Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 83: Chương 83




“….”


Có lúc cô thật sự rất muốn đầu độc cho anh câm luôn!


“Anh phiền quá đi!”


Anh cong môi cười: “Được rồi, không nhắc nữa.”

Sợ cô ngại.


Anh ngừng lại một chút rồi nói: “Nhưng thiệt thòi thì anh không chịu đâu, anh phải hôn lại.”


“…”


Cô không chịu nổi nữa: “Vậy mấy lần trước anh hôn em thì tính sao?”


Anh hơi nhướng mày: “Em cũng có thể hôn lại mà, anh đâu có cấm.”


“…”


Cô hít một hơi thật sâu: “Anh còn nói thêm câu nào nữa là em đi ngay bây giờ đấy.”


Anh gật đầu: “Vậy thì đi ăn cơm nhé.”


Cô hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới anh. Bị anh chọc một phát, đầu óc vốn đang mơ màng của cô bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.


Anh vui vẻ vỗ nhẹ vô lăng, lái xe hòa vào dòng xe cộ. Cả cơn bực bội chờ đợi cả đêm cũng tiêu tan hết.


Chờ cô một chút cũng chẳng sao, dù sao cô cũng thích anh đến vậy mà.


Anh đưa cô đến quán ăn gia truyền mà trước đó họ từng ghé qua, cô ăn liền hai bát cơm.


“Nhà họ Nam không cho em ăn cơm à?” Hạ Tư Tự hỏi.


Tang Ninh thỏa mãn đặt đũa xuống, cầm ly sữa chua lên uống một ngụm. Vị chua chua ngọt ngọt, đúng khẩu vị của cô.


“Em dùng não nhiều nên nhanh đói.” Cô lại uống thêm một ngụm sữa chua.


Anh hơi nhíu mày: “Ông em đã cho em luân phiên thực tập rồi, từ từ mà học, vội gì chứ?”


Nhìn cô ngày nào cũng mệt mỏi như vậy, anh cũng thấy xót xa.


“Em không muốn kéo dài quá lâu.”


Cô đặt ly sữa chua xuống, ngước mắt nhìn anh, trong mắt lại không hề có chút mệt mỏi nào, ngược lại còn sáng rực: “Hơn nữa, em cũng thích.”


Tim anh bỗng chững lại một nhịp, mím môi hỏi:


“Thích gì cơ?”


“Thích học những điều mới mẻ.” Cô cong môi cười.


“…”


Anh đưa tay sờ mũi: “Ồ.”


Tuần này của Tang Ninh rất bận, hầu như phải làm việc đến mười giờ tối mới xong. Hạ Tư Tự mỗi tối đều đến đón cô, đưa cô đi ăn rồi mới chở về nhà.


Nhưng thời gian ở bên nhau cũng không nhiều, vì tan làm là cô đã mệt mỏi lắm rồi.


Thứ Bảy hiếm hoi được nghỉ, Kỷ Nghiên hẹn Tang Ninh đi dạo phố.


Tang Ninh ngủ đến khi tự tỉnh, gần trưa mới ra khỏi nhà. Đồng hồ sinh học của cô lại trùng hợp với Kỷ Nghiên, vì tối hôm qua Kỷ Nghiên đi quẩy đến khuya, giờ này mới tỉnh được.


“Nè, cho cậu này.”


Kỷ Nghiên đưa cho cô một ly trà sữa: “Trà xanh dâu tây popper mà cậu thích đấy.”


Tang Ninh vui vẻ nhận lấy, cắm ống hút rồi hút một ngụm. Ngọt thật, ngon thật.


“Cậu đến lúc nào vậy?” Cô hỏi.


Kỷ Nghiên cũng cắm ống hút vào ly của mình: “Tớ cũng mới tới thôi, gọi ly trà sữa ngồi đợi cậu. Cậu bận rộn như tổng thống quốc gia ấy, chẳng thấy bóng dáng đâu.”


“Chuyện công ty bận quá.”


“Ừ ừ ừ, Nam tiểu thư của chúng ta còn phải tranh gia sản mà.” Kỷ Nghiên hừ nhẹ, “Nể tình sau này cậu bao nuôi tớ, tha thứ cho cậu lần này.”


Tang Ninh mỉm cười.


