Hạ Tư Tự hôm nay như thường lệ đến trước cửa công ty cô lúc bảy giờ để đợi, không ngờ đợi nửa tiếng vẫn không thấy ai.
Ngược lại, anh lại nghe bảo vệ ở cổng nói hôm nay nhóm của cô vượt qua vòng sơ tuyển đấu thầu với công ty Hưng Hoành, tan làm thì cả nhóm đi ăn mừng.
Cô cũng không khách sáo gì, mới quen đồng nghiệp hai ngày đã vui vẻ tham gia tiệc tụ họp với họ rồi.
Anh đứng đó đợi suốt hai tiếng mới thấy cô từ buổi tiệc đi ra, còn có đồng nghiệp nam ân cần chủ động đòi đưa cô về nhà. Mới quen có hai ngày mà cô đã thân thiết với người ta như vậy rồi.
Hạ Tư Tự mặt mày lạnh tanh, tâm trạng bực bội.
Nhưng anh bỗng nhiên nhận ra ánh mắt cô đang dừng lại trên người mình, quay đầu nhìn sang thì vừa vặn chạm phải ánh mắt trong veo như lưu ly đầy dò xét của cô.
Cô đang nghiêm túc nhìn anh.
Ánh mắt anh khẽ d.a.o động, giọng điệu vẫn không mấy thiện chí: “Nhìn gì vậy?”
Tang Ninh lấy lại tinh thần, bước đến gần: “Sao anh lại ở đây?”
“Tiện đường.” Giọng anh lạnh lùng.
Tang Ninh chớp mắt, gật đầu: “Ồ.”
Hạ Tư Tự nheo mắt lại, luôn có cảm giác cô đang qua loa với anh.
“Lên xe, anh đưa em về.” Anh mặt lạnh nói.
Tang Ninh gật đầu, mở cửa ghế phụ rồi lên xe.
Thấy cô không từ chối, tâm trạng u ám vừa rồi của anh cũng sáng sủa hơn vài phần, vòng qua đuôi xe, mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.
Anh xoay vô lăng, lái xe hòa vào dòng xe cộ.
“Em uống rượu à?” Anh thấy má cô hơi ửng đỏ.
“Ừm, em uống hai cốc bia.”
Cô uống rượu dễ đỏ mặt, thực ra chưa say, nhưng chỉ cần hai cốc là mặt đã đỏ.
Hạ Tư Tự hơi cau mày: “Em mới quen họ mấy ngày? Đã đi ăn uống uống rượu với họ rồi à?”
“Là để ăn mừng mà.”
“Công lao đó liên quan gì đến em? Em mới vào nhóm hai ngày, chuyện đấu thầu đều do họ làm, qua được sơ tuyển thì công lao đâu phải của em. Người ta rủ đi là em đi ngay? Sao anh chưa thấy em dễ nói chuyện như vậy với anh?”
Tang Ninh quay sang nhìn anh: “Nhưng em cũng muốn đi.”
Hạ Tư Tự giật mình: “Tại sao?”
“Vì chưa từng tham gia.”
Hạ Tư Tự: ?
“Đây là chuyện gì hay ho à?”
“Chưa từng làm, nên muốn thử.” Tang Ninh cong môi cười, dưới ánh đèn neon, đôi mắt lưu ly ấy lấp lánh ánh sáng.
Đã đến thời đại này rồi, tất cả những trải nghiệm mới mẻ, cô đều không muốn bỏ lỡ.
Hạ Tư Tự khó mà hiểu được suy nghĩ đó của cô, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời ấy, lại cảm thấy cô tham gia những buổi tiệc tụ tập nhàm chán như vậy cũng chẳng sao cả.
Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Nhưng dù sao cũng là người lạ, em không cẩn thận một chút, lỡ như có ai say rượu rồi làm bậy thì sao…”
“Không đâu, họ cũng không dám. Họ biết em có ‘bối cảnh’, dù không biết cụ thể là gì, nhưng đều rất khách khí với em.”
Trong chốn công sở, ai mà không phải cáo già?
Càng là người không rõ gốc gác, họ càng không dám lỗ mãng. Lỡ đụng phải người không nên đụng, chỉ có nước xui tận mạng.
Tất nhiên còn một lý do nữa, Tang Ninh cần đứng vững trong dự án chế tạo tinh vi, cần xây dựng thế lực và quan hệ cho riêng mình, mà luân chuyển thực tập là cơ hội tốt nhất.
