Anh không ngờ cô sẽ quay đầu lại, tay đang nắm vô-lăng siết chặt, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Tang Ninh chớp mắt, ánh mắt lóe lên một chút, sau đó quay người mở cổng sân rồi đi vào trong.
Một tuần chuẩn bị khẩn cấp, cuối cùng cũng đến thời khắc quyết chiến cuối cùng.
Sáng sớm thứ Năm, Tổ trưởng Lâm dẫn cả nhóm rầm rộ xuất phát, đến công ty Thương mại Hưng Hoành.
Trong phòng họp, đội ngũ đấu thầu của ba công ty đã có mặt từ sớm.
Đúng mười giờ, các nhân viên đánh giá của Hưng Hoành cũng lần lượt đến, Bùi Tùng Hàn hôm nay cũng có mặt.
Anh cởi khuy áo vest ngoài rồi ngồi vào ghế đánh giá, ngẩng đầu lên thấy Nam Tang Ninh đang ngồi phía sau.
Cô không còn như lần trước, lần này cúi đầu lật xem tài liệu, thần sắc nghiêm túc.
“Mời ba công ty lần lượt trình bày, sau buổi thuyết trình sẽ có kết quả trong vòng một tiếng.” Một quản lý của Hưng Hoành nói.
Cuộc đấu thầu bắt đầu, ba bên lần lượt lên trình bày.
Tập đoàn Nam thị do chính Tổ trưởng Lâm trình bày. Như Tang Ninh đã dự đoán, Lâm Thịnh giới thiệu nền tảng vững chắc mấy chục năm của mình và thương hiệu uy tín, còn Khải Phong thì thể hiện công nghệ tinh vi và hiện đại.
Tập đoàn Nam thị thì đưa ra mức giá phải chăng, thể hiện quyết tâm và thành ý muốn dùng đơn hàng này làm bàn đạp quảng bá thương hiệu – như một cách nói với Hưng Hoành rằng: Tập đoàn Nam thị giá rẻ, chất lượng tốt, lại vô cùng tận tâm.
Ban đầu, các nhân viên đánh giá của Hưng Hoành nghe khá hờ hững, nhưng dần dần lại bắt đầu quan tâm đến phần trình bày của Tập đoàn Nam thị.
“Tập đoàn Nam thị này cũng không tệ, có thành ý đấy.” Quản lý Ngô nói nhỏ với Bùi Tùng Hàn, “Ban đầu cứ tưởng họ chỉ làm nền, ai ngờ chuẩn bị kỹ càng thế.”
Bùi Tùng Hàn hơi nhếch môi cười: “Bọn họ đúng là khôn ngoan.”
So với hai công ty còn lại, Tập đoàn Nam thị không có ưu thế về công nghệ cao hay thương hiệu lâu đời, nhưng lại khéo léo biến điểm yếu thành điểm mạnh.
Đơn hàng lần này của Hưng Hoành không đòi hỏi kỹ thuật quá cao, nhưng cũng không chấp nhận bị làm qua loa, còn giá cả thì tất nhiên càng hợp lý càng tốt.
Tập đoàn Nam thị mong muốn dùng đơn hàng này làm thương hiệu, vậy thì họ nhất định sẽ dồn toàn lực và tâm huyết vào làm, mà giá lại còn thấp.
Ba bên kết thúc phần trình bày.
Các nhân viên đánh giá của Hưng Hoành rời khỏi, đến phòng họp nội bộ để thảo luận chọn đối tác.
Ba công ty tiếp tục ở lại phòng họp chính chờ kết quả.
Tổ trưởng Lâm lo lắng xoa tay: “Hy vọng được chọn!”
Vương Kỳ chắp tay cầu nguyện: “Trời ơi phù hộ, tôi cần tiền thưởng lần này lắm!”
Tang Ninh trầm ngâm một lúc: “Tôi nghĩ chúng ta có khả năng thắng.”
“Cái gì?!” Tổ trưởng Lâm kinh ngạc quay lại: “Cô biết bằng cách nào?”
Tang Ninh mỉm cười: “Tôi đoán thôi.”
Cô không phải lên trình bày, nên nãy giờ vẫn luôn quan sát biểu cảm của các nhân viên đánh giá Hưng Hoành, từ những thay đổi nhỏ trong nét mặt, có thể thấy họ hài lòng với Tập đoàn Nam thị.
Một giờ sau, người của Hưng Hoành quay lại thông báo: “Sau khi thảo luận nội bộ, chúng tôi quyết định chọn hợp tác với Tập đoàn Nam thị.”
Người của Tập đoàn Nam thị phấn khích đứng cả dậy.
Hai công ty còn lại lặng lẽ thu dọn rời đi.
Tổ trưởng Lâm xúc động bước lên bắt tay với quản lý Ngô: “Cảm ơn Hưng Hoành đã lựa chọn, Tập đoàn Nam thị chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!”
Quản lý Ngô cười: “Hợp tác vui vẻ. Lát nữa trợ lý tôi sẽ mang hợp đồng tới, chúng ta ký luôn nhé.”
