểu chuyện hơn nhiều rồi sao?”


Cả đời này bà chưa từng thấy thằng con này ngoan ngoãn thế.


“Hắn hiểu chuyện? Nếu hắn không đang giấu cả bụng mưu mô thì có thể giả bộ hiểu chuyện thế được à?”


“Giả bộ được cũng tốt rồi.” Quách thị lại rất mãn nguyện, “Người ta vẫn bảo nam nhân phải cưới thê mới ổn định được, thiếp thấy Tam lang sau này cưới thê rồi, chắc cũng biết an phận hơn.”


Hạ Vạn Quân hừ lạnh: “Ta thấy kiếp sau còn chưa chắc có hi vọng ấy.”


Quách thị lại nói: “Tạ gia đại tiểu thư ấy, thiếp nghe danh đã lâu rồi, là tài nữ số một ở Yến Kinh, hiểu lễ nghĩa, biết ăn nói, đoan trang lễ độ. Tam lang cưới được người như thế, chàng còn lo gì nữa?”


“Chuyện tham ô quân lương của Tam hoàng tử, Tạ gia chưa chắc đã không dính dáng vào!”


Sắc mặt Hạ Vạn Quân trầm xuống, ông là người từng xông pha trận mạc, rất quý trọng binh lính. Nghĩ đến ba vạn binh mã ở Thương Châu vì bị tham ô quân lương mà thiếu lương thực, bị quân Tây Hạ cầm chân đến c.h.ế.t đói hơn phân nửa, ông liền tức giận!


Những bao tải tưởng là lương thực ấy, toàn là cát sỏi!


Như vậy là xem nhẹ sinh mạng con người, lòng dạ bất chính, Hạ Vạn Quân sao có thể không căm ghét?


Quách thị thở dài: “Chuyện Tạ gia, thế nào cũng không tới lượt một tiểu thư quyết định. Chàng nói những chuyện to tát ấy, tiểu thư nhà người ta chắc chưa biết một chữ. Con bé có quyền gì mà can dự?”


Hạ Vạn Quân khựng lại, sắc mặt thay đổi đôi chút.


“Chuyện nam nhân các chàng, sao lại lôi kéo người vô tội? Về sau nàng đã là người Hạ gia, chuyện Tạ gia ra sao cũng không còn liên quan đến nàng.” Quách thị nói.


Hạ Vạn Quân thở dài một hơi: “Thôi được rồi, chuyện cưới xin để nàng lo liệu vậy.”


Ông cũng không rảnh để chấp nhặt với một tiểu nha đầu.


Ngoài sảnh.


“Ta nói đệ đúng là tàn nhẫn thật, hôm qua bị đánh tơi tả như thế, hôm nay còn tự mình đến tận cửa cầu hôn.” Hạ Cẩn Hành tặc lưỡi lắc đầu.


Hạ Tư Tự chống tay lên tay vịn ngồi xuống ghế thái sư, sắc mặt vẫn trắng bệch không giấu được, nhưng giọng nói thì dửng dưng: “Chút thương tích ấy, có đáng gì đâu.”


“Ồ, còn ra vẻ cứng cỏi, nào nào, đánh với ta vài hiệp xem sao?” Hạ Cẩn Hành làm bộ muốn đứng dậy.


Mặt Hạ Tư Tự vẫn trắng bệch, không buồn đáp.


Hạ Vân Chu vội đè vai Hạ Cẩn Hành xuống: “Đừng có đùa nữa, người ta bị thương mới đè lên vết cũ, không dưỡng tử tế thì sau này để lại di chứng thì sao?”


Hạ Cẩn Hành cười hì hì ngồi trở lại:

“Câu này huynh nói với ta thì vô dụng, ta thấy có người cứ không chịu yên thân, thân thể đã bị thương thế rồi mà còn chạy loạn khắp nơi.”


Hạ Vân Chu liếc nhìn Hạ Tư Tự:

“Cầu thân là chuyện đứng đắn, đã muốn cưới thì phải thể hiện thành ý, không thể để người ta nghĩ Hạ gia chúng ta vô lễ.”


Hai chữ “cầu thân” rơi vào tai Hạ Tư Tự, hắn hơi nhướng mày, sắc mặt tái nhợt lại lộ thêm vài phần vui vẻ.