Kỷ Nghiên đột nhiên nghi hoặc tiến lại gần: “Sao tớ thấy cậu có gì đó lạ lắm.”


Tang Ninh chớp mắt: “Hả?”


“Có phải cậu đang giấu tớ chuyện gì không?” Kỷ Nghiên nheo mắt.


“Đâu có.” Đôi mắt Tang Ninh càng thêm trong sáng.


Kỷ Nghiên xoa cằm, giọng điệu nghi ngờ:

“Nhưng sao tớ cảm thấy, cậu hơi khác thường.”


“Khác gì cơ?”


“Tớ cũng không biết nói sao nữa, nhìn cậu… có vẻ, ừm, tươi tỉnh hơn ấy.”


Tang Ninh nghĩ một chút: “Có lẽ là vì hôm qua tớ ngủ 12 tiếng.”


Cô mệt cả tuần rồi, giấc ngủ đó thật sự rất đã.


Kỷ Nghiên gật gù: “Ra vậy.”


“Vậy bọn mình đi dạo thôi.”


“Đi! Tớ sẽ dẫn cậu đến một cửa hàng thương hiệu nhỏ ít người biết, cậu chắc chắn sẽ thích!”


“Ở đây còn có cửa hàng sao?” Tang Ninh nghi ngờ. Nơi này không phải khu trung tâm, trái lại còn khá yên tĩnh, cũng không có nhiều cửa tiệm.


“Tất nhiên rồi.”


Kỷ Nghiên kéo cô vào một tòa nhà nhỏ màu trắng, đẩy cửa kính bước vào.


Bên trong được trang trí thanh nhã, phong cách vừa táo bạo vừa mới lạ.


Nhưng nhìn không giống một cửa hàng thời trang bình thường, mà giống một studio hơn.


“Kỷ tiểu thư.” Nhân viên lập tức nhận ra Kỷ Nghiên, bước lên chào hỏi.

 

Kỷ Nghiên lập tức kéo Tang Ninh lên lầu: “Chị Giai Ni có ở đây không?”


“Có ạ, nhưng…”


Nhân viên còn chưa kịp nói hết câu, Kỷ Nghiên đã kéo Tang Ninh lao thẳng lên lầu hai.


Vừa lên đến nơi, tiếng “Chị Giai Ni” còn chưa thoát khỏi miệng Kỷ Nghiên thì cô đã cứng đờ tại chỗ.


Chúc Giai Ni đang ngồi sau bàn thiết kế, trên bàn là đầy các bản vẽ. Bên cạnh cô ấy, một người đàn ông đang cúi xuống hôn cô ấy.


Mà người đàn ông đó, không phải là Bùi Tùng Hàn.


Cả Kỷ Nghiên và Tang Ninh đều sững sờ, hóa đá tại chỗ khi bắt gặp cảnh tượng đó.


Chúc Giai Ni nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn, thấy họ có vẻ kinh ngạc, liền đẩy người đàn ông kia ra, tiện tay đặt bút chì xuống rồi đứng dậy cười đón họ:


“Sao hai em lại tới đây?”


Kỷ Nghiên đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng, đứng yên không động đậy. Tang Ninh cũng lần đầu tiên gặp cảnh tượng như vậy, nhất thời không giấu được sự bối rối trong mắt.


Cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Bọn em đi dạo ngang qua.”


“Là Kỷ Nghiên dẫn em tới đúng không?” Chúc Giai Ni cười cười, quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi rót nước cho các cô ấy đi.”


Người đàn ông gật đầu: “Được.”


Rồi anh ta đi xuống dưới.


Kỷ Nghiên sững sờ đến nỗi mặt cứng đờ: “Chị Giai Ni, anh ta là…”


Giọng Chúc Giai Ni thản nhiên: “Là trợ lý của chị, cũng là bạn trai chị.”


Kỷ Nghiên, Tang Ninh: …


“Chuyện này, mong hai em đừng làm ầm lên. Hôn lễ giữa hai nhà Chúc và Bùi sắp diễn ra rồi, chị không muốn xảy ra chuyện gì.”


Chị nói là “hôn lễ giữa hai nhà Chúc và Bùi”, chứ không phải “hôn lễ của chị và Bùi Tùng Hàn”.