Cứ mãi giữ dáng vẻ tiểu thư cao cao tại thượng, tuy oai phong thật đấy, nhưng lại khó hòa nhập, càng khó lấy được thông tin có lợi, cũng không thể xây dựng thế lực riêng.
“Hơn nữa,” Tang Ninh lấy ra từ túi một bình xịt chống kẻ xấu, “Em có mang cái này.”
Hạ Tư Tự nhìn thấy cái chai nhỏ quen thuộc, ánh mắt khựng lại.
“Em luôn mang theo cái này?”
Tang Ninh gật đầu: “Lúc nào em cũng mang theo bên mình.”
Hạ Tư Tự: “…”
Ánh mắt anh lóe lên, nhìn về phía dòng xe phía trước: “Cũng cẩn thận phết nhỉ.”
Tang Ninh bỏ bình xịt vào túi nhỏ, cong môi:
“Cũng tạm thôi.”
Xe vẫn dừng lại ở con đường gần nhà họ Nam như mọi lần.
“Vậy em về trước nhé.” Tang Ninh lễ phép chào, “Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Giọng Hạ Tư Tự nhàn nhạt: “Ừ.”
Tang Ninh mở cửa xuống xe, đi thẳng về nhà.
Hạ Tư Tự ngồi trong xe, nhìn bóng lưng cô khuất dần, rơi vào trầm tư.
Đưa cô về nhà rồi, có thể đòi lời cảm ơn không nhỉ?
Cô vừa mới cảm ơn anh rồi còn gì.
Sau buổi tiệc hôm qua, mối quan hệ giữa Tang Ninh và các đồng nghiệp trong nhóm đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Sau khi ăn mừng xong, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị cho vòng tuyển chọn cuối cùng.
Tổ trưởng Lâm có phần lo lắng: “Thật ra khả năng được chọn cũng không cao lắm, dù sao thì hai công ty kia đều mạnh hơn chúng ta, đặc biệt là công ty của Lâm Thịnh, đã hợp tác với Hưng Hoành nhiều năm rồi, lần này rất khó để giành được đơn hàng này.”
“Dù sao thì chúng ta vượt qua được vòng sơ tuyển cũng đã được thưởng một khoản rồi, vòng cuối có qua hay không cũng không sao cả.” Lý Thành cười nói.
Ban đầu khi tham gia đấu thầu đơn hàng lớn của Hưng Hoành, mọi người cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng, cho dù không được chọn, làm quen một chút thì lần sau cơ hội hợp tác cũng cao hơn.
Tang Ninh nghĩ một lát rồi chủ động lên tiếng: “Hợp tác nhiều năm không đồng nghĩa với việc hoàn toàn hòa hợp. Tôi đã tìm hiểu tài liệu hợp tác giữa Hưng Hoành và Lâm Thịnh trước đây, hai năm gần đây tiến độ thi công của Lâm Thịnh càng lúc càng bị chậm trễ, Hưng Hoành chưa chắc đã hài lòng.”
Tổ trưởng Lâm kinh ngạc: “Tiểu Tang, em mới vào nhóm mấy ngày mà đã tra cứu kỹ vậy rồi à?”
Tang Ninh gật đầu: “Tôi còn để ý thấy lần trước tại hiện trường đấu thầu, bên Hưng Hoành rất coi trọng lần này, không có vẻ gì là chỉ làm hình thức để chọn sẵn Lâm Thịnh cả. Tổng giám đốc trẻ nhà họ – Tiểu Bùi tổng – còn đích thân đến tham dự, có thể thấy Hưng Hoành thật ra cũng đang có ý định đổi nhà sản xuất.”
Mọi người liên tục gật đầu: “Nói có lý!”
“Còn công ty Khải Phong thì đúng là có thực lực mạnh, linh kiện họ làm ra thực sự rất tinh xảo, nhưng cũng vì vậy mà giá thành rất cao. Nếu sản xuất số lượng lớn thì chi phí sẽ rất lớn.”
Tang Ninh nhìn tổ trưởng Lâm: “Nếu muốn thắng hai bên kia, không phải là không có cơ hội. So với Khải Phong, chúng ta có lợi thế về giá cả. So với Lâm Thịnh, chúng ta cần cơ hội để chứng minh bản thân hơn, cho nên thành ý cũng lớn hơn. Nếu chuẩn bị phương án theo hướng này, có lẽ có thể đánh cược một lần.”
