Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 2: Kẻ lụy tình




Chương 2: Kẻ lụy tình
Tại một hành tinh vô danh.
Vừa nghe tin Nhược Thủy gặp nguy hiểm, Ngạo Thiên lập tức rời bỏ chiến trường Thiên Giới, không chút do dự lao đến đây.
Nhưng đây cũng là nơi được định sẵn sẽ là mồ chôn của hắn.
Thiên Thần Tộc đã chờ giây phút này từ rất lâu. Họ biết Ngạo Thiên là một ác quỷ cường đại, cơ hội tiêu diệt hắn chỉ có một, và lần này bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua nó.
Trên hành tinh mà Ngạo Thiên đang đứng đã bị phủ bởi một lượng lớn Thánh Thủy, thứ độc dược chí mạng với ác quỷ.
Dưới tác dụng của nó, một ác quỷ mạnh mẽ như Ngạo Thiên cũng phải suy yếu đi một bậc.
Ngạo Thiên đứng giữa vùng đất bị thánh thủy bao phủ, đôi mắt đỏ sậm quét qua khắp không gian xung quanh.
Mùi Thánh Thủy nồng đậm len lỏi trong không khí, từng luồng khí thanh khiết mang theo sức mạnh bài xích ác quỷ không ngừng ăn mòn cơ thể hắn.
Nhưng hắn không quan tâm.
Điều quan trọng nhất lúc này là Nhược Thủy. Hắn nhanh chóng tìm thấy nàng, kiểm tra một lượt, xác nhận nàng không hề b·ị t·hương. Hắn khẽ thở phào.
Nhưng ngay khi định đưa Nhược Thủy rời khỏi nơi này thì bỗng nhiên.
“Ầm!”
Một tia sáng chói lóa giáng xuống từ trên trời, đánh thẳng vào vị trí của hắn. Ngạo Thiên lách người né tránh, nhưng ngay khoảnh khắc đó, ba bóng người khổng lồ đã xuất hiện trước mặt hắn.
Ba vị Cổ Thần mạnh nhất Thiên Thần Tộc!
Thái Dương Cổ Thần, người tỏa ra ánh sáng rực rỡ như một mặt trời thu nhỏ, giọng nói mang theo sự uy nghiêm lạnh lùng:
“Ngạo Thiên, ngươi vẫn dám đến đây một mình sao?”
Ngạo Thiên nhếch môi, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt:
“Dựa vào ba người các ngươi, muốn ngăn cản ta sao?”
Thái Âm Cổ Thần cười nhạt:
“Ahahaha. Ngươi thật quá kiêu ngạo. Ngươi không thử nhìn lại mình xem, tình trạng hiện giờ của ngươi thế nào?”
Ngạo Thiên ngưng tụ quỷ khí định tung chiêu nhưng giờ hắn mới nhận ra. Sức mạnh của hắn từ Hư Vô Cảnh đã bị ép xuống Hỗn Nguyên Cảnh từ bao giờ.
Biết mình mắc bẫy, Ngạo Thiên cao giọng mắng:
“Lũ khốn các ngươi, thật hèn hạ!”
Ba vị Cổ Thần vẫn không mảy may quan tâm đến những lời lẽ của hắn. Đối với họ mà nói, việc g·iết Ngạo Thiên là mục tiêu quan trọng nhất, dù phải dùng đến mưu hèn kế bẩn cũng không thành vấn đề.
Thái Dương Cổ Thần nhìn Ngạo Thiên, giọng điệu như đã nắm chắc phần thắng:
“Ngạo Thiên, ngươi đã thua rồi!”
Ngạo Thiên nhìn những kẻ trước mặt, ánh mắt hắn tràn đầy căm phẫn.
Hắn siết chặt nắm đấm. Nhưng rồi, ánh mắt hắn dần trở nên điềm tĩnh. Tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Một ý niệm lóe lên trong đầu hắn.
“Hừm! Để ta cho các ngươi biết thế nào là sức mạnh nghịch thiên!”
Ngạo Thiên phất tay, dựng lên một kết giới bảo vệ Nhược Thủy, rồi nói với thứ gì đó trong không khí:
“Này Linh Hồn Vô Định, chúng ta hợp nhất đi!”
Một giọng cười xuất hiện trong không khí:

“Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng phải nhờ đến tôi rồi!”
Một luồng khí màu đỏ đen xuất hiện lượn quanh Ngạo Thiên sau đó nhập vào cơ thể hắn.
