Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 16: Em gái trở về




Chương 16: Em gái trở về
Vài ngày trôi qua trong im lặng, cô gái pha lê đó mà hắn đang chờ vẫn không xuất hiện. Hắn không biết phải làm gì, cũng không biết phải tìm cô ta ở đâu. Cảm giác như mình rơi và thế bị động, hoàn toàn bị động.

Reng! Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng đang bao trùm căn phòng của Thiên Tân.
Hắn theo phản xạ với lấy chiếc điện thoại đang reo.
Giọng nói của người đầu dây bên kia vang lên, nhưng nghe có phần ngập ngừng, như muốn xác minh điều gì đó.
“Xin chào, chúng tôi đang gọi từ bệnh viện Tường Hòa. Chúng tôi muốn hỏi liệu anh có phải là người thân của cô Đoàn Thiên An không ạ?”
Câu hỏi bất ngờ khiến tim hắn nghẹn lại.
Môi hắn mấp máy, phải một lúc lâu sau, hắn mới thốt lên được: “Phải…là tôi…em gái tôi…con bé đang ở bệnh viện của các người sao?”
Người từ đầu dây bên kia tiếp tục nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm trọng.
“Chúng tôi muốn thông báo về tình trạng của cô bé. Cô ấy vừa được đưa đến bệnh viện của chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được bệnh lý cụ thể. Nếu anh là người thân, vui lòng đến ngay để hoàn tất thủ tục điều trị.”
Thiên Tân cảm thấy toàn thân như bị đông cứng lại. Cảm giác hỗn loạn giữa vui mừng và lo lắng xâm chiếm tâm trí hắn. Hắn không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ có thể gật đầu đáp lại, giọng nghẹn ngào, cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng.
“Vâng… tôi sẽ đến ngay.”
Hắn vội vàng cúp máy, rồi vội vã thay đồ, không một chút chần chừ, lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Kiều Trang từ nãy đến giờ vẫn ngồi cạnh hắn, nghe rõ toàn bộ cuộc điện thoại. Cô lặng im, ánh mắt không rời khỏi Thiên Tân đang vội vã chuẩn bị rời đi. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn, trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Có gì đó không đúng.
Thiên An vừa mới b·ị b·ắt cóc không bao lâu, tung tích còn chưa rõ ràng, sao giờ đột nhiên lại xuất hiện trong một bệnh viện bình thường?
Mấy kẻ b·ắt c·óc kia rốt cuộc đã làm gì với em ấy?
Nhưng điều khiến Kiều Trang lo lắng nhất không phải là Thiên An, mà là Thiên Tân. Cô sợ đây không phải tin mừng, mà là một cái bẫy. Một cái bẫy tinh vi được dựng lên chỉ để dẫn dụ hắn đến.
Và nếu đúng như vậy… thì lần này, người gặp nguy hiểm… sẽ là hắn.

Khi đến bệnh viện Tường Hòa, hắn vội vã vào trong, tìm đến quầy tiếp tân. Cô y tá trực quay sang nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp:
“Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh?” Hắn thở dốc, vội vàng đáp:
“Bệnh nhân Đoàn Thiên An. Tôi là người nhà của cô bé.”
Cô y tá lướt nhanh qua bảng thông tin bệnh nhân, rồi ngẩng lên, ánh mắt có phần nghiêm trọng:
“Cô ấy đang trong tình trạng hôn mê. Hiện tại chúng tôi vẫn chưa xác định được nguyên nhân cụ thể. Cô bé đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt số 5. Anh vui lòng đến quầy bên kia để hoàn tất thủ tục nhập viện…
Chưa kịp để cô y tá nói hết câu, Thiên Tân đã xoay người chạy đi. Kiều Trang lặng lẽ theo sát phía sau.

Dù trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng rút giấy tờ tùy thân từ túi xách, tiến đến quầy bên cạnh để xử lý phần thủ tục nhập viện thay cho hắn.

