Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 82: Chương 82




“Ưm…”


Tang Ninh khựng lại trong thoáng chốc. Anh đã cạy mở hàm răng của cô, bàn tay đang bóp cằm cô trượt lên, nâng lấy má cô và làm nụ hôn sâu hơn nữa.


Tang Ninh nghiêng đầu tránh đi, cuối cùng cũng thở được một hơi: “Có người nhìn thấy đấy!”


“Cửa kính xe có dán lớp chống nhìn trộm.” Anh lại cúi xuống hôn lên môi cô.


Lúc này Tang Ninh mới để mặc anh hôn tiếp.


Không biết có phải ảo giác của cô không, nhưng trên người Hạ Tư Tự có mùi bơ sữa, hôn anh như đang ăn một miếng bánh kem dâu ngọt ngào vậy.


Cô thích ăn bánh kem.


Nhưng ăn nhiều quá cũng thấy ngán.


Năm phút sau, Tang Ninh không chịu nổi nữa đẩy anh ra: “Em phải về rồi.”


Anh mở mắt ra với vẻ chưa thỏa mãn, trong mắt ánh lên vẻ u ám, giọng nói khàn khàn: “Vậy mai anh đến đón em tan làm.”


“Em vẫn chưa biết mai tan làm lúc nào.”


Hiện giờ cô đang luân chuyển thực tập ở bộ phận kỹ thuật, có rất nhiều thứ phải học, cô cũng không chắc mình sẽ bận đến khi nào.


Anh khẽ nhíu mày, dường như có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng: “Dù muộn đến đâu anh cũng đợi em.”


Tang Ninh cong môi cười: “Ồ.”


“Vậy em đi đây.” Cô mở cửa xe và bước xuống.


Trợ lý Ngôn đã đứng chờ bên ngoài, hai tay đưa cho cô một túi giấy đựng quà: “Nam tiểu thư, quà Tết Trung thu ạ.”


Đây là món quà người khác gửi đến, Hạ Tư Tự tiện tay để trong xe, giờ lại thành vật dùng được.


Tang Ninh gật đầu nhận lấy, xách túi giấy rời đi.


Hạ Tư Tự ngồi trong xe, nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, khóe môi khẽ cong lên.


Tang Ninh bước đi vài bước thì khựng lại, cẩn thận lấy gương nhỏ ra soi môi, tô lại son.


Sau đó tiếp tục bước đi, xe của nhà họ Nam đang đậu ở đó, ông cụ Nam còn đang cố ý chờ cô.


“Ông nội.” Tang Ninh đưa túi quà cho ông cụ, “Đây là quà Trung thu mà bà nội Hạ nhờ người gửi tặng.”


Ông cụ Nam vui đến mức không khép được miệng: “Hạ lão phu nhân thật là có lòng, còn nhớ gửi quà Trung thu cho nhà ta. Ta cũng phải chuẩn bị một phần lễ hậu để đáp lại.”


Tang Ninh gật đầu: “Ông nói đúng.”


“Đi thôi, về nhà trước đã.”


“Vâng.”


Tang Ninh vừa định đi về chiếc xe phía sau, không ngờ vừa xoay người lại thấy Bùi Tùng Hàn.


Anh ta đang tiễn khách, bắt gặp ánh mắt của cô thì hơi sững lại, rồi mỉm cười: “Nam tiểu thư.”


Tang Ninh lễ phép chào lại: “Tiểu Bùi tổng.”


Anh ta mím môi, ngập ngừng hai giây rồi nói: “Đi cẩn thận.”


Tang Ninh khẽ gật đầu, đi về phía chiếc xe sau, mở cửa xe lên xe.


Ông cụ Nam cũng khách sáo chào tạm biệt Bùi Tùng Hàn, anh ta ứng đối rất khéo léo.


Cho đến khi xe nhà họ Nam khuất khỏi tầm mắt, anh ta vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt vốn bình tĩnh nay lại mang theo vài phần trống trải.


Bùi tổng và Bùi phu nhân cũng đang tiễn khách, vừa lúc bước tới.


Bùi tổng hỏi: “Tư Tự đi rồi à?”


Bùi Tùng Hàn hoàn hồn lại: “Chắc là đi rồi.”


Anh ta không để ý lắm, chỉ nhớ là Hạ Tư Tự rời đi khá sớm.


Bùi tổng nhíu mày: “Gì mà chắc là? Tư Tự đi mà con không đích thân tiễn?”


Bùi Tùng Hàn mím môi: “Cậu ấy sẽ không để ý mấy chuyện đó đâu.”


Bùi tổng nghiêm giọng: “Việc người ta có để ý hay không là chuyện của người ta, con phải chắc chắn mình đã chu toàn! Đừng nghĩ vì từ nhỏ đã quen biết mà được phép sơ suất, nhà họ Bùi ta còn phải trông cậy vào nhà họ Hạ.”


“Con biết rồi, ba.” Anh ta nói giọng nhạt.


Những lời như vậy từ nhỏ anh ta đã nghe đến quen, hai chữ “chu toàn” như đã khắc vào xương máu, chưa từng có lấy một lần vượt khuôn phép.


“Thôi được rồi, Tùng Hàn sắp kết hôn rồi, ông còn mắng nó như vậy. Có chuyện gì mà nó chưa làm tốt chứ?” Bùi phu nhân nói.


