Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 229: Kết thúc phần Cổ Đại




Tiếng dấu ấn nhỏ được rời đi, lộ ra một dòng chữ nhỏ đỏ tươi, rõ rang: Tạ Tang Ninh.


Đôi mi dài của nàng chớp nhẹ một cái, cuối cùng môi cũng cong lên hài lòng.


Nàng thu lại dấu ấn nhỏ, chuẩn bị đứng dậy, nhưng khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt lại vô tình chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm kia.


Nàng ngây ra một chút: “Sao chàng không ngủ?”


Hạ Tư Tự nhìn nàng, giọng điệu đầy ẩn ý: “Lúc trước đã ngủ rồi, nhưng bị nàng làm tỉnh dậy.”


Nàng nuốt một ngụm nước bọt: “Ồ, vậy chàng tiếp tục ngủ đi.”


Rồi nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Không ngờ vừa đứng dậy, cổ tay nàng đã bị một bàn tay lớn nắm chặt, kéo nhẹ một cái, nàng lại ngã ngồi xuống giường, cả người mất thăng bằng, ngã vào n.g.ự.c hắn.


Nàng thở nhẹ một hơi, hai tay chống lên n.g.ự.c hắn mới kịp giữ vững cơ thể, vẻ mặt hắn không thay đổi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng.


“Tạ Tang Ninh, nhân lúc ta ngủ nàng lén lút làm gì vậy?”


Đôi mắt nàng lóe sáng, đôi mắt thủy tinh trong suốt nhìn hắn: “Không làm gì cả.”


Hắn khẽ nhếch môi: “Ta đã bị nàng lột sạch quần áo, nàng bảo nàng không làm gì?”


Nàng ngẩn ra một chút, câu này làm nàng giống như một kẻ háo sắc vậy.


“Thiếp chỉ là…”


Nàng còn chưa kịp giải thích thì hắn đã nhẹ nhàng vuốt lên vị trí trái tim bên trái, kéo dài giọng:


“Vậy còn lén lút đóng dấu cho ta thì sao? Ý gì đây?”


Nàng bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm khiến đầu óc có chút tê dại, nàng quay đi không nhìn hắn nữa: “Thiếp vô tình ấn phải.”


“Vô tình sao?”


Nàng nhíu mày, chuyện nhỏ như vậy mà hắn còn không chịu buông tha sao?


“Thiếp đi tắm.” Nàng chuyển đề tài, giằng tay ra khỏi hắn.


Hắn vẫn giữ chặt năm ngón tay của nàng, khó nhọc không động, khóe môi hắn nhếch lên: “À, vô tình? Vô tình lột hết đồ của ta, vô tình lấy con dấu của nàng, rồi vô tình đóng lên người ta? Tạ Tang Ninh, nàng quả thật không cẩn thận chút nào.”


Tang Ninh bị những lời nói châm chọc như vậy làm đầu óc ù đi, đột nhiên nàng hối hận vì đã nhất thời nóng vội mà gây ra rắc rối này!


Nàng căng mặt không nói gì.


Nụ cười trên môi hắn càng sâu thêm: “Trước đây nàng nói gì nhỉ? Chỉ đóng dấu lên những thứ mình thích, vậy nàng thích ta sao?”


Nàng đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, đối diện với đôi mắt đầy ẩn ý của hắn, cả người nàng như bị nghẹn lại, không thở nổi.


Nàng mím chặt môi, nghiến răng nói: “Thiếp không có…”


Hắn nhướn mày: “Thôi, coi như không có đi.”


Tang Ninh: ?


Nàng mở to mắt nhìn hắn.


Hắn ngồi dậy khỏi giường, nhìn xuống nơi trái tim mình, thấy dấu ấn đỏ rõ ràng, khóe miệng hắn lại cong lên: “Nàng ngại ngùng à? Biết vậy ta không nên thức dậy.”


Tang Ninh: “……”


Nàng cảm thấy một luồng khí nghẹn trong lòng, thở sâu một hơi: “Thiếp đi tắm.”


Hắn lại tiến gần nàng, định hôn nàng: “Ta giúp nàng…”


Nàng mặt lạnh nói: “Cút.”


Hạ Tư Tự: “……”


Nàng thẳng tay đẩy tay hắn ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.


Hắn sờ mũi, đang định xuống giường đi theo, thì nghe thấy cửa phòng tắm bị đóng lại “rầm” một tiếng, sau đó là tiếng khóa cửa vang lên.


“……”


Hắn nhíu mày, nàng lại khóa cửa rồi sao?!


Hắn ngồi lại giường, ánh mắt vô tình dừng lại trên dấu ấn nhỏ mà nàng để lại trên giường, nhướn mày, đưa tay nhặt lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên đó.


Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt vị trí trái tim của mình, ngón tay nóng rực, dấu ấn đỏ nhỏ như trái tim nàng đang đập.


Đó là một lời tỏ tình thầm lặng.


Nửa giờ sau, Tang Ninh tắm xong.


Nàng tắm nước ấm, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.


Nàng mở cửa đi ra, liền thấy Hạ Tư Tự ngồi ở ghế sau bàn làm việc, lười biếng lật coi cuốn sách của nàng.


Hắn ngẩng đầu lên, thấy nàng bước ra thì đứng dậy đi đến gần: “Tắm xong rồi à?”


Nàng không trả lời hắn, đi đến trước gương, ngồi xuống, tháo tóc.


Hắn đi đến phía sau nàng, động tác thành thục giúp nàng tháo trâm cài tóc, những lọn tóc mềm mại rơi xuống từ kẽ tay hắn.


Hắn nuốt khan một cái, tay lớn nhẹ nhàng vuốt lên mặt nàng, cúi xuống hôn lên má nàng, giọng nói trầm thấp, quyến luyến: “Ương Ương.”


Nàng nghiêng đầu tránh đi, mặt không biểu cảm: “Tam gia ngủ sớm đi, đừng nói lại bị ta làm thức giấc.”


Hắn lại gần, ngửi hương thơm nhẹ nhàng từ tóc nàng, hôm nay là mùi hoa nhài.


Thực ra hắn chưa ngủ, nàng chưa về làm sao hắn ngủ được?


Nàng quẳng hắn xuống rồi lâu không trở lại, hắn đang định đi tìm nàng thì nàng đột nhiên về.


Hắn lại tức giận vì thái độ lạnh nhạt của nàng, nằm trên giường giả vờ ngủ.


Không ngờ, nàng lại lén lút đóng dấu cho hắn.


Bàn tay mềm mại của nàng lướt trên người hắn, khiến hắn suýt nữa phát điên, làm sao còn ngủ được nữa.


Ánh mắt hắn càng thêm tối tăm: “Ta không buồn ngủ nữa.”


“Thiếp buồn ngủ.” Nàng căng mặt.


Hắn đột nhiên bế nàng lên, đặt nàng lên bàn trang điểm.


Chiều cao đột ngột khiến nàng cảm thấy mất an toàn, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.


Bàn trang điểm khá cao, nàng ngồi lên, thậm chí còn cao hơn Hạ Tư Tự một cái đầu.


Đôi mắt trầm tĩnh của nàng thoáng qua một tia hoảng loạn, hai tay nắm chặt vạt áo hắn: “Chàng làm gì vậy?”


Hắn áp sát nàng, hai tay đặt lên mép bàn trang điểm, vòng tay nàng vào trong lòng mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhánh như một cái xoáy sâu không thấy đáy.


“Ương Ương, ta là của nàng.” Hắn nói kiên định.

Đôi mi nàng khẽ chớp, ngón tay nắm chặt vạt áo hắn cong lại, ánh mắt nàng lộ ra một chút hài lòng giấu kín.


Hắn hôn lên khóe môi nàng, giọng nói khẽ như thì thầm: “Ương Ương, nàng phải nắm chặt ta.”


Tim nàng bắt đầu đập nhanh, ngón tay nắm chặt vạt áo hắn càng siết lại, môi nàng hé mở, đột nhiên cắn vào môi hắn.


Cơn đau ập đến, hắn nghe thấy một tiếng “vù” trong đầu, như thể mọi thứ vỡ vụn.


Hắn không thể chịu đựng thêm nữa, tay đặt trên bàn trang điểm di chuyển xuống thắt lưng nhỏ nhắn của nàng, ôm nàng vào lòng, hôn nàng một cách cuồng nhiệt.


Đêm dài vô tận, ánh nến trong phòng lúc sáng lúc tối, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên bức tranh cảnh tượng mờ ảo trong phòng.


Hắn siết chặt eo nàng, ánh mắt đen như sương mù, nụ hôn của hắn không ngừng, bên tai nàng thì thầm.


“Ta là của nàng, suốt đời này, ta sẽ luôn là của nàng.”


Nàng nhìn vào đôi mắt đen ngập tràn d.ục vọ.ng của hắn, vai nàng khẽ run lên, trong đầu nàng chợt lóe lên những hình ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.


Trước cửa sổ kính lớn, bóng dáng cao lớn nửa thân trần đứng trước mặt nàng, dấu ấn đỏ tươi ở vị trí trái tim hắn trùng khớp với dấu ấn mà nàng đã đóng lên người hắn, hắn hôn nàng, giọng nói dịu dàng như thể mật ngọt: “Ương Ương, anh là của em.”


Nàng bất chợt mở mắt, đồng tử co lại.


