Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 221: Chương 221




Trải qua một ngày hôm nay, cũng chẳng nhẹ nhàng hơn đại hôn hôm qua là bao.


Buổi tối cùng các trưởng bối của Hạ gia dùng bữa gia yến, Tang Ninh lại tiếp chuyện lão phu nhân và hầu phu nhân thêm một lúc lâu, đến khi trời tối đen mới được trở về.


Tang Ninh sau bữa ăn đã đi cùng lão phu nhân đến An Khang Viện nói chuyện, toàn là nữ quyến, không có nam nhân tham gia.


Hạ Tư Tự ăn xong từ lâu đã quay về trước.


Vì vậy Tang Ninh tự mình trở về, Hạ Trúc cầm lồng đèn đi phía trước.


“Hôm nay phu nhân vất vả rồi, về sớm tắm rửa nghỉ ngơi nhé.” Hạ Trúc nói.


Tang Ninh quả thực cũng có chút mệt mỏi: “Ừ.”


Nàng là tân nương, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người nàng, chưa nói đến việc phải tiếp xúc và phân biệt từng người trong Hạ gia, những quy củ cần thiết cũng không được để người khác bắt lỗi, chưa kể còn nhiều nghi lễ phải làm.


Hôm qua đại hôn là yến tiệc đãi khách bên ngoài, là sân khấu của nam nhân, nàng chỉ ngồi yên trong phòng hỉ cả ngày, không cần bận tâm gì nhiều.


Còn hôm nay ở nội viện mới thật sự là bắt đầu cuộc sống làm dâu.


Hạ Trúc nhìn sắc mỏi mệt không giấu được trong mắt Tang Ninh, không khỏi xót xa: “Tiểu thư vất vả quá, xuất giá rồi việc gì cũng phải chu toàn, trước kia ở nhà còn có đại phu nhân đỡ đần cho người.”


Tang Ninh nhẹ lắc đầu: “Cũng không đến nỗi, Hạ gia… tốt hơn ta tưởng.”


Lão phu nhân rất yêu quý nàng, hầu phu nhân cũng hòa nhã, hầu gia tuy nghiêm khắc nhưng phân minh, hai tẩu tử cũng đối xử tốt với nàng, quy củ cũng không quá khắt khe.


Dù sao Hạ gia là võ tướng, trước đây ở U Châu, so với Tạ gia lạnh lẽo nghiêm khắc, Hạ gia càng giống một gia đình hơn.


Tang Ninh mỉm cười: “Tân nương vừa mới vào cửa vài ngày đầu nào tránh khỏi vất vả, sau này sẽ ổn thôi.”


Hạ Trúc cười tươi: “Việc gì tiểu thư nắm chắc, chưa từng làm không được!”


Bỗng Hạ Trúc lại nhớ ra chuyện gì, nhỏ giọng tức giận: “Con tiện nhân Hương Thảo sáng nay còn chạy đến trước mặt tam gia vấn an, nô tỳ thấy nàng gấp lắm rồi! Con hồ ly tinh này, tiểu thư sớm nên dằn mặt nàng!”


Ánh mắt Tang Ninh thoáng trầm xuống, tâm tư của Hương Thảo nàng đương nhiên biết rõ.


Nhưng hiện tại, nàng và Hạ Tư Tự vẫn chưa viên phòng.


Nàng không đoán được hắn đang nghĩ gì, người này tâm tình khó lường, nàng không nắm chắc.


Nhưng nếu cứ kéo dài mãi không viên phòng, sau này ai sẽ sinh trưởng tử?


Nếu lỡ như đứa con đầu lòng lại chui ra từ bụng người khác, mới thực sự là phiền toái.


Trưởng bối củ Hạ gia rất xem trọng nàng, nàng đã coi như đứng vững được một nửa ở Hạ gia, nửa còn lại, nàng cần có con cái.


Nếu không phải nàng sinh, thì cũng phải là Hương Thảo. Nếu là nữ nhân khác không thể khống chế được, hậu hoạn khôn lường.


Mẫu than của nàng ngày trước chính vì tin rằng phụ thân mẫu thân nàng thực lòng yêu nhau mà từ chối nhận nha hoàn hồi môn do mẫu gia đưa đến.


Một năm sau, phụ thân lại nhận một tiểu thiếp do người khác dâng lên — Trần Di nương.


Xuất thân trong sạch, cha bà ta lại là tú tài, vừa vào cửa đã là quý thiếp, hoàn toàn không thể khống chế, lại còn dựa vào sự sủng ái mà chèn ép mẫu thân suốt ba năm trời.


Ánh mắt Tang Ninh càng thêm u ám, nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.


Nàng điềm đạm nói: “Để xem thêm đã.”


Hạ Trúc còn muốn nói nữa, nhưng biết tiểu thư xưa nay luôn có chủ kiến, đành gật đầu: “Vâng.”


Tang Ninh trở về Lưu Vân Viện, nơi ở của hai phu thê.


“Phu nhân.” Các nha hoàn, mụ mụ đứng ngoài cửa vội vàng hành lễ.


