Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 15: Không thể chọc vào




Chương 15: Không thể chọc vào
Khi ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm len qua những khe rèm, cánh cửa phòng Thiên Tân khẽ mở ra sau một khoảng lặng dài.
Kiều Trang đã đứng ở hành lang cả ngày hôm qua, cô không thể ngừng lo lắng cho tình trạng hiện tại của Thiên Tân, hay đúng hơn là Diệc Thần.
Đây không phải là đầu tiên cô thấy Diệc Thần ca ca thất thần như vậy, chính xác là thứ hai kể từ khi Vu Linh phản bội hắn năm đó.
Cạch! Tiếng cửa mở vang lên.
Thiên Tân bước ra ngoài.
Bóng hắn in lên nền gạch lạnh, làn da có chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã không còn mông lung như hôm qua nữa. 
Trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy, đã có lại được sự tỉnh táo, và một ngọn lửa kiên định đang bừng lên nơi đáy mắt.
Kiều Trang nhìn hắn. Đôi mắt cô thoáng sững lại, rồi nhanh chóng ánh lên sự nhẹ nhõm.
“Anh…” – cô khẽ gọi, giọng pha chút do dự.
Thiên Tân dừng lại, ánh mắt có đôi chút mệt mỏi:
“Tôi ổn rồi.”
Kiều Trang mỉm cười, nụ cười rất khẽ nhưng chân thành. Cô không hỏi thêm gì cả, vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, cô đã hiểu – hắn đã vượt qua. Rồi ánh mắt cô dừng lại ở dáng vẻ tiều tuỵ của Thiên Tân, sự lo lắng lại dâng lên trong lòng cô.
Kiều Trang bước lại gần, giọng nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy quan tâm:
“Anh muốn ăn chút gì không? Em sẽ đi làm cho anh.”
Thiên Tân lắc đầu từ chối, ánh mắt hắn vẫn trống rỗng, như đang cố gắng đẩy lùi mọi thứ xung quanh.
“Không cần đâu.”
Hắn đáp, giọng khàn, nhưng bình tĩnh.
“Tôi không cảm thấy đói.”

Một lát sau.
Thiên Tân đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, ánh mắt có phần cảnh giác liếc nhìn Kiều Trang đang nấu ăn.
Đừng hỏi vì sao hắn lại ở đây, rõ ràng mới vài phút trước còn lắc đầu từ chối cơ mà.
Tất cả… đều là do Kiều Trang làm cả.
Dù vẻ ngoài nhu hòa, nhưng đừng quên Kiều Trang là một mị quỷ.
Dùng một chút mị lực để bức ép một con người không có sức mạnh như Thiên Tân, với cô mà nói chẳng hề khó khăn gì.
Thiên Tân ngồi đó, ánh mắt trầm tư nhìn Kiều Trang đang bày biện món ăn lên bàn. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn, giọng nói khàn nhẹ cất lên:
“Cô từng nói… tôi là chúa quỷ?”
Kiều Trang khựng tay lại đôi chút, có phần ngạc nhiên khi hắn câu hỏi đó vào lúc này, nhưng rồi cũng nhẹ gật đầu xác nhận:
“Phải, anh chính là Diệc Thần, là một trong hai chúa quỷ đứng đầu Quỷ Giới!”
Ánh mắt Thiên Tân cụp xuống, ngón tay khẽ gõ lên mép bàn. Một nhịp, rồi một nhịp nữa.
“Vậy…”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô:
“Tôi có thể ra lệnh cho quỷ giới… tìm Thiên An không?”
Kiều Trang nhìn hắn, ánh mắt khẽ dao động. Cô không trả lời ngay, như đang cân nhắc giữa lý trí và cảm xúc. Một lát sau, cô đặt chiếc bát cuối cùng xuống bàn, chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn.
“Anh có thể,” cô đáp, giọng nghiêm túc hơn hẳn lúc trước.
“Thân phận của anh… không phải chỉ là hư danh. Chỉ cần anh lên tiếng, hàng vạn quỷ binh sẽ lập tức hành động.”
