“Ồ…” Cô lúng túng cúi đầu uống tiếp chén canh tuyết nhĩ hạt sen.
Hạ Tư Tự mở bức tranh ra, vừa vặn để lộ con dấu nhỏ màu đỏ ở góc tranh, giọng điệu lơ đãng:
“Chuyên gia giám định nói rằng, con dấu trên bức tranh này là của tiểu thư Tạ gia thời Chu triều – cháu gái nhỏ của Tạ gia. Vì nghịch ngợm nên mới để lại dấu ấn này.”
Ngón tay cầm thìa của Tang Ninh siết chặt lại.
Anh cong môi, hơi nghiêng người đến gần cô:
“Trùng hợp thay, chủ nhân của con dấu này tên là Tạ Tang Ninh.”
Tang Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo: “Đúng là trùng hợp thật.”
Giọng anh nhẹ như gió: “Anh còn nghe nói, Tạ Tang Ninh chỉ đóng dấu lên những thứ mình yêu thích nhất — sách cô ấy thích, tranh cô ấy thích, còn có… người đàn ông cô ấy thích.”
Tang Ninh sững người, trong mắt lóe lên chút hoảng loạn, rồi lại nghi hoặc: “Anh nghe từ đâu ra vậy?”
Cô đã tra hết sử sách, không có dòng nào ghi chép về cô cả.
Sử sách nào lại viết mấy chuyện vụn vặt như thế chứ?
Anh thần bí nói: “Anh có cách riêng của mình.”
Cô giữ gương mặt căng cứng, lại múc một thìa canh tuyết nhĩ đưa vào miệng.
“Tạ Tang Ninh.” Anh bất ngờ gọi.
Cô bất giác cắn vào thìa, gương mặt trắng nõn hơi cứng lại.
Anh chậm rãi nói: “Nghe nói là một tài nữ, giống hệt như em.”
Gương mặt cô vẫn căng cứng: “Đúng là trùng hợp thật.”
Anh khẽ nhếch môi cười, trong mắt là ý cười khó lường: “Ừ, thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.”
Cô cúi đầu tiếp tục uống canh.
Anh liếc cô một cái — con nhóc vô lương tâm này, còn dám lừa anh!
Nhưng khi nghĩ đến con dấu cô lén đóng vào tim anh, tâm trạng lại khó giấu được niềm vui.
Thôi thì, thật hay giả có quan trọng gì?
Quan trọng là, cô đang ở trước mặt anh, và cô rất yêu anh.
Anh vui vẻ thu lại bức tranh, đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, ngồi xuống phía đối diện để ăn cơm.
Tang Ninh nuốt miếng canh trong miệng, lén ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Anh có vẻ rất tự nhiên, thậm chí còn… khá vui vẻ?
Cô khẽ nhíu mày — giữa trưa lại như bị trúng tà, thật kỳ quái.
Đột nhiên lấy tranh ra chất vấn cô, rồi lại như không có chuyện gì.
Điện thoại Tang Ninh vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình rồi ngẩng đầu lên: “Chiều nay em phải về công ty một chuyến.”
Hạ Tư Tự nhíu mày: “Hôm nay em không nghỉ sao?”
“Em nghỉ nửa ngày rồi, nhưng công việc vẫn nhiều quá.”
Đống rối rắm từ tập đoàn Nam thị vẫn chưa giải quyết xong, đang trong giai đoạn thu dọn. Tập đoàn Trần thị mới mua lại vẫn chưa tiến hành điều chỉnh kế hoạch. Dự án đấu thầu mới cũng đã bắt đầu.
Nam thị là con thuyền lớn đang trong giai đoạn đi lên, cô không dám lơ là.
Anh liếc nhìn cô: “Nam Tang Ninh, hôm nay là ngày đầu tiên sau đám cưới của chúng ta.”
Cô gật đầu: “Ừ.”
Rồi đặt đũa xuống, đứng dậy.
Gương mặt anh tối sầm lại.
Nhưng cô không rời đi, mà vòng qua bàn ăn sang phía đối diện, cúi người hôn lên má anh.
Đôi mắt đen láy của anh thoáng d.a.o động, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Em đừng lấy trò này ra để xoa dịu anh, ưm…”
Cô nâng mặt anh lên, trực tiếp chặn môi anh lại.
Vừa nãy cô uống canh tuyết nhĩ hạt sen, dì Trương biết cô thích đồ ngọt nên đã cho nhiều đường, vị ngọt vẫn còn trong miệng, lướt vào khoang miệng anh, ngọt ngào khó tả.
Anh dang tay ôm eo cô, trực tiếp đặt cô ngồi lên đùi mình, giam cô trong lòng rồi hôn mãnh liệt.
Cô bị hôn đến nghẹt thở, gương mặt nhỏ dần đỏ ửng, mới đưa tay đẩy anh ra.
Anh chỉ hơi tách ra một chút, đôi mắt đen vẫn khóa chặt lấy cô.