“Con cưới Giai Ni rồi sớm sinh một đứa, nhà ta cũng yên tâm hơn. Nhà họ Chúc và nhà họ Bùi liên hôn, hai nhà hợp tác cùng có lợi, vững vàng hơn.” Bùi tổng nói.


Bàn tay buông thõng bên người của Bùi Tùng Hàn khẽ siết lại, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn họ: “Ba, cuộc hôn nhân này nhất định phải kết sao? Không có quan hệ thông gia, nhà họ Bùi và nhà họ Chúc vẫn hợp tác rất tốt…”


Sắc mặt Bùi tổng bỗng thay đổi: “Con đang nói vớ vẩn gì vậy?! Hôn sự này đã định từ hai năm trước, liên hôn và hợp tác bình thường có thể so sánh được à? Chỉ có liên hôn mới thực sự là người một nhà!”


Bùi phu nhân cũng trách: “Tùng Hàn, sao con có thể nói như vậy? Mau xin lỗi ba con đi!”


Bùi Tùng Hàn mím chặt môi, không nói thêm lời nào.

 

Bùi tổng chỉ tay vào anh ta đầy tức giận: “Con tưởng con mọc cánh rồi hả, dám trái lời ba mẹ? Ba nói cho con biết, đừng có mà nảy sinh mấy cái ý nghĩ vớ vẩn đó! Con đường mà nhà mình đã trải sẵn cho con là tốt nhất rồi, con còn chưa hài lòng cái gì? Về mà tự kiểm điểm lại đi!”


Nói xong, ông giận dữ quay người bỏ đi.


Bùi phu nhân cũng nghiêm mặt lại: “Tùng Hàn, con là người thừa kế của nhà họ Bùi, sau này cả gia nghiệp đều đặt lên vai con. Con phải biết rõ trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, đừng hành động theo cảm tính.”


Bàn tay đang buông thõng bên chân của Bùi Tùng Hàn lại siết chặt một lần nữa, rồi lại thả lỏng, anh ta nhẹ giọng nói: “Vâng.”


Thứ Ba, Tang Ninh chính thức bắt đầu thực tập tại bộ phận kỹ thuật. Tất nhiên, không yêu cầu cô phải tự tay chế tạo linh kiện, nhưng ít nhất cũng phải hiểu được toàn bộ quy trình sản xuất và kỹ thuật công nghệ.


Điều này với cô khá khó khăn, vì phần công việc này không liên quan gì đến những mưu mô, đấu đá hay toan tính lòng người mà cô vốn quen thuộc – chỉ toàn là kiến thức kỹ thuật khô khan.


Những máy móc thiết bị và số liệu mà thời Chu chưa từng thấy bao giờ cứ thế dồn dập nhét vào đầu cô, khiến đầu óc cô choáng váng.


Nhưng thời gian của cô không nhiều, cũng không thể lười biếng, nên cô học rất chăm chỉ. Hôm nay phải làm thêm đến tận mười giờ tối mới rời khỏi công ty.


Công ty lại không nằm trong khu trung tâm, giờ này đã rất yên tĩnh, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng người.


Cô vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc Lange Rover quen thuộc đậu bên đường, ôm lấy tập hồ sơ trong tay, cô sải bước đi đến.


Cô mở cửa xe, thấy Hạ Tư Tự đang tựa người trên ghế lái, nhắm mắt lại như thể đang ngủ.


Cô nhẹ nhàng lên xe, đóng cửa, suy nghĩ có nên đánh thức anh hay không.


Ánh mắt cô rơi vào gương mặt điển trai của anh, dừng lại một chút.


Không biết có phải vì anh đang nhắm mắt hay không, che đi đôi mắt đen sâu thẳm thường ngày, khiến cả người anh lúc này trông hiền lành hơn hẳn, hiếm hoi thấy được sự ngoan ngoãn.


Cô ngắm kỹ anh, ánh mắt dần dần lướt xuống, hàng mi dày đen, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng.


So với bình thường, nhìn anh lúc này dễ chịu hơn nhiều.


Không kiềm được, cô nghiêng người về phía trước, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.


Bỗng hàng mi của anh khẽ rung, đôi mắt đen sâu thẳm bị che giấu giờ đây mở ra, ánh nhìn rõ ràng và sáng suốt dán chặt vào cô.


Tang Ninh lùi lại, giữ khoảng cách như thể chưa có gì xảy ra, giọng điềm tĩnh: “Sao anh lại ngủ quên vậy?”


Nhưng Hạ Tư Tự chẳng có ý định bỏ qua chuyện đó, anh nhìn cô, ánh mắt khó lường: “Em lén hôn anh đấy à?”


Tang Ninh chớp mắt: “Em thấy anh ngủ, định gọi dậy mà.”


“Vậy sao? Mà em lại hôn môi anh à?”


Cô mặt không đổi sắc: “Em đói rồi, đi ăn trước đã.”


“Em muốn ăn cơm hay muốn ‘ăn’ anh?”


“…”


Lông mày cô giật giật: “Hạ Tư Tự!”


Anh cong môi, trong mắt ánh lên vẻ đắc ý: “Nam Tang Ninh, em thích anh đến vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.