Nói đến đây, Kiều Trang cúi đầu, giọng cô thấp xuống, mang theo một nỗi nặng nề khó tả:
“Nhưng… anh muốn họ đi đâu để tìm em ấy? Chúng ta không có bất kỳ manh mối nào về kẻ đã bắt Thiên An, càng không biết được em ấy đang ở đâu, thậm chí còn sống hay…”
Cô ngừng lại, không nỡ nói hết câu.
Thiên Tân lặng im vài giây, rồi chậm rãi gật đầu. Ánh mắt hắn tối lại, không cam lòng… nhưng cũng không thể phản bác.

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì… chỉ còn cách trông cậy vào cô gái pha lê đó thôi.”
Hắn khẽ lẩm bẩm như đang nói với chính mình, cố giữ lấy chút hy vọng mong manh còn sót lại.

Cùng lúc đó, trên một hành tinh xa xôi thuộc Yêu Tộc…
Nơi đây sa mạc hoang vu, trải dài tít tắp, vắng lặng và cô quạnh. Nó sở dĩ vắng vẻ như vậy là do khí hậu khô cằn, trăm năm không có mưa khiến cho yêu nhân của Yêu Tộc chẳng thể sinh sống được.
Không chỉ có yêu nhân mà đến các yêu thú cũng chẳng thèm ngó ngàng đến nơi này.
Không có q·uân đ·ội kiểm soát, nó vô tình lại trở thành một cơ hội cho các giao dịch đen tối diễn ra.
Giữa biển cát mênh mông, một bóng người trùm kín toàn thân đang ngồi nghỉ trên một ụ cát. Trên lưng hắn là một chiếc rương nhỏ, được cố định bằng những sợi xích đen khắc chú ngữ cổ xưa.
Hắn chính là tên sứ giả đã b·ắt c·óc Thiên An.
Nhưng hắn không phải kẻ chủ mưu, chỉ là tay sai trung thành được giao nhiệm vụ mang cô về.
Dù là một cường giả bậc cao, hành trình dài liên tục cũng khiến hắn tiêu hao không ít linh lực. Từ trong áo choàng, hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ sẫm, không mùi, không vị, nhưng tỏa ra luồng năng lượng mạnh mẽ.
Nuốt vào, khí tức toàn thân hắn lập tức nóng rực.
Hắn nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, bắt đầu điều tức. Nhịp thở chậm dần, ổn định như đang hòa làm một với cát và gió.
Trong khi hắn còn đang hồi phục, thì một cơn gió lớn bất ngờ quét qua, mang theo cát bụi mịt mù cuốn quanh khắp vùng. Tên sứ giả mở bừng mắt, ánh nhìn sắc lạnh quét qua không trung.
“Bọn yêu tộc hạ đẳng… Định nhân lúc ta chưa hồi phục mà tập kích sao?”
Vừa dứt lời, từ dưới lớp cát dày, hai nữ mộc yêu bất ngờ lao lên, mỗi người vung một thanh yêu kiếm. Hai đường kiếm ánh lên sắc lạnh, xé toạc không khí như những lưỡi băng đang trảm thẳng về phía hắn.
Tên sứ giả vẫn không tỏ vẻ hoảng hốt. Hắn đưa hai tay lên, linh lực hội tụ thành đôi khiên hắc ám chắn trước người, chặn đứng hai đòn công kích đang lao đến.
Tiếng v·a c·hạm vang lên đanh gắt.
Hai nữ mộc yêu bị lực phản chấn đánh bật ra xa, cơ thể lộn nhào trên mặt cát hơn chục trượng. Tên sứ giả bật cười khinh miệt, giọng nói đầy châm chọc:
“Đáng thương. Các ngươi không biết mình vừa chọc nhầm ai rồi.”
Lúc này, hắn đã hoàn toàn hồi phục. Từng động tác đều mang theo sự tự tin ngạo nghễ.
Từ trong lòng bàn tay, một cây quyền trượng hắc ám xuất hiện, khí tức tà dị lập tức lan tỏa ra bốn phía. Hắn giương quyền trượng về phía hai nữ mộc yêu, miệng lẩm bẩm chú ngữ:
“Quỷ dị ăn mòn… xuất hiện đi, g·iết sạch chúng cho ta.”