Tổ trưởng Lâm phấn khích vỗ tay: “Tốt, tốt, tốt! Tiểu Tang, ý tưởng của em rất hay! Nói như vậy thì biết đâu chúng ta thật sự có cơ hội giành được dự án này!”
Vương Kỳ cười tươi: “Nếu lần này thật sự lọt qua vòng cuối, nhóm mình sẽ được thưởng một khoản lớn đấy! Tang Ninh, đến lúc đó em sẽ là công thần số một của nhóm!”
Tang Ninh khiêm tốn lắc đầu: “Em mới đến, chưa làm được gì cả. Giai đoạn chuẩn bị trước đó đều là công sức của mọi người, là thành quả chung.”
Tổ trưởng Lâm phấn khích đập bàn: “Được! Vậy thì chúng ta cứ theo hướng này mà chuẩn bị!”
Tuần tiếp theo, Tang Ninh trở nên bận rộn, hầu như tối nào cũng bảy, tám giờ mới tan làm. Dù sao thì vòng đấu thầu cuối cùng sắp diễn ra, ai nấy đều hừng hực khí thế.
Bảy giờ rưỡi, Tang Ninh cùng vài đồng nghiệp trong nhóm rời khỏi công ty.
“Tiểu Tang, em về bằng gì vậy? Hay là anh tiện đường đưa em về nhé?” Lý Thành nhiệt tình nói.
Vương Kỳ cười hì hì: “Anh đưa gì mà đưa? Người ta có bạn trai đến đón mỗi ngày cơ mà.”
“Hả?” Lý Thành ngớ ra.
Tang Ninh cũng hơi khựng lại.
Cụm từ “bạn trai” nghe có chút lạ lẫm.
Vương Kỳ nháy mắt với Tang Ninh: “Nè, chiếc Lange Rover kia lại đậu ở đó rồi kìa, mau đi đi, bọn chị đi trước nhé! Bye bye!”
“Vậy anh đi trước đây.” Lý Thành cũng vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi bọn họ rời đi, Tang Ninh bước về phía chiếc Lange Rover đậu ven đường.
Cô mở cửa lên xe, Hạ Tư Tự tiện tay đặt điện thoại xuống, ánh mắt lười nhác liếc nhìn cô: “Vừa rồi nói gì mà nói lắm thế?”
Tang Ninh nhìn anh bằng ánh mắt chân thành:
“Họ bảo anh đẹp trai.”
Hạ Tư Tự khẽ nhướng mày: “Ồ.”
Anh như thường lệ, lái xe đưa cô đi ăn tối, giọng điệu nhẹ nhàng: “Dạo này sao về càng ngày càng muộn?”
“Chuẩn bị đến vòng cuối rồi, ai cũng muốn cố gắng hết mình, nên đều rất nghiêm túc.” Tang Ninh cũng rất nghiêm túc.
Dù cô chỉ tham gia nửa chặng dự án này, nhưng ý nghĩa rất quan trọng, cô hy vọng mở đầu thật tốt, gặp may mắn.
“Khi nào thì đấu vòng cuối?” anh hỏi.
“Thứ Năm tuần sau.”
Cuối tuần này, cả nhóm không ai nghỉ, đợi dự án xong rồi mới nghỉ, dù sao nếu thành công thì tiền thưởng cũng rất đáng kể.
Hạ Tư Tự im lặng hai giây mới hỏi: “Vậy cuối tuần sau em có rảnh không?”
Tang Ninh gật đầu: “Chắc là có.”
“Ừ.”
Cô hỏi: “Có chuyện gì à?”
Anh mím môi, tay siết chặt vô lăng: “Không có gì cả.”
Tang Ninh nhìn anh một cái đầy nghi hoặc – người này càng lúc càng kỳ quặc.
Nhưng hiện tại cô không có tâm trí suy nghĩ nhiều, đầu óc vẫn đang bị phương án đấu thầu làm cho ù ù cạc cạc.
Hôm nay anh đưa cô đến ăn ở một quán món nhà nấu riêng, ăn xong như thường lệ lại lái xe đưa cô về đến đầu ngõ nhà họ Nam.
Tang Ninh lễ phép chào tạm biệt, đóng cửa xe rồi đi bộ về nhà họ Nam.
Khi đến trước cổng nhà, cô bỗng có linh cảm gì đó, dừng bước, quay đầu lại.
Không ngờ lại bất chợt bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn mình.