Tang Ninh gật đầu: “Chị Chúc yên tâm, bọn em sẽ không nói linh tinh đâu.”


Chúc Giai Ni nhìn cô, ánh mắt dừng lại hai giây rồi mỉm cười: “Cảm ơn.”


Cô ấy nói: “Nam tiểu thư lần đầu đến, để chị thiết kế cho em một chiếc váy nhé.”


Tang Ninh hơi bất ngờ, nhưng lại nghĩ, có lẽ chị ấy làm vậy là để bịt miệng cô.


Món lợi này, cô phải nhận.


Cô gật đầu: “Cảm ơn chị Chúc.”


Chúc Giai Ni mỉm cười: “Không có gì.”


Cô ấy đích thân lấy thước dây ra đo số đo cho Tang Ninh.


Còn Kỷ Nghiên thì vẫn trong trạng thái mơ hồ, như thể chưa hoàn hồn sau cú sốc.


Nửa tiếng sau, hai người rời khỏi studio.


Kỷ Nghiên vẫn không thể tin nổi: “Chị Giai Ni lại có người yêu khác, nhưng tớ nhớ rõ ràng là chị ấy…”


Rõ ràng là rất thích Bùi Tùng Hàn.


Tang Ninh trầm ngâm: “Chị Chúc rất bình tĩnh, chứng tỏ vị hôn phu của chị ấy chắc cũng biết chuyện này.”


Kỷ Nghiên như trời sụp trước mắt.


“Thật kinh khủng! Vậy mà họ sắp kết hôn rồi.”


Tang Ninh mím môi: “Cũng không lạ, vốn dĩ là liên hôn giữa hai gia tộc, không có tình cảm là chuyện bình thường.”


Dù sao thì yêu nhau đến sống c.h.ế.t như Trần Tranh và Nam Tư Nhã cũng là chuyện hiếm.


Ánh mắt Kỷ Nghiên bỗng trở nên u ám: “Đúng vậy, dù sao thì cũng là liên hôn, sau cùng tớ cũng phải đi lấy chồng vì gia đình thôi.”


Tang Ninh im lặng.


Cô không muốn thấy một Kỷ Nghiên rực rỡ như thế lại bị trói buộc trong cuộc hôn nhân mình không mong muốn, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì.


Thậm chí hiện tại, cô còn chưa kiểm soát được vận mệnh của chính mình.


Nhưng Kỷ Nghiên dù sao cũng vẫn là chính cô ấy, sau nửa tiếng u sầu đã nhanh chóng hồi phục, kéo Tang Ninh tung hoành khắp trung tâm thương mại, quẹt cháy một cái thẻ.


“Nếu không thể phản kháng, thì phải dốc sức mà hưởng thụ!” — Kỷ Nghiên nói ra một chân lý.


Chủ nhật.


Tang Ninh xuất phát lúc mười một giờ, đến một nhà hàng cao cấp trong khu CBD.


Cô đẩy cửa phòng riêng bước vào, Hạ Tư Tự đã ngồi chờ ở đó.


“Sao anh tới sớm vậy?” Tang Ninh ngạc nhiên.


Họ hẹn nhau mười hai giờ gặp, cô đã cố tình đến trước nửa tiếng.


Hạ Tư Tự thản nhiên nói: “Không có gì làm nên đến trước thôi.”


Tang Ninh chớp mắt: “Ồ, em cũng thế.”


“Thật không? Anh tưởng em bận đến mức không sắp xếp nổi lịch trình nữa rồi chứ?” Giọng anh lành lạnh.


Tang Ninh: …


Cô bận cả tuần, cuối tuần khó khăn lắm mới được nghỉ, phải đi dạo với Kỷ Nghiên trước, quả nhiên anh không vui.


“Kỷ Nghiên đã hẹn em từ sớm rồi, bình thường bọn em đâu có gặp được.”


“Bình thường em cũng chẳng gặp anh được mấy phút.” Sắc mặt anh không tốt.


“…”


Cô mặt không biểu cảm: “Anh định cãi nhau với em bằng được à?”


“Anh chỉ sợ em mệt đến c.h.ế.t thôi.”


Rồi anh bỗng nói: “Hay là chúng ta đính hôn trước đi, như vậy nhà em cũng không dám ép em nữa.”


Ánh mắt Tang Ninh thoáng khựng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.