Những luồng khí quỷ dị phóng thẳng ra khỏi đầu trượng, hóa thành những linh hồn đen sì méo mó bay vụt đến chỗ hai mộc yêu.
Cả hai vừa định né tránh thì đột nhiên dưới lớp cát, hai bàn tay quỷ dị trồi lên, nắm chặt lấy cổ chân họ, giữ chặt không cho cử động.
“ẦM!!”
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, cát bụi bắn tung khắp trời.
Tên sứ giả nhìn cảnh tượng đó, bật cười đắc ý:
“Yêu tộc các ngươi… chỉ mạnh được đến thế thôi sao?”
Nhưng nụ cười ấy chưa kịp kéo dài, một luồng yêu khí cực mạnh bất ngờ ập tới từ phía sau, đánh trúng hắn trong tích tắc.
Không kịp phòng bị, hắn b·ị đ·ánh văng xa cả chục mét, lăn lộn giữa cát bụi.
Cát dần lắng xuống.
Từ trong làn bụi mù, một nữ yêu nhân bước ra.
Dáng người uyển chuyển như nước, từng bước chân nhẹ nhàng mà vững chãi, tựa như đang dẫm lên gió. Trên thân cô ta khoác một lớp áo choàng dệt từ tơ xanh óng ánh, phất phơ giữa gió cát.
Khí tức từ cô tuy không quá mạnh bạo, nhưng lại khiến kẻ đối diện vô thức cảm thấy áp lực. Vẻ đẹp ấy vừa thanh lệ lại vừa sắc bén, như một loài hoa độc nở giữa sa mạc khô cằn.
Nữ yêu nhân khẽ nhướng mày, giọng nói vang lên đầy khinh miệt:
“Ra là Sứ Giả Tà Thần? Thảo nào lại ngông cuồng đến thế.”
Ánh mắt cô lạnh lẽo lướt qua hắn, như nhìn một thứ chẳng đáng bận tâm:
“Nhưng trong mắt ta… ngươi cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.”
Tên sứ giả tức thì nổi giận, gằn giọng quát lớn:

“Yêu nữ to gan! Dám đánh lén ta? Ta sẽ khiến ngươi tan thành cát bụi!”
Hắn giơ cao quyền trượng, hàng chục quả cầu hắc ám lập tức hội tụ phía sau lưng, xoay tròn như một đàn quỷ u ám đang chực chờ cắn xé.
Hắn gầm lên, quyền trượng chĩa thẳng về phía đối phương, vô số quả cầu lao v·út tới như những mũi tên đen xuyên phá không khí.
Thế nhưng nữ yêu nhân ây vẫn không nhúc nhích. Gió đen cuốn nhẹ vạt áo choàng cô, còn ánh mắt thì dửng dưng như đang nhìn một trò trẻ con.
Chỉ một cái phẩy tay.
Toàn bộ những quả cầu hắc ám kia lập tức tan biến vào hư vô, không để lại chút tàn tích.
Khoảnh khắc đó đủ để thấy... thực lực giữa hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Đến lượt cô phản kích.
Không cần phải che giấu năng lực, nữ yêu nhân dẫm nhẹ chân xuống đất.
Yêu khí xung quanh cô ta bùng phát dữ dội, lan rộng như sóng trào, khiến cát bụi xung quanh rung lên bần bật. Dưới chân cô, từng vòng lục quang bắt đầu hiện ra, đan xen và chồng lên nhau như một đồ ấn cổ xưa.
Tên sứ giả há hốc miệng, trán túa mồ hôi lạnh.
Giọng hắn lạc đi:
“Một… hai… Ba.... Bốn... Năm... Sáu... Bảy... Tám… Chín… Mười… Mười một vòng lục quang… Ngươi... ngươi là… Yêu Thần?!”
Trong Yêu Tộc, cấp bậc Yêu Thần từ xưa đến nay vốn hiếm hoi, mà phần lớn lại là nam nhân nắm giữ. Còn nữ nhân, trăm ngàn năm qua, cũng chỉ có duy nhất một người chạm đến đỉnh cao ấy.
Vĩnh Hằng Hoa Yêu – Điệp Tiểu Nhu.