Hắn lại hôn nàng lần nữa, tay siết chặt eo nàng, giọng điệu không hài lòng: “Ương Ương, tập trung chút đi.”


“Ưm…”


Nàng bị hắn hôn chặt, ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, những suy nghĩ vừa xông vào trong đầu nàng chợt bị dập tắt.


Ngày hôm sau, sau buổi trưa, Tang Ninh mới tỉnh dậy.


Nàng uể oải xoay người, khàn khàn định gọi Hạ Trúc.


Chưa kịp phát ra tiếng, màn giường đã được vén lên, một bát nước mật ong được đưa đến môi nàng, một tay đỡ lấy đầu nàng, một tay cầm bát từ từ cho nàng uống.


Nàng uống hết bát nước mật ong, cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều.


“Nàng còn muốn nữa không?” Giọng hắn trầm ấm vang lên phía trên đầu nàng.


Nàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, lại nhắm mắt lại.


Hắn xoa đầu nàng, giọng nói dịu dàng: “Dậy ăn cơm trưa đi, nửa ngày không ăn gì, nàng có đói không?”


Cuối cùng nàng mở mắt ra, cảm thấy thật sự hơi đói.


Nàng chống tay ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn như không còn sức, hắn trực tiếp bế nàng lên, để nàng ngồi lên đùi mình, tự mình giúp nàng mặc váy.


Nàng dựa vào lòng hắn, không còn sức lực, mặc hắn điều chỉnh, mắt nhìn về phía khuôn mặt nghiêng của hắn, hỏi: “Sao chàng lại ở đây?”


Hắn cúi đầu buộc dây áo cho nàng, chưa bao giờ giúp ai, dây áo mềm và mảnh như vậy, có vẻ khó xử lý, hắn nhíu mày.


“Ta vừa xong công việc đã trở về.”


Cuối cùng hắn cũng buộc xong một chiếc nơ xấu xí, ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu thoải mái: “Về đây ăn cơm trưa với nàng.”


Tang Ninh nhíu mày: “Ai bảo chàng ở lại.”


Hắn nhướn mày: “Thật sao? Tối qua nàng còn lén đóng dấu cho ta, lại nghe nói tối qua nàng còn gửi Hương Thảo đi, ta nghĩ nàng thấy không an toàn, nên đương nhiên phải ở lại với nàng nhiều hơn.”


Tang Ninh: “……”


Nàng thật hối hận vì không ấn mặt hắn vào bồn cầu.


Hắn nhìn nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng mình, trái tim như tan chảy, siết chặt vòng tay quanh eo nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng.


Nàng cũng không còn sức để đẩy hắn ra, chỉ nghiêng đầu nhìn chỗ khác: “Không cần chàng phải ở đây.”


Hắn khẽ cười: “Sao vẫn nói một đằng làm một nẻo? Kiếp trước nàng cũng vậy, lúc nào cũng phải gây chuyện với ta.”


Chân mày nàng nhíu lại: “Ta gây chuyện gì?”


Hắn thong thả đáp: “Nàng thiếu an toàn, lúc nào cũng lo lắng chúng ta sẽ chia tay, nên cứ quấn lấy ta. Ta đành mỗi sáng đưa nàng đi làm, tối đón nàng ăn tối, một ngày không thiếu, có lần nàng có việc về nhà, giữa đêm còn chạy về, ngay cả khi ta ngủ nàng cũng động tay động chân.”


Gương mặt nhỏ nhắn của nàng căng lên, nắm đ.ấ.m trong tay áo cũng siết chặt.


Hắn vui vẻ, không để ý đến thay đổi sắc mặt của nàng, tiếp tục nói: “Ở những nơi không thể công khai, nàng nắm tay ta, còn hôn lén ta, vì quá nhớ ta.”


“Nàng đóng dấu cho ta, còn cầu hôn ta, chủ động đeo nhẫn cho ta.”


Đôi mắt đen như mực của hắn nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra sự vui vẻ và chắc chắn: “Nàng làm cho ta nhiều như vậy, lòng nàng dành cho ta, ta đương nhiên biết rõ.”


Chân mày nàng lại nhíu lại: “Vậy mà chàng lại tỏ ra miễn cưỡng thế.”


“Thực ra thì không…”


Nàng nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc: “Em cứ tưởng là anh muốn kết hôn, anh miễn cưỡng như vậy, em thấy không cần kết hôn nữa, dù sao mới kết hôn một ngày, ly hôn cũng chẳng muộn.” =))


Ánh mắt hắn ngừng lại, nụ cười vui vẻ trên môi hắn cũng đông cứng lại.


Ba giây sau, hắn mới cứng ngắc mở miệng:


“Em…”


Nàng nghiến răng, từng chữ từng chữ: “Hạ Tư Tự, anh là tên lừa đảo!”

(Kết thúc phần Cổ Đại)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.