Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 76: Chương 76




“Tiểu Tang, lần này ý tưởng cho phương án là do em đưa ra, Tiểu Bùi Tổng cũng rất đánh giá cao em, nào, đến mời rượu Tiểu Bùi Tổng một ly đi.” Tổ trưởng Lâm gọi.


Nghe vậy, Tang Ninh đặt điện thoại xuống, vừa định cầm ly rượu thì Bùi Tùng Hàn khẽ giơ tay: “Không cần đâu, con gái uống nhiều không tốt, buổi chiều mọi người còn phải làm việc.”


Tang Ninh mỉm cười: “Cảm ơn Tiểu Bùi Tổng.”


Quản lý Vương liền tranh thủ nịnh bợ: “Tiểu Bùi Tổng đúng là người biết quan tâm người khác, chẳng trách người bên Hưng Hoành đều nói sẵn sàng đi theo Tiểu Bùi Tổng làm việc.”


Bùi Tùng Hàn cười nhạt: “Quản lý Vương quá khen rồi.”


Vương Kỳ kéo Tang Ninh thì thầm: “Không thể phủ nhận, đàn ông như Tiểu Bùi Tổng bây giờ hiếm lắm đó, vừa lịch sự lại có phong độ, không như mấy lão dê già, cả ngày chỉ chăm chăm ép rượu phụ nữ trên bàn tiệc.”


Tang Ninh cúi đầu tiếp tục bóc cua: “Có gì lạ đâu? Dòng dõi hào môn như anh ta, phụ nữ thế nào mà chưa từng gặp? Người từng trải rồi thì càng để tâm đến thể diện.”


Những người mang dục vọng hiện rõ trên mặt, thường chỉ là hạng nửa mùa, vừa tham lam vừa ngu ngốc.


“Nhưng Tiểu Bùi Tổng vừa đẹp trai lại giỏi giang, Hưng Hoành chỉ là một trong nhiều sản nghiệp của nhà họ Bùi, tương lai anh ấy chắc chắn sẽ là người thừa kế của gia tộc.”


Vương Kỳ nói đến đây thì có chút tiếc nuối: “Nhưng tôi nghe nói anh ấy đã đính hôn rồi, vị hôn thê của anh ấy thật có phúc, lấy được người đàn ông như thế, chắc kiếp trước cứu cả dải ngân hà.”


Tang Ninh không ngẩng đầu lên: “Phải là Tiểu Bùi Tổng mới là người kiếp trước cứu dải ngân hà ấy, sinh ra đã đường đường chính chính thừa kế cả gia sản đồ sộ nhà họ Bùi.”


“Ờ… nói vậy cũng hợp lý.”


Sau bữa tiệc, Tổ trưởng Lâm dẫn mọi người trong nhóm về công ty trước. Sau khi ký kết hợp đồng, công việc theo dõi sẽ được chuyển giao cho bộ phận kỹ thuật và sản xuất, nhưng giữa hai bộ phận vẫn cần bàn giao một số chi tiết.


Mọi người cùng gọi ba chiếc taxi trở về công ty.


Bùi Tùng Hàn được Quản lý Vương và vài lãnh đạo cấp cao của Hưng Hoành vây quanh ra ngoài, trò chuyện vài câu rồi ai nấy cũng rời đi.


Bùi Tùng Hàn đứng trên bậc thềm, từ xa nhìn thấy Tang Ninh cùng hai đồng nghiệp bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng, không quay đầu lại.


Anh lấy điện thoại ra, cúi đầu mở WeChat, ngón tay cái dừng lại ở khung chat với cô, do dự một lúc, như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.


Bỗng có một cuộc gọi đến, anh mím môi, bắt máy.

 

“Ba.”


“Tối nay về nhà ăn cơm, Giai Ni cũng đến, hai con sắp cưới rồi, hai nhà cùng gặp mặt, tiện thể bàn chuyện hôn lễ luôn.”


Anh hơi mím môi, giọng vẫn điềm đạm: “Vâng.”


Năm giờ chiều, Tang Ninh tan làm liền về nhà ngay.


Nhà họ Nam tối nay cũng có bữa cơm gia đình.


Chú Trương lái xe đến đón cô, vừa đến trước cổng nhà thì dừng xe đột ngột.


Tang Ninh đang định hỏi sao không lái vào, ngẩng đầu lên thì thấy ngay cặp tình nhân đang tranh cãi trước cổng.


“Anh còn đến tìm em làm gì? Anh đi mà ở bên Chiêm Nghi Quân đi! Dù sao anh cũng quan tâm cô ta hơn, trong lòng anh vốn chẳng có em!” Nam Tư Nhã mắt đỏ hoe, xoay người tức giận.


