Đợi đến khi nàng trang điểm xong, trời đã sáng hẳn.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng pháo rộn ràng, kèm theo tiếng trống chiêng náo nhiệt.
Hạ Trúc vội vã chạy vào, vui mừng hô lớn: “Tân lang đến rồi! Đã đến trước cổng phủ rồi ạ!”
Cả căn phòng đầy tỳ nữ và bà mối lập tức náo động.
“Mau mau mau, che khăn trùm đầu cho tiểu thư đi! Khăn lụa đỏ đâu? Mau mang tới!”
“Đỡ tiểu thư ra tiền sảnh trước đã.”
Một trận hỗn loạn nhốn nháo, mọi người vây quanh Tang Ninh đi về phía tiền viện.
Mà lúc này, trước cổng phủ đang vô cùng náo nhiệt.
Cả kinh thành đều biết hôm nay vị Hạ Tiểu tướng quân nổi danh sau một trận đánh sẽ cưới thê, dân chúng hiếu kỳ kéo đến xem rất đông.
Hạ Tư Tự mặc hỷ phục đỏ rực, trước n.g.ự.c còn cột một đoá hoa lụa đỏ lớn, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, đi diễu phố.
Kiểu ăn mặc khoa trương như vậy, hắn vốn không thích, nhưng hôm nay là ngày vui, màu đỏ mang ý nghĩa cát tường, cũng hợp với không khí.
Khi đến cổng Tạ phủ thì đã bị đám đông vây kín không lối đi, Phúc Sinh bốc một nắm đồng tiền và kẹo cưới rải ra, đám người mới tản ra nhường đường.
Hắn sải bước đến trước cổng phủ, chắp tay chào mấy thiếu gia Tạ gia đang chặn cửa: “Phiền các vị nhường đường.”
“Ngươi dựa vào đâu mà đòi cưới tỷ tỷ ta?” – Người lên tiếng là Tạ gia Tam thiếu gia, Tạ Trác.
Hắn chỉ mới mười sáu tuổi, vóc người vẫn còn thấp, mới cao tới vai Hạ Tư Tự, đứng trên bậc thềm phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng khí thế lại vô cùng nghiêm nghị.
Hạ Tư Tự liếc nhìn thiếu niên đang cố ra vẻ người lớn, so với Nam Mục Thần thì dễ nhìn hơn chút.
“Dĩ nhiên là bằng cả tấm chân tình muốn cưới nàng.”
Tạ Trác nuốt nước bọt, cảm thấy có một luồng áp lực vô hình, giọng nhỏ đi một chút: “Vậy ngươi, phải đối xử tốt với tỷ ấy.”
Hạ Tư Tự nhướng mày: “Đó là lẽ đương nhiên.”
Mọi người lại cười nói ồn ào một lúc, Hạ Tư Tự phát hết bao lì xì trong tay, mọi người cũng nhường đường.
Chặn cửa chỉ là hình thức, đến nước này, Tạ gia cũng sốt ruột muốn thành hôn.
Hạ Tư Tự sải bước vào tiền sảnh, bên trong lập tức có người truyền báo: “Hạ Tiểu tướng quân đến rồi!”
Phu nhân và Tạ Lão gia đang ngồi nghiêm chỉnh trong chính sảnh, nghe vậy liền chỉnh lại y phục, nhìn thiếu niên sải bước đi vào.
“Bái kiến Tạ đại nhân, Tạ phu nhân.” – Hắn chắp tay hành lễ.
Tạ lão gia vui mừng gật đầu liên tục: “Tốt, tốt lắm, mau cho người mời tiểu thư ra.”
Rất nhanh sau đó, tỳ nữ và bà mối dìu Tang Ninh bước vào.
Hạ Tư Tự quay đầu nhìn lại, thấy nàng mặc hỷ phục đỏ rực cầu kỳ, tà áo dài quét đất, đầu phủ khăn trùm nên không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy đôi bàn tay trắng ngần như ngọc đặt trước bụng, đang nắm lấy một dải lụa đỏ.
Bà mối đưa đầu còn lại của dải lụa đỏ vào tay hắn, cười tươi nói: “Tân lang nắm chắc nhé.”
Nàng đã đến bên hắn, hắn cầm lấy dải lụa đỏ, tim bất giác đập nhanh hơn.
Tạ lão gia dặn dò với giọng đầy ẩn ý: “Tang Ninh à, sau này gả làm thê tử của người ta, không được tuỳ hứng, phải dịu dàng hiền thục, giúp chồng dạy con, sống hòa thuận với phu quân.”
Tang Ninh khẽ gật đầu: “Dạ.”
Hạ Tư Tự cũng gật đầu theo: “Dạ.”
Tạ phu nhân mắt đỏ hoe, nắm tay Tang Ninh, dịu giọng nói: “Lời ăn tiếng nói phải cẩn thận, đừng hành động hấp tấp, nếu có chuyện gì, nhớ sai người báo cho phụ mẫu.”
Tang Ninh siết c.h.ặ.t t.a.y bà: “Con biết rồi, mẫu thân.”
