Chương 1: Máu Nhuộm Thiên Đường
Diệc Thần ngồi trên đỉnh Tinh Vân Thành — tòa thành cao nhất của Tiên Giới, được kiến tạo từ linh khí ngưng tụ qua hàng vạn năm.
Từ nơi đây, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh đại lục đang lụi tàn dưới chân mình. Mái tóc ngắn nhẹ bay theo gió. Đôi mắt hắn vô cảm, không mang theo niềm vui cũng chẳng có chút thương cảm nào cho chuyện này.
Tiên Giới đã sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ!
Máu chảy tràn lan như suối đỏ, hoà cùng ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ. Những kẻ còn sống sót của Tiên Giới đang cố vùng vẫy, dùng hết chút sức mạnh cuối cùng để kháng cự. Nhưng kháng cự cũng vô ích…
Đằng sau lưng Diệc Thần, bầu trời bị xé rách bởi một khe nứt hắc ám, vô số ác quỷ từ Quỷ Giới tràn ra. Tiếng kêu khóc, tiếng gào rú và cả những tiếng cười điên loạn hoà quyện với nhau tạo nên một khung cảnh đầy hỗn loạn.
Dưới chân hắn, kết giới cuối cùng bảo vệ Tiên Giới đã tan vỡ. Những lớp phong ấn cổ xưa được tạo nên từ ý chí của bao đời Tiên Đế, từng là ranh giới bất khả x·âm p·hạm giữa ánh sáng và bóng tối.
Tất cả đều đã bị nghiền nát! Những tàn dư linh quang còn sót lại đang tan rã thành từng sợi mỏng, bay lên không trung rồi biến mất như tro bụi.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên sau lưng Diệc Thần.
Lưu Ly bước ra từ làn khói mỏng. Mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, ánh mắt cô bình lặng như mặt hồ không gợn sóng.
“Ca ca, bọn chúng không chịu đầu hàng” Cô nói, giọng thản nhiên.
Diệc Thần không quay đầu lại, cũng không đáp. Ánh mắt vẫn nhìn xuống Tiên Giới đang cháy, như đang suy tính điều gì đó.
Một khoảng lặng trôi qua. Lưu Ly bước đến gần hơn, đứng bên cạnh hắn. Dưới chân họ, những đợt sóng lửa vẫn bốc lên, nuốt chửng từng tòa cung điện. Từ xa, tiếng chuông báo động cuối cùng vang lên, đứt đoạn và rời rạc.
“Ca ca, anh muốn giữ lại tù binh không?” Cô hỏi tiếp, lần này giọng nhỏ hơn.
Diệc Thần cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khẽ, không rõ là đang nói với cô hay đang nói với chính mình.
“Không cần.”
Chỉ một câu. Ngắn, gọn, và dứt khoát.
Bầu trời phía sau họ bắt đầu biến sắc. Vết rạn đen khổng lồ từ Quỷ Vực vẫn đang lan rộng, như một v·ết t·hương không ngừng rỉ máu. Lũ quỷ tiếp tục tràn vào. Không ai cản nổi.
Và rồi, từ sâu trong đ·ống đ·ổ n·át phía đông, một luồng linh khí khác thường bừng lên. Một bóng người vẫn còn sống, vẫn đang chiến đấu.
Lưu Ly nghiêng đầu, liếc mắt nhìn. “Hắn ta hình như là… Tiên Vương!”
Diệc Thần không nói gì, nhưng ánh mắt đã rời khỏi biển lửa, dừng lại nơi điểm sáng vừa bừng lên trong đống tro tàn.
…
Từ giữa đ·ống đ·ổ n·át, một người đàn ông bước ra. Trên người hắn là chiến giáp bạc đã rạn vỡ, máu loang đến tận gấu áo, nhưng dáng đứng vẫn thẳng, ánh mắt vẫn không đổi. Mỗi bước hắn đi, đất dưới chân dường như được linh lực nâng đỡ, không hề lún xuống giữa hoang tàn đổ nát.
Hắn chính là Tiên Vương, người đứng đầu Tiên Giới.