Trần Tranh nắm lấy tay cô: “Tư Nhã, em đừng bướng bỉnh như vậy nữa có được không? Nghi Quân bị thương ở tay, anh chỉ giúp đỡ cô ấy một chút với tư cách bạn bè thôi, nếu thật sự có gì thì sao anh lại nói thẳng với em được? Anh với cô ấy chỉ là bạn, không hề vượt quá giới hạn!”


Nam Tư Nhã hít mũi: “Vậy tại sao vì cô ta mà anh cúp máy của em? Vì cô ta mà cả tuần không đến gặp em! Trong lòng anh, rốt cuộc là ai quan trọng hơn?”


Trần Tranh tức giận: “Sao em lúc nào cũng không hiểu chuyện vậy? Em có biết nhà họ Chiêm có địa vị thế nào không? Nhà họ Trần cũng phải dựa vào họ, tất cả những gì anh làm đều vì nhà họ Trần, cũng là vì tương lai của chúng ta!”


Nước mắt Nam Tư Nhã rơi xuống: “Nhưng anh có biết mấy ngày nay em đau khổ thế nào không? Anh không nói lời nào đã bỏ mặc em, có phải anh không còn yêu em nữa?”


Trần Tranh dịu dàng lau nước mắt cho cô ta: “Tư Nhã, đừng nghĩ linh tinh, nếu anh không yêu em thì sao cưới em? Em là công chúa trong tim anh, anh thề, anh chỉ yêu một mình em.”


Hàng mi Nam Tư Nhã khẽ run, trong đôi mắt ngấn lệ hiện lên vẻ cảm động: “Anh Tranh…”


Trần Tranh ôm chầm lấy cô ta, nhẹ nhàng vuốt tóc.


“Em ấy à, quá đơn thuần, dễ bị người khác lừa, anh đã nói với em bao nhiêu lần phải cẩn thận con nhỏ tâm cơ Nam Tang Ninh kia, nó lúc nào cũng tìm cách phá hoại tình cảm của chúng ta, vì ghen tị với việc em có được tình yêu của anh nên mới giở đủ trò để chia rẽ chúng ta.”


Nghe vậy, tay Nam Tư Nhã siết chặt lại, nghiến răng: “Em sẽ không để cô ta đạt được mục đích đâu!”


“Rầm!” – Cửa xe bị đóng sầm lại.


Trần Tranh và Nam Tư Nhã giật mình quay đầu, chỉ thấy Tang Ninh mặt lạnh như tiền bước lại.


Trần Tranh lập tức che chắn cho Nam Tư Nhã, tức giận nhìn Nam Tang Ninh: “Cô lại muốn làm gì?!”


Ánh mắt Tang Ninh lạnh lùng: “Trước hết, đây là nhà tôi.”


Trần Tranh lập tức nghẹn lời, như nhận ra mình đang vô lý, sắc mặt trở nên gượng gạo.

 

“Thứ hai…”


Tang Ninh nhìn anh ta, cười giễu cợt: “Một gã đàn ông phải quỵ lụy một người phụ nữ khác để bảo vệ tương lai gia tộc mình, thì đừng có cố diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân nữa.”


Sắc mặt Trần Tranh thay đổi đột ngột, trắng bệch rồi xanh lét, vô cùng khó coi:


“Cô!”


Tang Ninh lại quay sang Nam Tư Nhã, khóe môi nhếch lên lạnh lùng:


“Muốn tôi ghen với cô? Chỉ tiếc là, Trần Tranh không xứng.”


Nam Tư Nhã thấy rõ ánh mắt khinh thường không hề che giấu của Nam Tang Ninh, mặt đỏ bừng vì giận, tức tối đến mức đầu óc như sắp nổ tung.


Nam Tang Ninh dựa vào cái gì mà coi thường Tranh ca ca của mình?!


Tang Ninh không thèm nhìn họ nữa, lướt qua rồi bước vào nhà họ Nam.


Trần Tranh tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé toạc gương mặt châm chọc đó của Tang Ninh!


Nhưng nghĩ đến đây là nhà họ Nam, mà Tang Ninh lại là đại tiểu thư, anh ta cũng không dám quá đáng, đành phải nuốt giận vào bụng.


“Loại đàn bà đanh đá như vậy, có khi chẳng ai thèm lấy.” Anh ta nghiến răng cười lạnh.


Hôm nay nhà họ Nam có buổi tiệc gia đình hiếm hoi, không khí vô cùng náo nhiệt, ông cụ Nam cũng rất vui vẻ.