“Rầm!”
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên.
Thánh thuỷ bao bọc xung quanh hành tinh này cũng nhanh chóng bị bốc hơi. Từ trong khói bụi, Ngạo Thiên bước ra, mỗi bước chân tạo ra một vòng hắc quang quanh cơ thể.
Thái Âm Cổ Thần tròn mắt, sắc mặt bà ta tái nhợt, giọng nói lạc đi vì hoảng sợ:
“Mười ba… mười ba vòng hắc quang… hắn ta thật sự có thể vượt qua cảnh giới Hư Vô rồi!”
Ba Cổ Thần vây g·iết hắn hôm nay bắt đầu hoảng loạn rồi.
Thái Dương Cổ Thần lùi lại một bước, giọng nói run rẩy:
“Vô Niệm Cảnh, cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sao có thể…”
Cổ Thần bọn họ dù bung hết thực lực cũng chỉ đạt đến Thần Nguyên Cảnh.
Khi Ngạo Thiên ở trạng thái đỉnh phong của Hư Vô Cảnh chúng hợp sức còn chưa chắc thắng được, bây giờ hắn đã bước vào Vô Niệm Cảnh.
Cái bẫy mà họ giăng ra để tiêu diệt hắn… giờ đã trở thành mồ chôn chính họ.
Áp lực từ cơ thể Ngạo Thiên lan tỏa khắp không gian. Không cần hắn ra tay, chỉ riêng sát khí tỏa ra cũng đủ khiến cả ba cảm thấy nghẹt thở.
Bọn họ bắt đầu cân nhắc rút lui.
Nhưng… Thái Dương Cổ Thần vẫn còn một kế sách dự phòng khác.
Hắn không hề dao động, chỉ lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhược Thủy.
Nhược Thủy hơi do dự, bàn tay khẽ run lên, nhưng rồi cô cũng dứt khoát.
Từ phía sau, cô ghim thẳng một con dao vào lưng Ngạo Thiên. Con dao đó chính là thánh khí mạnh nhất của Thiên Thần Tộc. Một khi nó đâm vào cơ thể của quỷ tộc thì sẽ trực tiếp phá hủy linh hồn của chúng, cho dù Ngạo Thiên có cơ thể bất tử đi nữa thì một khi linh hồn đã tan biến thì cũng không thể tái sinh được!
Ngạo Thiên theo phản xạ mà quay lại phía Nhược Thuỷ, hắn khi này vẫn chưa hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.
Nhược Thuỷ tức thì ôm lấy Ngạo Thiên, cô khóc nấc nói:
“Ta…ta…xin lỗi ngài…thực sự…xin lỗi ngài!”
Ngạo Thiên nhìn Nhược Thuỷ, đôi mắt đầy sự khó hiểu.
Tại sao cô ấy lại phản bội hắn, hắn mạo hiểm đến đây là vì cô ấy mà ?
Ngọn nguồn của chuyện này đều do một chữ “yêu” mà thành.
Nhược Thuỷ cho dù bị Diệc Thần chối từ nhưng cô vẫn không thể quên hắn, đến cuối cùng đã bị các thiên thần dụ dỗ.
“Phải g·iết Ngạo Thiên thì cô mới có thể đường đường chính chính mà trở về bên Diệc Thần!”
Còn Ngạo Thiên tới bây giờ vẫn là một kẻ lụy tình.
Hắn dù biết nơi này là một cái bẫy nhưng vẫn bất chấp nguy hiểm mà đến cứu cô.
Nhưng tại sao Nhược Thuỷ lại phụ lòng hắn ? Hắn nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy nỗi đau và sự hoài nghi.
Giọng hắn khàn đi, trong lòng vẫn níu giữ chút hy vọng mong manh:
“Nếu đổi lại, người đến cứu em hôm nay là Diệc Thần… em có làm như thế không?”

Nhược Thủy cúi đầu, bờ vai nhỏ khẽ run lên. Cô không đáp, nhưng sự im lặng ấy còn tàn nhẫn hơn bất cứ câu trả lời nào.
Ngạo Thiên đứng lặng.