Phía sau hắn, các Đại Chư Tiên lần lượt xuất hiện, từng người mang theo khí thế trấn áp bốn phương. Họ không còn y phục lộng lẫy, không còn pháp bảo hào nhoáng. Chỉ còn là những kẻ sống sót, mang theo ánh mắt đã trải qua tận cùng tuyệt vọng.
Không ai nói một lời. Bởi bọn họ hiểu, đây không còn là trận chiến để giành lại vinh quang, mà là cuộc đối mặt cuối cùng, giữa người muốn giành lại sự sống và những kẻ muốn huỷ diệt tất cả.
…
Tiên Vương siết chặt thanh kiếm đã sứt mẻ. Máu vẫn rỉ ra từ v·ết t·hương trên vai, nhưng giọng hắn vang lên rõ ràng:
“Diệc Thần, ngươi ra đây đi.”
Gió nổi lên. Tro bụi bay xoáy quanh tòa thành đổ nát. Trên tầng cao, Diệc Thần khẽ cúi đầu. Hắn bước ra khỏi mép thành, thân ảnh từ từ hạ xuống như một bóng đen rơi thẳng vào trung tâm chiến trường.
Ngay khi chân hắn chạm đất, những luồng khí tức kỳ dị cũng đồng loạt hiện ra phía sau lưng hắn, bảy bóng người xuất hiện trong im lặng, mỗi kẻ đều mang theo uy áp dị thường.
Chúng chính là các Vệ Hồn Thượng Quỷ của Diệc Thần.
Lưu Ly vẫn đứng trên cao, lặng lẽ quan sát mọi thứ bên dưới. Cô cũng là một Vệ Hồn Thượng Quỷ, nhưng Diệc Thần lại không muốn cô tham gia cuộc chiến lần này.
Trên mặt đất, Diệc Thần ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn và Tiên Vương giao nhau, không có hận thù, không có tiếc nuối, chỉ còn lại sự xác nhận cho một kết thúc không thể tránh khỏi. Không khí nặng nề đến mức mặt đất dưới chân hai người bắt đầu rạn nứt.
Diệc Thần bước lên một bước.
“Sao thế ? Ông chắc cũng không nghĩ rằng, Tiên Tộc sẽ có kết cục như ngày hôm nay có phải không ?” giọng hắn mỉa mai.
Tiên Vương đáp, từng chữ đều chứa đầy phẫn nộ:
“ Ngươi đã phá bỏ hòa ước. Tự ý t·ấn c·ông Tiên Giới…”
Diệc Thần khẽ bật cười.
“Hòa ước?”
Hắn nhướn mày, ánh mắt lướt qua gương mặt lạnh cứng của Tiên Vương.
“Ta đã nói rất rõ trong buổi hội đàm cuối cùng, hoặc là thuần phục ta, hoặc là chuẩn bị cho c·hiến t·ranh. Các người chọn im lặng.”
Tiên Vương siết chặt chuôi kiếm, máu từ vai chảy xuống càng lúc càng nhiều. Hắn gằn giọng:
“Cuồng vọng… Ngươi nghĩ chỉ riêng Quỷ Tộc cũng có thể thâu tóm toàn bộ thiên hà này sao?”
Hắn nghiến răng, ánh mắt lóe lên một tia hyj vọng cuối cùng:
“Thiên Thần Tộc sẽ không bỏ mặc bọn ta. Viện quân của bọn họ sắp đến rồi. Đến lúc đó, ngươi sẽ không thoát nổi đâu.”
Diệc Thần nghiêng đầu. Giọng hắn nhàn nhạt, gần như thờ ơ:
“Chúng sẽ không tới đâu.”
Ánh mắt hắn lướt qua bầu trời đang cháy rực trên cao, nơi từng là ranh giới của kết giới bảo vệ Tiên Giới.
“Thiên Thần Tộc sẽ không vì các người mà dốc toàn lực. Bởi vì bản thân chúng… còn đang lo giữ lấy mạng mình.”
…
Thiên Không Thành - Thần Vương Điện
Trên tầng trời thứ 8 của Thiên Giới, ánh sáng thiên giới vẫn đang xoay chuyển chậm rãi quanh đỉnh tháp trung tâm, tựa như mọi thứ vẫn bình lặng. Nhưng bên trong đại điện thủ hộ, không khí đã sớm trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Một thiên thần áo choàng trắng, toàn thân nhuốm đầy bụi thiên quang, quỳ một gối trước bậc thềm. Giọng hắn khẩn cấp:
“Thưa Thần Vương đại nhân, viện quân cho Tiên Giới đã sẵn sàng xuất phát.”