Đôi mắt mờ sương của cô nhìn anh, như muốn nhìn thấu tâm tư anh, ngón tay khẽ kéo cổ áo ngủ của anh, hơi thở phập phồng: “Anh đưa em đến công ty được không?”
Anh nuốt một ngụm, ánh mắt dần trở nên u ám: “Em dụ dỗ anh thêm nữa, anh sẽ đưa em lên giường đấy.”
Ánh mắt cô khựng lại, lập tức đẩy anh ra và đứng dậy khỏi đùi anh: “Em đi thay đồ.”
Rồi bước nhanh vào phòng.
Ngay sau đó là tiếng “cạch” khóa cửa vang lên.
Anh khẽ nhíu mày — con nhóc vô lương tâm này!
Một tiếng sau, Hạ Tư Tự lái xe đưa cô đến công ty.
Trên đường đi, Tang Ninh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, lấy điện thoại ra xem WeChat.
Phát hiện hôm nay Kỷ Nghiên không nhắn tin cho cô.
Cô hơi nghiêng đầu. Bình thường mỗi ngày Kỷ Nghiên đều gửi cho cô rất nhiều tin nhắn — từ tin tức giải trí cho đến các video hài hước, một loạt là mấy chục tin.
Hôm nay lại yên tĩnh lạ thường.
Cô nghĩ ngợi một chút, rồi gửi tin nhắn WeChat cho Kỷ Nghiên:
[Hôm qua cậu uống hơi nhiều, hôm nay đỡ hơn chưa?]
Hôm qua là lễ cưới của cô, Kỷ Nghiên vì quá vui nên đã uống quá chén.
Đối phương không trả lời ngay lập tức.
Ngược lại, Hạ Tư Tự nhận một cuộc điện thoại:
“Anh cả.”
“Là Hạ Vân An à?”
“Ừ, được.”
Rồi anh cúp máy.
Tang Ninh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Tư Tự cau mày, hơi bực bội: “Trường học gọi phụ huynh, thằng nhóc Hạ Vân An lại gây chuyện rồi.”
Hạ Vân Chu đang ở trong quân đội, mấy chuyện nhỏ thế này chắc chắn không thể về được. Bà nội Hạ càng không thể đi giải quyết mớ rắc rối này, nên đương nhiên chỉ còn lại Hạ Tư Tự phải đi.
Tang Ninh mím môi: “Cũng chưa chắc là nó gây chuyện. Tính cách nó hơi nóng nảy, nhưng không giống người chủ động sinh sự.”
Anh cười lạnh: “Thằng nhóc đó là cần bị dạy cho một trận.”
Anh còn không hiểu rõ nó sao? Giờ nó ở biệt thự Vân Khê một mình, chẳng ai quản, giống như khỉ làm vua, muốn làm gì thì làm.
Hạ Tư Tự mặt không biểu cảm: “Đánh một trận là xong.”
Tang Ninh: “…”
Cô cau mày: “Anh nuôi trẻ con kiểu gì vậy?”
“Vậy chứ nuôi thế nào? Thờ nó trên bàn thờ chắc?” Anh hừ lạnh. “Yên tâm, thằng nhóc đó da dày thịt béo, chịu được đòn.”
Tang Ninh: “…”
Cô vẫn cảm thấy không yên tâm: “Khi nào đi đến trường? Em đi cùng anh.”
Hạ Tư Tự liếc cô một cái: “Lúc anh cần em thì bận, nhưng đến lượt thằng nhóc đó thì lại có thời gian?”
“…”
Cô cau mày, sao anh cứ kiếm chuyện với cô mãi thế?
Anh còn đáng ăn đòn hơn Hạ Vân An ấy!
Cô nghiêm túc nói: “Hạ Vân An từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh. Tính cách tuy nóng nảy nhưng nội tâm rất nhạy cảm, không phải kiểu đánh vài trận là dạy được đâu.”
Hạ Vân An và Hạ Tư Tự tuy tính tình có nét giống nhau, nhưng thực ra lại rất khác biệt. Hạ Vân An không có cảm giác an toàn. Nó không giống Hạ Tư Tự — từ nhỏ đã là cậu út được cưng chiều nhất nhà họ Hạ, mọi người vây quanh như sao vây trăng.
Mẹ của Hạ Vân An lại không may qua đời, cha thì quanh năm không có ở nhà, nên nó tự nhiên nhạy cảm hơn.
Anh xoa cằm, lời này cũng có chút đạo lý.
Nhưng đột nhiên anh lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn cô đầy bất mãn: “Ý em là gì? Anh là người đáng bị đánh à?”
Tang Ninh mặt không cảm xúc:
Anh có đáng ăn đòn hay không, trong lòng anh rõ nhất.
Cô đánh trống lảng: “Khi nào đi đến trường?”
“Nam Tang Ninh, em đừng có đánh trống lảng với anh!”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, công ty đã đến rồi.
“Em vào công ty trước đây.” Cô kéo cửa xe, nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại kéo về.
Anh nghiến răng nhẹ: “Anh là người đáng bị đánh đúng không?”
Cô nhịn không nổi nữa, trừng mắt nhìn anh: “Đúng!”