Ngay lúc này, Trên hành lang bệnh viện, giữa dòng người tấp nập ấy, có một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Cô ta không làm gì, chỉ lặng thinh quan sát từ xa, cho đến khi Thiên Tân bước vào gặp lại Thiên An, lúc ấy mới âm thầm quay lưng rời đi.
Trên đường rời đi, cô ta bước ngang qua quầy làm thủ tục, nơi Kiều Trang đang đứng chờ.
Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng cũng đủ để Kiều Trang cảm nhận được một luồng quỷ khí nhàn nhạt tỏa ra từ người cô gái ấy. Quỷ khí ấy không lẫn vào đâu được. Lạnh lẽo, cô đặc, nhưng lại phảng phất một nét quen thuộc… liên quan đến Diệc Thần.
Giật mình quay phắt lại, Kiều Trang định nhìn cho rõ khuôn mặt cô gái kia, nhưng hành lang đã trống rỗng. Bóng dáng cô gái ấy chẳng biết biến mất từ khi nào.
Không còn thời gian để suy nghĩ sâu thêm, Kiều Trang lập tức chạy vào khu chăm sóc đặc biệt.
Vừa lúc đó, Thiên Tân cũng từ trong phòng bước ra, vẻ mặt căng thẳng và mệt mỏi hiện rõ. Kiều Trang không chần chừ, lập tức tiến đến hỏi:
“Bé An sao rồi, anh?” Giọng cô khẽ run.
Hắn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được thất vọng và lo lắng:
“Con bé vẫn chưa tỉnh… Bác sĩ nói… tình trạng hôn mê sâu, nhịp tim và hơi thở ổn định nhưng không phản ứng với bất kỳ kích thích nào.”
Hắn siết chặt bàn tay, như muốn tự trấn an mình. Rồi giọng trầm xuống, khẽ khàng hơn:
“Vẫn chưa xác định được nguyên nhân. Mọi xét nghiệm đều cho kết quả bình thường… như thể con bé chỉ đang… ngủ rất sâu.”
Kiều Trang nghe xong thoáng sững lại.
Cô đưa mắt nhìn vào căn phòng qua tấm kính, nơi Thiên An đang nằm đó, sắc mặt tái nhợt, nhỏ bé và mong manh dưới ánh đèn trắng nhạt.
“Em… có thể… vào kiểm tra con bé một chút không ?” Cô ngập ngừng hỏi, giọng khẽ như sợ phá vỡ sự yên tĩnh mong manh của nơi này.
Thiên Tân khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Kiều Trang đẩy nhẹ cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt và bước vào.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Thiên An.
Cảm giác đầu tiên truyền đến là… không có gì cả.
Không hề có sinh khí.
Không hề có phản ứng.
Nhưng khi cô bắt đầu dẫn quỷ khí vào cơ thể Thiên An, một cảm giác lạnh buốt bất thường lan dọc theo cánh tay, len vào từng mạch máu, buộc cô phải cau mày.
“Không thể nào…” Cô lẩm bẩm. Kiều Trang lập tức truyền thêm nhiều quỷ khí hơn, nội thị cơ thể Thiên An.
Và rồi… cô c·hết lặng.
Từ sâu bên trong Thiên An, một luồng quỷ khí đen đặc đang chầm chậm lan tỏa khắp cơ thể cô bé. Không giống như bị nhiễm độc hay trúng chú thuật, thứ này… đang được sinh ra từ chính bản thân cô.