Tên sứ giả tà thần cuối cùng cũng nhận ra điều đó.
Hắn run giọng, ánh mắt hoảng loạn, tay chỉ thẳng vào Tiểu Nhu:
“Điệp… Tiểu Nhu! Cô có biết, hành động này… chính là đối đầu với các Thiên Tà Thần không?!”
Tiểu Nhu không đáp. Ánh mắt cô lạnh lùng như băng đá ngàn năm.
Cô đưa tay về phía trước, cổ tay khẽ xoay tròn một cách duyên dáng nhưng đầy sát khí. Yêu khí hội tụ, cuồng phong nổi lên, từng hạt cát bị hút vào rồi xoay vần thành một bão cát khổng lồ bao trùm lấy tên sứ giả tà thần.
Cơn bão chưa kịp chạm đến thân thể hắn, nhưng áp lực nặng nề đã khiến nội tạng hắn chấn động.
“Khụ!” Hắn phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt trở nên cuồng loạn. Hắn chỉ mới là Bát Huyền Cảnh không phải đối thủ của Yêu Thần Cảnh.
Điệp Tiểu Nhu toàn thân tràn ngập sát khi, cô ấy dường như không có ý định tha mạng cho hắn.
Biết mình không còn đường lùi, tên sứ giả tà thần lập tức cắm quyền trượng xuống đất, niệm chú. Một làn khí đen tỏa ra từ cây trượng, bao bọc lấy hắn thành một lớp phòng hộ u ám, làm giảm đi sức ép từ bão cát.
Lợi dụng khoảnh khắc đó, hắn ném chiếc hòm đang giam giữ Thiên An ra xa, ý đồ đánh lạc hướng, rồi lẩm bẩm một câu thần chú cổ xưa nhằm t·ẩu t·hoát.
Nhưng Tiểu Nhu chỉ đợi có thế...
Cô nhẹ phất tay, ra hiệu cho hai nữ Mộc Yêu phía sau nhanh chóng đỡ lấy chiếc rương.
Còn bản thân, không chút do dự, bóp chặt bàn tay đang nắm lại.
“Ầm!!”
Cơn bão cát lập tức thu nhỏ lại như vòi rồng, áp lực nén xuống mạnh gấp mười lần. Trong tiếng rít rợn người, thân thể tên sứ giả bị nghiền nát, tan thành tro bụi giữa đại mạc.

Sau khi đã kết liễu tên sứ giả tà thần, Tiểu Nhu mới quay người, ánh mắt dịu đi đôi chút khi nhìn về hai nữ mộc yêu phía sau:
“Tình hình của em ấy thế nào?”
Hai nữ mộc yêu loay hoay mở chiếc rương một lúc rồi ngẩng đầu đáp:
“Cung chủ, vật này bị đặt ẩn chú… chúng em không thể phá giải.”
Tiểu Nhu nghe vậy thì ra hiệu cho cả hai lùi lại.
Cô bước tới, đặt tay lên nắp hòm, nhẹ xoay cổ tay một cái rồi ấn mạnh xuống, ẩn chú bị phá trong nháy mắt.
Cô cúi người, ôm lấy Thiên An đang b·ất t·ỉnh trong rương.
“Em gái này…” Cô gọi khẽ, nhưng không có phản hồi.
Cô bé vẫn hôn mê sâu.

Tiểu Nhu đặt một tay lên trán Thiên An, một luồng yêu lực ôn hòa truyền vào để dò xét tình trạng bên trong.
Chỉ chốc lát sau, ánh mắt cô trở nên trầm hẳn, hàng mày khẽ nhíu lại đầy bất mãn.
Thấy vẻ mặt cung chủ khác lạ, một nữ xà yêu dè dặt hỏi:
“Cô bé đó… đ·ã c·hết rồi sao, Cung chủ?”
Tiểu Nhu lắc đầu, giọng nặng nề:
“Chưa c·hết, nhưng trúng phải một loại tà thuật rất quái dị.”
Nghe vậy, nữ xà yêu còn lại lập tức nói:
“Vạn Hoa Cung chúng ta có nhiều linh thảo quý hiếm, nếu đưa cô bé về, biết đâu có thể tìm ra cách giải trừ.”
