Anh đột ngột mở mắt ra.
Đập vào mắt là chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần nhà, ánh nắng xuyên qua rèm voan trắng dịu dàng rọi vào, làn gió nhẹ khẽ thổi khiến rèm vờn bay.
Tựa như trong mộng.
Ba giây sau, anh tỉnh táo lại, lập tức nhìn sang bên cạnh, phát hiện cơ thể mềm mại đang nằm trong vòng tay mình.
Sau lưng anh toát đầy mồ hôi lạnh, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả lỏng khi nhìn thấy gương mặt say ngủ yên bình trong vòng tay.
Anh cẩn thận đưa tay lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve má cô, cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay khiến anh thấy thỏa mãn thực sự.
Cô dường như không hài lòng vì bị quấy rầy, lầm bầm một tiếng, bàn tay nhỏ đẩy tay anh ra.
Anh lại siết chặt cánh tay đang ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Cô bị siết đến khó chịu, cuối cùng nhíu mày tỉnh lại, đôi mắt lờ đờ mơ màng mở ra.
Tim anh như thắt lại, nhìn sắc mặt cô: “Ương Ương.”
Cô theo thói quen dụi đầu vào n.g.ự.c anh, giọng khàn khàn, còn chưa tỉnh táo: “Mấy giờ rồi?”
Ánh mắt anh hơi ngập ngừng, cầm điện thoại lên nhìn giờ, rồi cẩn trọng trả lời: “Mười hai giờ.”
Cô nhíu mày, cuối cùng dụi mắt, đôi mắt ngái ngủ mở ra: “Đã mười hai giờ rồi à.”
Cô đẩy anh: “Phải dậy thôi.”
Anh lại ôm chặt lấy eo cô, không buông, nét mặt căng thẳng: “Ương Ương, em…”
Cô mơ màng nhìn anh: “Anh sao vậy?”
Anh nhìn thấy trong mắt cô ngoài sự ngơ ngác ra thì không có dấu hiệu gì là khó chịu, trái tim treo lơ lửng trong cổ họng mới hạ xuống.
Anh nuốt một ngụm: “Không có gì.”
Cô lại đẩy anh lần nữa: “Em muốn dậy.”
Lúc này anh mới buông tay, để cô rời khỏi giường.
Cô mặc váy ngủ bằng cotton, mái tóc dài mềm mại xõa xuống lưng, mơ màng xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, tiếng nước chảy tí tách vang lên.
Anh cuối cùng cũng hoàn hồn, nhịp tim dần ổn định lại.
Đây là… mơ ư?
Nhưng rõ ràng thật đến lạ thường, thật đến mức như thể đó chính là một phần khác của cuộc đời anh.
Anh đứng dậy, bước xuống giường, đẩy cửa phòng tắm ra.
Tang Ninh đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, vì không tắm nên cô không khóa cửa.
Cô còn chưa tỉnh ngủ, mắt lim dim, mơ mơ màng màng đứng đó, chỉ có bàn chải điện kêu vù vù.
Anh ôm cô từ phía sau, kéo cô vào lòng, cằm tựa lên vai cô, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.
“Ương Ương.”
Cô mở mắt ngái ngủ, nhìn vào gương thấy anh: “Ừm?”
Anh hoàn toàn yên tâm.
Xem ra chỉ có mình anh nhớ giấc mơ đó.
Cô súc miệng xong mới thắc mắc hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Anh dụi mũi vào cổ cô, giọng trầm ấm len vào tai cô: “Anh rất yêu em.”
Cô hơi nghiêng đầu, người này vừa sáng ra đã kỳ lạ.
Dính người thật.
“Tiên sinh, phu nhân, bữa trưa chuẩn bị xong rồi ạ.”
Giọng của dì Trương vang lên ngoài cửa.
Tang Ninh đang đói, đặt bàn chải xuống: “Vâng.”
Cô gỡ tay anh.
Không gỡ ra.
“Hạ Tư Tự, đi ăn cơm thôi.” Cô nhíu mày.
Anh siết nhẹ eo cô, xoay người cô lại, nhìn cô:
“Ương Ương, anh rất yêu em.”
Cô gật đầu: “Em biết rồi.”
Trong mắt anh lộ ra chút không hài lòng, lặp lại lần nữa: “Anh rất yêu em.”
Đôi mắt đen láy khóa chặt lấy cô, anh lại nói:
“Anh rất yêu em.”
Cô nhìn sự kiên định trong mắt anh, cuối cùng gật đầu: “Em cũng rất yêu anh.”
Khóe môi anh khẽ cong lên, trong mắt ánh lên niềm vui, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô cuối cùng cũng đẩy anh ra: “Đi ăn trưa thôi.”
Rồi lập tức kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Sợ chậm một bước anh lại nổi hứng.
Anh hơi nhíu mày, nhìn bóng lưng cô rời đi, tâm trạng vẫn đầy hạnh phúc.
Là mơ hay thế giới khác cũng không còn quan trọng.
Quan trọng là… cô vẫn yêu anh.
Anh lại như sực nhớ ra điều gì đó, bước ra khỏi phòng tắm, đi vào thư phòng.
Anh kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong một bức tranh cuộn, rồi mang đến phòng ăn.
Lúc này, dì Trương đã bày xong hết các món lên bàn, Tang Ninh đang ngồi bên bàn ăn, cúi đầu từng muỗng nhỏ uống canh tuyết nhĩ hạt sen.
“Tiên sinh mau ngồi xuống ăn cơm đi ạ,” dì Trương vội vàng nói.
Hạ Tư Tự gật đầu đáp lấy lệ, kéo ghế bên cạnh Tang Ninh ngồi xuống.
“Bát của anh ở phía đối diện.” Tang Ninh quay đầu nhìn anh.
“Anh biết.”
Tang Ninh khó hiểu nhìn anh – lại sao nữa đây?
Anh mở bức tranh cuộn trong tay ra, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều khó đoán:
“Anh lại nhờ người giám định thêm lần nữa bức Bách Điểu Triều Phụng này. Chuyên gia nói, bức tranh này, một trăm phần trăm là hàng thật.”
Tay cầm thìa của Tang Ninh hơi khựng lại, ánh mắt khẽ ngưng đọng.