“Hôm nay ta vừa nhận được tin, Tập đoàn Nam thị chúng ta giành được hợp đồng lớn của Hưng Hoành, đều là công lao của Tang Ninh.”


Ông cụ Nam nhìn Tang Ninh, gật đầu liên tục đầy hài lòng.


“Quản lý Vương cũng đã nói với ông rồi, bảo là con biểu hiện rất tốt. Nếu không nhờ con đề xuất hướng đi cho phương án đấu thầu lần này, chắc chắn không lấy được đơn hàng từ Hưng Hoành. Ban đầu ông còn lo con mới học hành chưa bao lâu, sợ vào công ty sẽ không thích ứng nổi, không ngờ con lại thông minh đến vậy, quả nhiên ông không nhìn nhầm người!”


Tang Ninh mỉm cười: “Là nhờ ông dạy dỗ tốt ạ.”


“Đơn hàng từ Hưng Hoành này, nhà họ Nam chúng ta đã thèm thuồng từ lâu rồi, dù gì cũng là sản nghiệp nhà họ Bùi, giờ kết nối được với họ, cũng xem như là một bước tiến lớn của nhà ta!”


Ông cụ Nam vô cùng phấn khởi: “Con mới vào công ty mà đã lập được công lớn như vậy, trước đây ba con vì đơn hàng của Hưng Hoành mà tốn không ít công sức, vậy mà vẫn không lấy được.”


Sắc mặt Nam Chấn Minh hơi biến đổi, cúi đầu đầy uất ức.


Tang Ninh khiêm tốn: “Đây là kết quả của sự cố gắng tập thể ạ.”


Ông cụ Nam gật đầu: “Con tiếp tục luân chuyển thực tập ở các phòng ban thêm một tháng nữa đi. Đợi con hiểu rõ hoàn toàn dự án sản xuất tinh xảo, ông sẽ giao cho con một đội riêng.”


Với năng lực của Tang Ninh, nếu không trọng dụng thì đúng là tổn thất lớn cho Nam thị.


Tang Ninh mỉm cười: “Cảm ơn ông nội.”


Sắc mặt Nam Tư Nhã có phần khó coi. Cô ta đã vào công ty nửa năm, đến giờ vẫn chỉ làm việc hành chính không quan trọng, trong tay không có chút quyền lực nào.


Còn Nam Tang Ninh mới vào công ty chưa được bao lâu, mà ông nội đã chuẩn bị cho Nam Tang Ninh dẫn dắt cả một đội?!


Sắc mặt Nam Chấn Minh cũng thoáng chút âm u. Ban đầu ông ta chẳng xem trọng việc Tang Ninh vào công ty, nghĩ rằng cô chỉ là nghe giảng vài buổi ở Kinh Đại, chẳng làm nên trò trống gì.


Ai ngờ chỉ mới nửa tháng, cô đã lấy được đơn hàng lớn của Hưng Hoành.


Lần đầu tiên Nam Chấn Minh cảm thấy áp lực. Ông vốn mong con gái mình có chút thành tựu, đừng để mất mặt, nhưng bây giờ cô quá xuất sắc, lại khiến ông trở nên kém cỏi.


Trong đáy mắt Nam Chấn Minh ánh lên một tia âm trầm.


Bữa tiệc gia đình hôm nay có thể gọi là viên mãn.


Ít nhất là với Tang Ninh, còn những người khác có thấy viên mãn hay không, thì không quan trọng.


Tối đó, sau khi tắm xong, Tang Ninh bị tin nhắn WeChat của Kỷ Nghiên dội bom.


[Chị em cậu giỏi quá đi mất! Tớ cứ tưởng cậu chơi cho vui, ai ngờ cậu làm thật?!]


[Sau này cậu thừa kế nhà họ Nam rồi nhớ bao nuôi tớ đó nha]


[Lúc chúng ta tụ tập, thuê luôn Thời Mặc nhảy múa cho chúng ta, cậu chi tiền]


Tang Ninh: …


[Thứ Bảy ra ngoài chơi đi! Tớ tổ chức tiệc ăn mừng cho cậu! Làm cái party nho nhỏ thế nào?]


Tang Ninh: [Thứ Bảy tớ bận, để Chủ Nhật đi]


[Cậu còn bận gì nữa? Không phải đơn hàng đã ký xong rồi sao?]


Tang Ninh ôm điện thoại, ngừng lại năm giây, rồi từ từ gõ chữ: [Ừm, chuyện nhỏ thôi]


Chiều thứ Bảy, sáu giờ, Tang Ninh ngồi xe ra ngoài, đến Khê Bàn Hoạ Lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.