Tiểu Nhu gật đầu:
“Ừ, giờ chỉ còn cách đó thôi.”
Nhưng ngay lúc ấy, một trận cuồng phong dữ dội bất ngờ nổi lên, mang theo cát bụi mịt mù như muốn nuốt chửng cả sa mạc.
Tiểu Nhu lập tức cảm thấy bất an, đây không phải là bão cát tự nhiên.
Cô siết chặt Thiên An trong tay, đồng thời cảnh giác quét mắt quanh khu vực.
Phải mất một lúc lâu, cơn bão mới dần tan đi… để lộ ra một bóng người.
Phía trước là một nữ nhân tóc vàng đang từng bước tiến đến, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, sát khí cuồn cuộn khiến hai nữ xà yêu không chịu nổi mà lập tức quỳ rạp xuống cát, thân thể run rẩy.
Tiểu Nhu đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị, dù cho cơ thể đã bị luồng khí tức kia áp chế nặng nề đến mức không thể nhúc nhích.
Cô không ngờ rằng… người đứng sau tất cả chuyện này, lại là một tồn tại khủng kh·iếp đến vậy.
Nữ nhân kia tiến tới trước mặt Tiểu Nhu, ánh mắt chỉ lướt qua cô một cái lạnh lùng rồi cúi xuống, bế lấy Thiên An ra khỏi tay cô như thể đó là chuyện đương nhiên.
Tiểu Nhu cắn răng, tay cô bây giờ cũng đã cử động được, định tung đòn đánh chặn nhưng lại bất giác khựng lại giữa chừng.
Bàn tay run nhẹ.
Thiên An vẫn còn nằm trong vòng tay nữ nhân đó.
Một bước sai sẽ không thể quay đầu được.
Mà lúc này Tiểu Nhu cũng ý thức được, cho dù cô có đánh nhau với cô gái kia thì cũng không dám chắc sẽ giành được phần thắng.
Không còn cách nào khác, Tiểu Nhu chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, giương mắt nhìn Thiên An b·ị c·ướp đi trong tay mình.

Nữ nhân tóc vàng mang theo Thiên An rời khỏi sa mạc, xuyên qua tầng tầng không gian, đến một hành tinh hoang vắng không sự sống, nơi bầu trời xám tro và mặt đất chỉ toàn là đá cằn khô, lạnh lẽo và tịch mịch như chính nội tâm cô lúc này.
Ngồi xuống một phiến đá lớn giữa vùng đất trống trải, cô khẽ đặt Thiên An vào lòng, đôi tay nâng niu như đang ôm cả thế giới.
Bàn tay dịu dàng vuốt dọc theo mái tóc mềm mượt của cô bé, ánh mắt cô đong đầy sự trìu mến và xót xa.
Thiên An vẫn hôn mê, đôi mi khép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn sức sống.
Nữ nhân kia cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Thiên An, như để xoa dịu những v·ết t·hương vô hình trong tâm hồn.
Nhưng ngay lúc ấy, cô chợt khựng lại.
Một tia u ám lướt qua trong lòng bàn tay.
Cô cảm nhận được một thứ gì đó rất quen thuộc nhưng vô cùng đáng ghét đang giam cầm linh hồn của Thiên An.
Ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lẽo, sát khí cuộn trào dữ dội.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, cô nghiến răng, phẫn nộ gằn giọng:
“Tà Thuật Khống Hồn… Lũ khốn nạn đó… Chúng thật sự dám dùng thứ này với con bé sao?!”
Cơn giận trong mắt cô thiêu đốt cả bầu trời xám xịt, khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo như sắp sụp đổ.
Cô siết chặt lấy Thiên An, ánh mắt r·ối l·oạn nhưng vẫn giữ lấy vẻ kiên định.
Cô biết cách giải loại tà thuật này, nhưng hiện tại cô ấy lại không thể giải được nó...
Nếu cô ấy không thể làm gì được…
Vậy thì chỉ còn hắn...
Trong đầu cô lập tức hiện lên một cái tên... Diệc Thần!
Chỉ có hắn, duy nhất chỉ có hắn, mới đủ khả năng loại bỏ thứ tà thuật hắc ám này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.