“Quỷ khí này…đến từ bên trong?”
Kiều Trang giật mình lùi lại một bước. Không phải bị quỷ nhập, không phải bị thao túng. Là cơ thể của Thiên An… đang tự tạo ra quỷ khí. Và lượng khí đó… đang âm thầm tích tụ. Kiều Trang siết chặt tay, cô chưa từng thấy hiện tượng nào như vậy trước đây.
“Thiên An… rốt cuộc là em đang trở thành thứ gì vậy…” …
Cô quay lại, thuật lại cho Thiên Tân tất cả những gì mình cảm nhận được.
Rằng trong cơ thể Thiên An, quỷ khí đang không ngừng tích tụ. Không phải bị truyền nhiễm từ bên ngoài, mà là tự sinh ra từ bên trong.
Kiều Trang nghi hoặc:
“Em chưa từng thấy thứ nào như vậy. Dù là lệ khí, oán khí, hay tà khí… cũng không giống. Thứ này, giống như… thứ gì đó đang bị phong ấn… rồi chờ ngày bùng phát.”
Thiên Tân siết chặt nắm tay, giọng trầm xuống:
“Vậy chúng ta phải làm gì? Có cách nào để ngăn nó lại không?” Kiều Trang lắc đầu, bất lực.
“Em không chắc… Có lẽ phải tìm được nguồn gốc của thứ này thì mới biết được.”
Ngay lúc ấy, trong không gian phòng bệnh vẫn tĩnh lặng như cũ, chỉ mình Thiên Tân bất chợt sững người lại.
Một luồng khí lạ, trong suốt và lạnh lẽo như băng pha lê, lặng lẽ lan ra.
Trên giường bệnh, cô gái pha lê không biết xuất hiện từ khi nào, đang ngồi cạnh Thiên An, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía hắn. Gương mặt cô không rõ nét, không có mắt, không có mũi, chỉ có đôi môi đang khẽ mỉm cười.
Cô đưa tay chạm vào ngực Thiên Tân, giọng cô vang lên như gió thoảng:
“Ngài không cần phải tìm kiếm gì cả… Vì người duy nhất biết cứu cô bé…chỉ có thể là ngài, Diệc Thần đại nhân!”
Thiên Tân đột ngột đẩy tay cô ta ra, vẻ mặt đầy khó chịu, đôi mắt tối sầm lại:
“Đừng đùa nữa… Tôi biết là cô có cách!” Cô gái pha lê không phản kháng, cũng không tỏ ra bất ngờ. Cô chỉ lặng lẽ nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng quay lại ngồi xuống bên cạnh Thiên An. Bàn tay trong suốt của cô khẽ vuốt lên má cô bé, dịu dàng như thể đang an ủi một linh hồn nhỏ bé đang ngủ vùi.
Cô cúi xuống, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy nghiêm túc: “Thiên Giới, có một nơi gọi là Suối Nguồn Sinh Mệnh. Nơi đó có thể thanh tẩy mọi loại quỷ khí, dù là mạnh mẽ nhất. Nhưng không phải ai cũng có thể đặt chân đến được.”
Cô ngừng lại một chút, đôi mắt vô hồn nhìn vào không gian trước mặt, như thể đang dõi theo những ký ức xa xăm:
“Để có thể vào Suối Nguồn, ngài sẽ phải đi sâu vào lãnh thổ của Thiên Thần Tộc. Nơi mà Diệc Thần ngài được xem là kẻ thù không độ trời chung với chúng.”
Cô quay lại nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy lại thấp thoáng vẻ nuối tiếc hơn là vui vẻ:
“Tôi không thể đảm bảo an toàn cho ngài nếu ngài thực sự quyết định đặt chân đến đó.”
Ánh mắt cô chậm rãi chuyển sang Kiều Trang đang đứng lặng bên cạnh:
“Kể cả có thêm Yêu Mị bảo hộ… thì cơ hội thành công cũng không quá ba phần.”
Thiên Tân đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng. Hắn nhìn cô gái pha lê, rồi lại nhìn sang Thiên An, gương mặt đứa em gái hắn vẫn nhợt nhạt, chìm trong giấc ngủ sâu không biết ngày tỉnh lại.
“…Vậy tôi phải làm thế nào?” Hắn hỏi, giọng khàn đặc.