“Được!”
Bùi Tùng Hàn đẩy cửa bước vào, Tổ trưởng Lâm lại hồ hởi chào đón: “Cảm ơn tiểu Bùi tổng đã chọn chúng tôi.”
Bùi Tùng Hàn khẽ gật đầu: “Phương án các người làm khá tốt.”
Tổ trưởng Lâm cười ha hả: “Vậy à? Khung ý tưởng phương án này chủ yếu là do Tang Ninh nghĩ ra đấy.”
Tổ trưởng Lâm từng dò hỏi quản lý Vương, tuy không có được thông tin cụ thể về Tang Ninh, nhưng cũng được ám chỉ rằng cô có hậu thuẫn rất mạnh, nên cô ấy cũng không dám nhận công về mình.
Cô ấy vừa nói vừa vẫy tay gọi: “Tiểu Tang, mau qua đây.”
Bùi Tùng Hàn nhìn Tang Ninh, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Tang Ninh đặt tài liệu xuống rồi bước đến: “Chào tiểu Bùi tổng.”
Bùi Tùng Hàn mỉm cười: “Nghe nói ý tưởng phương án này là của cô?”
Tang Ninh khiêm tốn: “Tôi chỉ góp ý một chút, chủ yếu vẫn là công sức cả nhóm. Cũng cảm ơn tiểu Bùi tổng đã coi trọng Tập đoàn Nam thị.”
Bùi Tùng Hàn khẽ cười lắc đầu – cô trước nay luôn kín kẽ, thậm chí còn giỏi giữ bình tĩnh hơn cả anh ta.
Rất nhanh, trợ lý mang hợp đồng đến, hai bên ký kết xong.
Bùi Tùng Hàn nói: “Trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm, hy vọng sau này hợp tác vui vẻ.”
Tổ trưởng Lâm ngỡ ngàng, không ngờ tiểu Bùi tổng lại đích thân mời ăn, đúng là vinh hạnh to lớn!
“Cảm ơn tiểu Bùi tổng!”
Mọi người đồng thanh đáp lời.
Bùi Tùng Hàn nhìn sang Tang Ninh, cô cũng đang mỉm cười.
Bùi Tùng Hàn mời ăn ở Vọng Giang Các – một nhà hàng cao cấp sang trọng, cả nhóm hơn mười người ngồi quanh một bàn tròn.
Hai bên trái phải của Bùi Tùng Hàn là các lãnh đạo cấp cao của Hưng Hoành, và cả quản lý Vương của Tập đoàn Nam thị vừa kịp đến.
Trong bữa tiệc, rượu qua rượu lại, không khí vô cùng hòa nhã.
Mỗi khi có người mời rượu, anh ta đều nâng ly nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngẩng đầu lên – thấy Tang Ninh đang ngồi phía đối diện, chăm chú bóc cua.
Bên cạnh cô, Vương Kỳ hào hứng hỏi:
“Tiểu Tang, cua lông ngon không?”
Cô mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ vui tươi, lúm đồng tiền bên má thấp thoáng hiện ra:
“Ngon lắm.”
“Vậy mình cũng ăn một con!”
Ánh mắt Bùi Tùng Hàn khựng lại một chút, không kiềm được bật cười khẽ.
Điện thoại của Tang Ninh reo một tiếng, cô lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ rồi mở điện thoại ra xem.
Tin nhắn của Hạ Tư Tự hiện lên:
[Trúng thầu chưa?]
Tang Ninh vui vẻ trả lời:
[Rồi!]
[Chúc mừng]
[Cảm ơn]
Phía bên kia không trả lời nữa, Tang Ninh chờ khoảng hai phút, nghĩ chắc đến đây là xong rồi, đang định cất điện thoại thì bên kia lại gửi thêm một tin:
[Thứ Bảy còn tăng ca không?]
[Không]
Lần này trúng thầu, nhóm của cô không cần tăng ca nữa, thậm chí còn có thể nghỉ bù cả cuối tuần bị chiếm dụng lần trước.
Phía bên kia lại im lặng ba phút.
Tang Ninh nhíu cậu – người này nhắn còn chậm hơn cả cô?
Cô còn chưa ăn hết con cua nữa mà!
Cuối cùng cũng có tin nhắn tới:
[Chiều thứ Bảy, sáu giờ, Khê Bàn Hoạ Lang, mừng em thắng thầu.]
Tang Ninh chớp mắt, nơi đó là chỗ nào vậy?
Cô ngẫm nghĩ hai giây, liền mở điện thoại ra tra Baidu.
[Khê Bàn Hoạ Lang: Nhà hàng cao cấp dành cho các cặp đôi, nằm ven hồ Lan Khê –Bắc Kinh, hoạt động theo hình thức đặt chỗ trước, phục vụ món ăn do đầu bếp Michelin đảm nhiệm, đồng thời có thể ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp.]
(Tang Ninh nghĩ thầm: Đến cả Baidu cũng hiểu được tâm tư của Hạ Tam.)