Cơn đau từ v·ết t·hương chẳng là gì so với nỗi xót xa đang dâng tràn trong lòng. Hắn bật cười. Một nụ cười méo mó, đầy chua chát. Dù hắn có làm gì đi nữa, trái tim Nhược Thủy chưa từng thuộc về hắn…
Nhân lúc Ngạo Thiên đã b·ị đ·âm trọng thương, Thái Hư Cổ Thần lập tức ra tay, không để hắn có cơ hội thoát. Một luồng ánh sáng bùng lên, trực tiếp xuyên qua cơ thể Ngạo Thiên, khiến cho Nhược Thuỷ đang ôm lấy hắn nên cũng hứng trọn.
Thế nhưng… Chuyện đã vượt quá sự tính toán của các Cổ Thần.
Ngạo Thiên sau khi bước vào Vô Niệm Cảnh đã có sự thay đổi lớn, một v·ết t·hương nhỏ kia sao có thể làm gì được hắn.
Khi ánh sáng tan đi, bóng dáng Ngạo Thiên vẫn đứng đó. Hắn rút con dao khỏi lưng mình, v·ết t·hương nhanh chóng khép lại như thể chưa từng tồn tại.
Thái Dương Cổ Thần trợn mắt, giọng đầy kinh hãi:
“Không thể nào, ngay cả thánh khí mạnh nhất của thiên giới cũng không làm gì được tên đó sao ?”
Ngạo Thiên khi cũng chẳng quan tâm đến phản ứng của bọn họ.
Hắn cúi xuống, đỡ Nhược Thủy dậy.
Hơi thở của cô càng lúc càng yếu đi. Ánh mắt cô giao với hắn, trong đó chỉ còn lại sự ân hận và nỗi đau.
Nhược Thuỷ là người khiến hắn phải lâm vào tình cảnh này. Nhưng Ngạo Thiên thật sự quá yêu cô, hắn sẽ không để cô ấy c·hết mà bằng mọi giá phải cứu sống cô.
Máu của hắn là thứ có thể cứu sống cô lúc này. Ngạo Thiên không chút do dự dùng kiếm rạch trên tay mình một đường. Máu chảy ra, nhỏ xuống môi Nhược Thủy.
Tuy nhiên cơ thể của Nhược Thuỷ lại xuất hiện phản ứng co giật dữ dội, v·ết t·hương vẫn còn nguyên như cũ, không thể nào lành lại.
Ngạo Thiên vẻ mặt đầy kinh ngạc. Hắn nhìn cô, ánh mắt dần tràn ngập sự hoang mang.
Không thể nào! Máu quỷ của hắn tại sao lại vô hiệu với Nhược Thuỷ?!
Hay do cô ấy là nữ thần nên…
Nhược Thủy khó nhọc nắm lấy tay hắn, hơi thở yếu ớt, giọng cô nhẹ đến mức gần như tan biến trong không khí:
“Cảm…cảm…ơn ngài…”
Rồi, cô chìm vào hôn mê.
Ngạo Thiên siết chặt nắm tay.
Hắn không còn thời gian để bận tâm đến nguyên nhân.
Nếu máu hắn không cứu được Nhược Thủy, thì vẫn còn một cách khác, để cứu lấy cô... đó là đi đến Dòng Sông Vĩnh Hằng.
Không chút do dự, Ngạo Thiên bế lấy Nhược Thủy, xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói lạnh lùng của Thái Hư Cổ Thần vang lên phía sau:
“Muốn chạy sao ? Hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi đây.”
Lời còn chưa dứt, thì từ xa bỗng xuất hiện hai luồng hắc khí lao đến như tia chớp. Khi chạm đất, chúng hóa thân thành hai nữ quỷ xinh đẹp. Một trong hai người nhìn Ngạo Thiên, dịu dàng cất lời:
“Ngạo Thiên đại nhân, chúng tôi đến để đưa ngài về.”
Ngạo Thiên chỉ liếc qua hai nữ quỷ ấy một cái, rồi không chậm trễ, lập tức ôm Nhược Thủy rời đi.
Thái Hư Cổ Thần toan đuổi theo, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, không gian quanh hắn bất ngờ bị bao phủ bởi một màu xám tro mơ hồ.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Nhận ra sức mạnh kia, hắn gầm lên giận dữ:
“Quỷ vực Vô Sắc… Ngươi là Vô Sắc Quỷ – Lệ Như Sương!”

Như Sương nghiêng đầu, khẽ nói với nữ quỷ bên cạnh:
“Tỷ sẽ lo mấy tên này, muội mau chóng đuổi theo Ngạo Thiên đại nhân đi.”