Cô gái pha lê nghiêng đầu, mái tóc dài trong suốt như những dải ánh sáng khẽ lay động. Giọng cô vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng từng chữ lại như rơi thẳng vào tim hắn:
“Tìm thêm các Vệ Hồn Thượng Quỷ khác của ngài!”
Thiên Tân nhíu mày, lặp lại một cách chậm rãi:
“Các Vệ Hồn Thượng Quỷ khác... của tôi sao ?” Cô gật đầu, ánh mắt hướng về phía khung cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh lặng lẽ trải dài như một thế giới hoàn toàn tách biệt.
“Phải. Chỉ có cấp bậc của chúng mới có thể tự do đi lại trong lãnh địa của Thiên Giới.”
Không gian lại rơi vào im lặng. …
Kiều Trang thấy Thiên Tân đứng bất động từ nãy đến giờ, ánh mắt hắn như chìm sâu vào khoảng không vô định. Cô khẽ cau mày, trong lòng dấy lên một tia bất an. Không chút do dự, cô nhanh chóng bước tới gần, áp mặt mình lại gần hắn, ánh mắt đầy lo lắng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh… không sao chứ?” Giọng cô khẽ run. Thiên Tân giật mình, như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Hắn hơi lùi lại một chút, nhíu mày, lắc đầu nhẹ:
“Tôi… không sao…”
Nhưng ngay khi vừa dứt lời, hắn lập tức liếc lên giường bệnh, nơi cô gái pha lê vừa còn ngồi đó. Giờ đây, chỗ ấy đã hoàn toàn trống không. Không còn gì cả. Như thể sự xuất hiện của cô ta chỉ là ảo giác.
Nhưng Thiên Tân biết rõ… đó không phải là ảo giác.
Hắn mím môi, ánh mắt trầm xuống, không nói thêm lời nào. Kiều Trang vẫn nhìn hắn, cảm thấy có gì đó rất lạ, như thể vừa có một chuyện quan trọng đã xảy ra, nhưng cô lại hoàn toàn bị gạt ra ngoài.

Một chiếc xe ô tô nhỏ lăn bánh chậm rãi, rồi dừng lại bên lề đường.
Cửa xe bật mở, và từ trong đó, một cô gái bước ra. Khuôn mặt cô thanh tú, xinh xắn với làn da trắng ngần và mái tóc đen óng mượt, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt. Dáng người cô mảnh mai, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng lại toát lên một khí chất tao nhã, cuốn hút đến kỳ lạ.
Sau mấy nghìn dặm dài, cuối cùng cô cũng đã đến được nơi này. Đôi mắt cô lặng lẽ quan sát những tòa nhà cao tầng phía trước, vẻ mặt không chút cảm xúc. Dường như không hề vội vã, cô đứng đó, hít một hơi thật sâu, như thể đang tìm kiếm một mùi hương vô hình nào đó từ trong không gian.
Một nét buồn bã, thoáng hiện trên khuôn mặt dễ thương kia.
Cô cuối cùng vẫn không thể tìm được chút dấu vết nào của người mà cô đã từng mong đợi.
Có lẽ lần đó… chỉ là ảo giác.
Nhưng đúng lúc đó, một luồng khí tức quen thuộc bất chợt len vào cảm nhận của cô, khiến bước chân khựng lại trong thoáng chốc.
Khí tức ấy… hình như là quỷ khí của Yêu Mị Quỷ.

Lần theo đi theo luồng quỷ khí ấy… Cuối cùng, điểm dừng chân là một tòa nhà cao tầng mang tên Bệnh viện Tường Hòa. Cánh cổng lớn luôn mở, người vào người ra tấp nập, không khí vội vã đặc trưng của những nơi gắn liền với sinh tử.
Cô gái kia không chút do dự, từng bước đi thẳng vào trong. Ngay khoảnh khắc cô bước qua cổng… Thiên Tân cũng vừa vặn từ bên trong đi ra.
Hai người, một vào một ra, chỉ cách nhau một nhịp thở.
Ánh mắt không giao nhau, hơi thở không đụng chạm.
Họ lướt ngang qua nhau tựa hồ như hai kẻ xa lạ giữa phố đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.