Lời hắn vừa dứt thì một thiên thần áo trắng khác vội vã xông vào, chưa kịp hành lễ đã cất giọng:
“Không thể xuất phát! Biên giới phía Tây vừa bị tập kích, là Ngạo Thiên và các Thiên Tà Thần!”
Cả đại điện chìm vào một thoáng im lặng c·hết chóc. Một vị Thượng Thần râu bạc đứng bật dậy, giọng trầm xuống như sấm:
“Chúng chọn đúng thời điểm thật…”
Thiên Thần Vương ngồi trên cao, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai thiên thần bên dưới. Ông trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi cất tiếng:
“Rút viện quân. Lập tức chuyển hướng về biên giới. Thiên Thần Tộc… không thể để mất thêm một tấc đất nào nữa.”
…
Cuộc chiến giữa Ngạo Thiên và Thiên Giới sau đó cũng diễn ra vô cùng khốc liệt.
Không ai cản được bước tiến của Ngạo Thiên.
Không ai cản được các Thiên Tà Thần.
Từng đợt t·ấn c·ông ập đến như bão lửa, cuốn phăng mọi tuyến phòng thủ nơi biên giới Tây Vực.
Những cột sáng thiên giới bật lên liên tục rồi nhanh chóng tắt lịm giữa tầng không, như những ngọn nến yếu ớt bị giẫm nát trong đêm giông.
Ngạo Thiên không nói một lời. Trên người hắn, chiến giáp đen sẫm nhuốm máu kẻ địch, đôi mắt lạnh như vực sâu nhìn thẳng vào những hàng quân đang dần tan rã.
Phía sau hắn, các Thiên Tà Thần lần lượt giáng thế. Tham Lam, Thịnh Nộ, Kiêu Ngạo, Đố Kỵ, U Sầu… từng cái tên được nhắc đến với nỗi sợ trong ký ức của Thiên Thần Tộc giờ đã thực sự xuất hiện, cùng lúc, cùng chiến tuyến.
Trận địa nghiêng ngả.
Trời đất rung chuyển.
Một vị Thần Tướng hét lớn, ra lệnh tập hợp đội hình phản công, nhưng chỉ vài giây sau, đầu hắn rơi khỏi cổ bởi lưỡi hái của Tà Thần Cuồng Sát.
Trong khoảnh khắc ấy, thiên giới cuối cùng cũng hiểu ra:
Đây không phải là cuộc t·ấn c·ông gây nhiễu… mà là một lời tuyên chiến thật sự.
…
Cuộc chiến nhanh chóng đẩy lên cao trào. Quân đội Quỷ Tộc, dưới sự dẫn dắt của Ngạo Thiên và các Thiên Tà Thần, đã tiến sâu vào một phần ba lãnh thổ của Thiên Thần Tộc.
Những vùng đất từng được xem là bất khả x·âm p·hạm giờ đây đã nhuộm máu và khói lửa. Thiên Giới lần đầu tiên trong hàng vạn năm bị đẩy vào thế thủ hoàn toàn.
Và tệ hơn cả, không còn ai dám chắc rằng họ sẽ trụ được bao lâu.
…
Cổ Thần Điện
Đứng trước mối đe dọa đang lan rộng khắp Thiên Giới, những Cổ Thần vẫn ẩn mình suốt hàng vạn năm cũng không thể tiếp tục giữ thái độ bàng quan được nữa.
Bên trong Cổ Thần Điện, tám bóng người cổ xưa xuất hiện quanh một bàn đá phủ đầy cổ văn đang phát sáng mờ mờ. Giọng nói trầm thấp của U Vân Cổ Thần vang lên:
“Quỷ Tộc đã đi quá xa. Nếu trận thế hiện tại bị phá vỡ, trật tự thiên đạo sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
Tĩnh Nguyệt Cổ Thần, người vẫn lặng lẽ nhìn theo vòng quay luân hồi từ thuở khai thiên, gật đầu:
“Chúng ta phải tham chiến. Không thể tiếp tục đứng ngoài nữa.”