Nữ quỷ kia không nói lời nào, chỉ gật nhẹ rồi hóa thành một dải khói đen, lướt đi theo hướng Ngạo Thiên vừa biến mất.
Thái Âm Cổ Thần nhìn Như Sương, trong mắt là vẻ khinh miệt lạnh lẽo:
“Dựa vào một mình ngươi mà muốn ngăn ba người bọn ta ? Vô Sắc Quỷ, ngươi không biết tự lượng sức rồi.”
Dứt lời, bà ta vung kiếm. Một đạo kiếm quang lạnh buốt xé rách không gian, chém thẳng về phía Như Sương!
Nhưng đúng lúc đó… Vụt!
Một chiếc ô bay tới, cắt ngang nhát kiếm trong tích tắc.
Ngay sau đó, bốn chiếc ô nữa đồng loạt xuất hiện, xoay vòng quanh Thái Âm Cổ Thần, vây lấy bà trong một vòng tròn kỳ dị.
Từ xa, một nữ quỷ bận y phục đỏ thẫm, n ngồi vắt vẻo trên một chiếc ô, chậm rãi tiến lại gần.
Ánh mắt Thái Âm Cổ Thần trầm xuống, giọng bà ta tràn đầy phẫn nộ:
“Cửu Ô Quỷ – Nghê Tiểu Mạn… Ngươi cũng đến rồi sao?”

Thái Âm Cổ Thần gằn giọng, ánh mắt vẫn lạnh như băng:
“Nhưng hai Vệ Hồn Thượng Quỷ thôi thì vẫn chưa đủ để ngăn được bọn ta đâu!”
Ngay khi lời vừa dứt, một giọng nói mềm mại nhưng đầy mê hoặc vang lên từ hư không:
“Vậy nếu tính thêm cả ta… thì vừa đủ ba người rồi.”
Trên bầu trời, một cánh cổng không gian chậm rãi mở ra. Từ trong bóng tối, một con bướm đen lặng lẽ bay ra, xoay vòng giữa không trung rồi hóa thành hình dáng một nữ quỷ tuyệt sắc.
Thái Dương Cổ Thần cau mày, giọng hắn trĩu nặng sát khí:
“Hồ Điệp Quỷ – Chu Khả Hân… Ngươi lẽ ra phải đang ở chiến tuyến của Tiên Tộc mà!”
Hắn không ngờ Diệc Thần lại có thể nắm bắt tình hình nhanh đến vậy. Chỉ trong thời gian ngắn, đã điều động đến ba Vệ Hồn Thượng Quỷ để tiếp ứng cho Ngạo Thiên.
Nhận ra tình thế đã đổi chiều, rằng không còn cơ hội truy đuổi Ngạo Thiên nữa, Thái Dương Cổ Thần siết chặt nắm tay, cố nén cơn phẫn nộ. Hắn liếc nhìn hai Cổ Thần bên cạnh, giọng lạnh lẽo như băng:
“Tạm thời bỏ qua Ngạo Thiên đi. Chúng ta hợp sức giải quyết bọn Quỷ Vệ Hồn này trước đã!”
...
Quay trở lại phía Ngạo Thiên.
Lúc này, nữ quỷ kia cũng đã đuổi kịp hắn đến tận bờ Dòng Sông Vĩnh Hằng.
Thấy cô bám theo đến đây, Ngạo Thiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Giọng hắn trầm và nghiêm nghị:
“Dạ Huyên, quay về đi.”
Dạ Huyên không hề nao núng. Cô đáp lại bằng một chất giọng kiên quyết, không cho phép từ chối:
“Diệc Thần ca ca đã dặn, tôi nhất định phải mang ngài trở về!”
Ngạo Thiên cúi nhìn Nhược Thủy đang nằm bất động trong vòng tay mình, hơi thở cô yếu ớt như tơ mỏng.
Hắn biết, cô không còn nhiều thời gian nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, rồi khẽ lắc đầu. Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo mà dứt khoát:
“Nói lại với Diệc Thần… ta xin lỗi hắn.”
Không để Dạ Huyên kịp phản ứng, Ngạo Thiên siết chặt Nhược Thủy trong vòng tay, nhắm mắt lại và lao mình xuống dòng sông.
Cả hai thân ảnh chìm dần trong làn nước sâu thẳm, để lại Dạ Huyên đứng ngẩn người, hoàn toàn bất ngờ trước những gì vừa xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.