Tang Ninh thuận miệng hỏi: “Tam gia đâu?”


“Tam gia về từ sớm rồi, chắc đã tắm rửa nghỉ ngơi rồi ạ.” Tiểu nha hoàn đáp.


Các nàng cũng không chắc chắn lắm, vì tam gia không thích có hạ nhân hạ, sau khi về chỉ cho mụ mụ mang nước nóng vào, rồi không thấy ra ngoài nữa.

 

Các nàng đoán chắc là đã tắm rửa xong và đi ngủ rồi.


Tang Ninh gật đầu, trực tiếp đẩy cửa bước vào.


Hạ Trúc vừa thu lồng đèn chuẩn bị đi theo vào thì bị Phúc Sinh chặn lại, cười hì hì nói: “Hạ Trúc tỷ tỷ, tam gia không thích có hạ nhân hạ gần người.”


Hạ Trúc cau mày: “Ta đâu phải hầu tam gia, ta là nha hoàn thiếp thân của phu nhân!”


Phúc Sinh nhắc nhở: “Nhưng tam gia cũng đang ở trong phòng, tam gia thích yên tĩnh.”


Hạ Trúc lập tức nổi giận: “Vậy chẳng phải phu nhân không có ai hầu hạ sao!”


Tiểu thư nhà nàng nào từng chịu ấm ức thế này!


Phúc Sinh vẫn cười tươi: “Không sao, nếu phu nhân cần hạ nhân sẽ gọi tỷ.”


Hạ Trúc trừng mắt nhìn hắn, đành đứng ngoài cửa đợi.


Tang Ninh bước vào phòng ngủ, nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Hạ Tư Tự đâu cả.


Màn giường cũng đã buông xuống, trên giường không có ai nằm.


Chỉ có tiếng nước chảy lách tách từ phòng tắm vọng ra.

Nàng nghiêng đầu hơi nghi hoặc — vẫn còn đang tắm à?


Nàng cũng không nghĩ nhiều, bước vào phòng trong, thuận tay cởi chiếc áo choàng trên vai ra, theo thói quen đưa tay ra sau.


“Giúp ta tháo búi tóc đi.”


Không có ai trả lời.


Nàng quay đầu lại, phát hiện phía sau không có ai theo vào.


Ngẩn ra một lúc, nàng gọi: “Hạ Trúc.”


Sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra.


Nhưng không phải là cửa phòng ngủ, mà là… cửa phòng tắm.


Cửa phòng tắm bị đẩy mở, hơi nước mịt mù lập tức lan tỏa ra, trong màn sương mờ ảo ấy, một bóng dáng cao lớn bước ra.


Trên người hắn chỉ mặc một chiếc nội y màu trắng ngà, thân trên rắn chắc để trần, tóc buộc cao đã dính ướt vì nước, vài lọn tóc lòa xòa trên vầng trán, bám lấy khuôn mặt tuấn tú như được tạc bằng dao.


Hắn sải bước đi ra, một tay tùy ý cầm khăn lau giọt nước trên mặt, cánh tay rắn chắc chuyển động theo nhịp, làm nổi bật những đường nét cơ bắp mạnh mẽ đầy sức sống.


Hắn hé mắt, đôi mắt đen nhánh lười nhác nhìn về phía nàng: “Gì vậy?”


Tang Ninh đứng sững tại chỗ, ánh mắt theo phản xạ rơi vào phần thân trên để trần của hắn — vai rộng eo thon, từng múi cơ bụng rõ ràng, toàn thân toát lên sự cường tráng mãnh liệt, không chút che đậy.


Mọi thứ đột ngột đập vào mắt nàng, khiến nàng trở tay không kịp.


Là cảnh tượng nàng chưa từng thấy suốt mười tám năm qua.


Trong đầu nàng như có một tiếng “ong”, trống rỗng, như đứt mất sợi dây lý trí, nhìn chằm chằm vào thân thể hắn ba nhịp thở mới hoàn hồn lại, mặt lập tức đỏ ửng.


Nàng vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, hoảng hốt đến nỗi chẳng biết phải nhìn đâu.


“Chàng… sao lại không mặc y phục…”


Hắn đáp lại bằng giọng thản nhiên: “À, ta đang tắm, nghe thấy nàng gọi ta.”


Tang Ninh cố giữ bình tĩnh: “Thiếp không gọi chàng, ta gọi Hạ Trúc.”


Nhưng hắn lại thấy rõ đôi mắt nàng chớp liên tục, vành tai đỏ đến sắp nhỏ máu.


Khóe môi hắn cong lên một chút, sải bước tiến đến gần nàng, hơi nóng từ cơ thể hắn như cuộn lên từng luồng, tràn ngập áp lực, như thể sắp đốt cháy nàng.


Nàng lập tức muốn lùi lại.


Nhưng hắn bất ngờ áp sát, hơi cúi người, ánh mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy nàng, giọng nói khàn khàn: “Có chuyện gì dặn dò sao? Ta giúp nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.