Thế nhưng, Thái Dương Cổ Thần lại chậm rãi lắc đầu. Thanh âm của ông ấm mà kiên quyết:
“Không được. Nếu cả chúng ta cũng bước vào cuộc chiến này mà vẫn thất bại, thì mọi hy vọng cuối cùng sẽ tan thành tro bụi.”
Lời của Thái Dương Cổ Thần vừa dứt, một sự tĩnh lặng nặng nề bao trùm cả gian điện.
Rồi Luyến Tâm Cổ Thần, người từ lâu đã không còn tin vào chiến thắng đến từ sức mạnh thuần tuý, lên tiếng. Giọng bà sắc lạnh, không vòng vo:
“Các người, ai dám tự tin có thể đánh thắng được Ngạo Thiên?”
Ánh mắt bà quét qua từng người, dừng lại ở Tĩnh Nguyệt và Thái Dương.
“Thắng được một Thiên Tà Thần thì sao? Ngạo Thiên mới là mấu chốt của toàn bộ vấn đề. Hắn không thất bại, Quỷ Tộc sẽ không lùi bước.”
Lôi Nguyên Cổ Thần nắm chặt tay, lôi điện lách tách quanh người. Hắn cắn răng:
“Vậy chẳng lẽ cứ để hắn càn quét cả Thiên Thần Tộc rồi tiến tới chúng ta sao?”
Luyến Tâm cười nhạt, ánh mắt bà lạnh như băng giá vạn năm:
“Ta không nói là không ngăn. Nhưng không phải bằng cách đối đầu trực diện.”
Dứt câu, bà nhìn sang Vấn Tâm Cổ Thần hỏi:
“Cô đã tìm thấy Nhược Thuỷ chưa ?”
Vấn Tâm Cổ Thần khẽ gật đầu, giọng bà ta trầm xuống:
“Tìm thấy rồi, nhưng cô ta không muốn giúp chúng ta.”
Luyến Tâm khẽ nghiêng đầu, giọng không đổi: “Vì Diệc Thần?”
Vấn Tâm đáp, ánh mắt hơi cụp xuống:
“Và cả Ngạo Thiên. Cô ta từng ở cạnh cả hai, từng được họ cứu, cũng từng vì họ mà phản lại Thiên Giới.”
Luyến Tâm im lặng một lúc, rồi bật cười, tiếng cười không mang chút vui vẻ nào:
“Đúng là thứ tình cảm ngu ngốc…”
Vấn Tâm ngẩng đầu, ánh mắt quét qua các Cổ Thần còn lại:
“Ta sẽ đi gặp cô ta một lần nữa. Nếu Nhược Thủy vẫn không chịu hợp tác, thì…”
Lời bà chưa dứt thì Luyến Tâm đã cắt ngang:
“Tôi sẽ đi cùng cô, tôi có cách khiến Nhược Thuỷ phải giúp chúng ta.”
Giọng Luyến Tâm không lớn, nhưng lại lạnh đến thấu xương. Các Cổ Thần còn lại nhìn nhau, không ai lên tiếng phản đối.
Bởi vì họ hiểu: thời gian không còn nhiều nữa. Và nếu Nhược Thủy thực sự là quân cờ có thể xoay chuyển thế cục, thì dù là bằng thuyết phục… hay ép buộc, cô ta cũng phải ra tay.
…
Luyến Tâm và Vấn Tâm Cổ Thần rời khỏi Cổ Thần Điện trong im lặng. Không ai biết họ đã nói gì với Nhược Thủy, chỉ biết rằng khi hai vị Cổ Thần trở về, Nhược Thủy đã đồng ý theo họ.
Không lâu sau đó, một tin tức bí mật lan truyền đến Ngạo Thiên và Diệc Thần.
“Nhược Thuỷ đang gặp nguy hiểm!”
Ngạo Thiên ngừng tiến quân. Diệc Thần cũng trầm mặc suốt một canh giờ. Bởi cả hai… đều hiểu rõ Nhược Thuỷ quan trọng đến mức nào, dù không muốn thừa nhận nhưng họ cũng chẳng thể làm ngơ.