Tạ Phu nhân lau nước mắt, lúc này mới buông tay, những lời nên nói đã nói hàng trăm hàng nghìn lần, thực ra cũng chẳng còn gì để nói thêm.
Đường đời sau này, suy cho cùng vẫn phải do chính nàng tự bước đi.
“Đi đi thôi.”
Hạ Tư Tự lại chắp tay hành lễ, Tang Ninh cũng cúi mình hành lễ.
Rồi hai người nắm dải lụa đỏ, được tỳ nữ và bà mối vây quanh đi ra khỏi tiền sảnh.
Tạ lão gia nhìn theo bóng dáng Tang Ninh rời đi, mắt cũng đỏ hoe: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện, gả đi rồi không biết có bị ức h.i.ế.p không nữa.”
Tạ Phu nhân quay đầu nhìn ông một cái, đôi mắt ướt nhưng không có mấy nhiệt độ: “Lão gia còn lo mấy chuyện đó sao?”
Tạ lão gia đứng đó, thở dài một hơi nặng nề: “Ương Ương là đứa đầu tiên của chúng ta, ngay cả khi vỡ lòng cũng là do ta dạy, làm sao ta không lo được chứ?”
Đứa con đầu tiên, sinh ra trong sự mong mỏi, rốt cuộc vẫn là khác biệt.
Tạ Phu nhân cụp mắt, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Kiệu hoa lại một lần nữa được nhấc lên, Hạ Tư Tự phi thân lên ngựa, khóe môi khẽ cong: “Hồi phủ.”
Trong tiếng trống chiêng rộn ràng, đoàn đón dâu náo nhiệt quay trở về Hạ phủ.
“Tân nương về rồi!”
Đám nha hoàn, gia nhân reo hò rôm rả, tiếng pháo trước cổng phủ lại nổ giòn giã.
Tang Ninh ngồi trong kiệu, cảm nhận được kiệu hoa nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Rèm kiệu được vén lên, một luồng sáng ùa vào, nàng cúi đầu, dưới khăn trùm đỏ thẫm, thấy một bàn tay thon dài đưa vào.
Ngón tay rõ nét, là một bàn tay rất đẹp.
Nàng khẽ mím môi, nhấc tay đang đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của hắn.
Hắn khép tay lại, siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nhẹ kéo, dắt nàng xuống kiệu.
Hắn bước rất chậm, như cố tình chiều theo nhịp của nàng.
Nàng đang phủ khăn trùm đầu, không nhìn thấy đường, xung quanh lại ồn ào náo nhiệt, không thể phân biệt phương hướng, chỉ đành để hắn dắt đi.
Bàn tay nhỏ bị bao bọc trong lòng bàn tay hắn khẽ động, có chút không quen.
Hắn lại không buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn.
Mấy nha hoàn hồi môn như Hạ Trúc cũng theo sát phía sau.
Hương Thảo lén lút nhìn Hạ tiểu tướng quân đang đi phía trước, từ vị trí của nàng ta chỉ có thể thấy được chút nghiêng nghiêng của gương mặt tuấn tú khi hắn quay sang nhìn tân nương.
Ánh mắt nàng ta lóe lên, trái tim từng nguội lạnh sau khi hôn sự với phủ Quốc công bị huỷ bỏ lại bắt đầu rạo rực.
Vị tiểu tướng quân này, chẳng thua kém Ninh Thế tử phủ chút nào.
Tiểu thư thật có phúc phận.
“Tân nương về rồi! Chuẩn bị bái đường thôi!” – Bà mối vui vẻ hô lên.
Trong hỷ đường, khách khứa đã chật kín, Hạ Vạn Quân và phu nhân Quách thị ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, chờ họ đến.
Hạ Tư Tự dắt tay Tang Ninh đứng giữa hỷ đường, hắn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trong tay mình, luyến tiếc buông ra, nàng lập tức rụt tay về.
“Nhâts bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Lễ thành! Tân phòng chờ sẵn!”
Mọi người lại một trận ồn ào, chen chúc đưa họ vào động phòng.
Sân viện của hắn đã được trang hoàng từ sớm, tràn ngập sắc đỏ vui mừng.
Bà mối vừa vung giỏ thả táo đỏ, đậu phộng, nhãn và hạt sen lên giường, vừa miệng đọc lời chúc cát tường.
Hắn lại chẳng thấy ồn ào, khóe môi khẽ cong vẫn chưa từng hạ xuống, nắm tay nàng ngồi xuống bên mép giường.
“Tang Ninh.” – Hắn cúi gần khăn trùm đầu, thấp giọng gọi.
Nàng nghe thấy tiếng gọi thân mật này, chợt nhớ đến lần đầu gặp, tên đăng đồ tử này cũng đã gọi nàng như thế.
Nàng rút tay lại, nhưng không rút được.
Hắn siết tay nàng trong lòng bàn tay, cúi mắt nhìn khăn trùm đầu, giọng nói mang theo vài phần thì thầm:
“Ương Ương.”