Hạ Cẩn Hành bỗng tò mò hỏi:

“Hôm nay đệ đến Tạ gia cầu thân, tình hình thế nào?”


Hạ Tư Tự cong môi cười:

“Rất tốt, Tạ gia rất vui vẻ.”


“Còn Tạ tiểu thư thì sao? Không tát đệ à?”


Hắn hé mắt nhìn Hạ Cẩn Hành một cái, giọng nhàn nhạt:

“Nàng cũng rất vui.”


Hạ Cẩn Hành nghi hoặc:

“Thật sao?”


Hắn từng nghe nói Tạ tiểu thư và Ninh thế tử sớm đã định thân, trong kinh đều ca ngợi họ là kim đồng ngọc nữ. Sau khi phủ Ninh quốc công đề nghị hủy hôn, Ninh thế tử còn ở nhà phản đối, xem ra hai người có tình cảm thật.


Kết quả là Hạ Tư Tự trực tiếp vào cung xin thánh chỉ ban hôn.


Thế là xong, không cần phản đối gì nữa, mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột.


Hạ Tư Tự chậm rãi nhấc chén trà, đầu ngón tay khẽ vuốt miệng chén, cong môi cười:

“Tất nhiên rồi, trong lòng nàng ta có ta.”


Hạ Cẩn Hành, Hạ Vân Chu:

???


“Hai người mới gặp nhau tổng cộng có hai lần, sao trong lòng nàng ấy lại có đệ chứ?”


Hạ Tư Tự liếc họ một cái:

“Các huynh không hiểu.”


Dù là kiếp trước hay kiếp này, Nam Tang Ninh hay Tạ Tang Ninh, nàng vẫn là nàng, chưa từng thay đổi.


Nàng, đương nhiên là thích hắn.


Một tháng sau, Hạ gia bận rộn chuẩn bị hôn sự.


Tạ gia thì nghiêm ngặt về quy củ, dù đã đính hôn cũng không thể tuỳ tiện gặp mặt, mà dạo gần đây lại không có dịp lễ gì, nên Hạ Tư Tự chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương.


Trong khi đó Tạ gia thì yên ổn hơn nhiều, những việc cần chuẩn bị đã sớm hoàn tất, hôn sự vẫn như cũ, ngày tháng không đổi, chỉ thay đổi mỗi… tân lang.


Tạ Tang Ninh vẫn như mọi ngày, sáng sớm thỉnh an tổ mẫu và mẫu thân, sau đó đọc sách viết chữ, yên tĩnh như thể hôn sự này chưa từng có gì thay đổi.


Một tháng trôi qua trong chớp mắt, rất nhanh đã đến mồng tám.


Trời còn chưa sáng, nha hoàn đã gọi Tạ Tang Ninh dậy, bà mối cũng đã đến, cả phòng người vây quanh nàng trang điểm.


Bà mối cầm lược chải đầu cho nàng, miệng đọc lời chúc:


“Một chải chải đến cuối, phu thê tôn trọng kính nhường.”


“Hai chải chải đến cuối, đôi lứa ân ái sánh đôi bay.”


“Ba chải chải đến cuối, cả đời vinh hoa phú quý!”


Bà mối cười tươi nhìn dung nhan tĩnh lặng trong gương của nàng:

“Tiểu thư nhất định cả đời viên mãn!”


Tạ Tang Ninh nhìn mình trong gương, một thân giá y đỏ rực, tóc dài buông xõa tới eo, chưa được búi lên, trong thoáng chốc nàng cảm thấy như đang nằm mơ.


Nàng sắp xuất giá rồi, đúng như nàng từng hình dung—mặc phụng bào, đội phượng quan, trống kèn náo nhiệt.


Bà mối búi tóc cho nàng, rồi đội lên đầu nàng chiếc phượng quan đính đầy trân châu đông hải, làm tôn lên dung nhan đoan trang như hoa phù dung càng thêm lộng lẫy.


Nàng nhẹ nâng tay vu.ốt ve dải tua châu rủ xuống từ phượng quan, môi khẽ nhếch.


Gả cho ai không quan trọng, điều nàng quyết là: nửa đời còn lại, nhất định phải rực rỡ như hôm nay—hoa lệ như gấm, xán lạn như xuân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.