Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 18: Sàn giao dịch




Chương 18: Sàn giao dịch
Thành phố Thiên Dương — cái tên thoạt nghe chẳng có gì đặc biệt. Một đô thị hiện đại như bao nơi khác, với nhà cao tầng chen chúc, đại lộ rộng thênh thang, và dòng người hối hả ngược xuôi không ngừng nghỉ.
Nhưng mấy ai biết được, đó chỉ là bề nổi. Một lớp mặt nạ hoàn hảo được dựng nên để che đậy những điều mà mắt thường chẳng thể nhìn thấy.
Bên dưới lớp bê tông cốt thép, nơi ánh đèn đường không thể len lỏi tới, là một trong ba sàn đấu giá ngầm nổi tiếng nhất thế giới, nơi hội tụ của những kẻ quyền lực, giàu có và đầy bí ẩn. Từ những cổ vật thất truyền, sinh vật bị tuyệt chủng, cho đến cả những thứ không thuộc về Trái Đất này, tất cả đều có thể được rao bán nếu cái giá đủ cao.
Không bảng hiệu, không biển chỉ đường. Chỉ những ai được mời, hoặc đủ dày gan và túi tiền, mới có thể bước qua cánh cửa dẫn xuống “Sàn Giao Dịch”. Đó là nơi những bí mật bị vùi sâu trong lòng đất, nơi luật lệ không còn giá trị, chỉ còn kẻ mạnh và đồng tiền lên tiếng.

Thiên Tân vốn không biết gì về nơi này. Hắn chỉ lần theo những chỉ dẫn mơ hồ từ cô gái pha lê để đến được đây. Sau một hồi loay hoay giữa những ngõ ngách u tối, cuối cùng, hắn cũng đứng trước “Sàn Giao Dịch”.
Thế nhưng, chưa kịp chạm tay vào cánh cửa, hắn đã bị mấy gã bảo vệ to lớn chặn lại. Một tên trong số đó với cơ bắp cuồn cuộn, nhìn Thiên Tân từ đầu đến chân rồi nói với giọng trầm khàn:
“Thiếu gia, vui lòng xuất trình thiệp mời của cậu trước.”
Thiên Tân khẽ nhướng mày, ánh nhìn thoáng hiện vẻ khó chịu. Nhưng chưa kịp nói gì, một bàn tay mảnh mai đã khoác lấy tay hắn
Là Ngọc Huyền.
Không biết bằng cách nào, cô ấy cũng xuất hiện ở nơi này.
Ánh mắt Thiên Tân khẽ lướt qua khuôn mặt cô, có chút bất ngờ lẫn bối rối. Ngọc Huyền không chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng đưa ra một tấm thiệp mời màu đen cho tên bảo vệ.
Gã bảo vệ cúi nhìn tấm thiệp. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn thoáng thay đổi, từ nghi ngờ chuyển sang nghiêm túc, rồi cuối cùng khẽ cúi đầu, như thể đã nhận ra thân phận thật sự của cô gái trước mặt.
“Hai người vào đi.” gã bảo vệ nói, giọng không còn khàn khàn như trước mà trở nên trầm tĩnh hơn.
Ngọc Huyền không nói gì, chỉ khẽ kéo tay Thiên Tân đi vào bên trong. Ánh mắt cô bây giờ đã khác hẳn so với lúc đến nhà hắn, không còn vẻ ngập ngừng hay e ngại. Mà thay vào đó là sự điềm nhiên, có phần lạnh lùng, như thể mọi thứ đang diễn ra đều đã nằm trong tính toán của cô từ trước.
Cánh cửa từ từ khép lại sau lưng họ, ánh sáng bên ngoài dần tắt ngấm nhường chỗ cho một thế giới hoàn toàn khác.
Không gian bên trong Sàn Giao Dịch hiện ra với những ánh đèn mờ ảo. Tiếng thì thầm vọng lại từ những góc khuất, xen lẫn tiếng v·a c·hạm của những ly rượu và tiếng kéo ghế loạt xoạt
Một người phục vụ mặc vest đen lặng lẽ tiến lại gần hai người, gã không nói gì, chỉ đưa cho họ một bảng số cùng hai chiếc mặt nạ được chế tác tinh xảo.
Chờ đến khi cả hai đã đeo mặt nạ lên, gã mới cúi đầu một cách lễ độ, rồi rời đi ngay lập tức.

Hai người lặng lẽ bước vào trong khán phòng chính, nơi các hàng ghế được sắp xếp vòng quanh một sàn đấu giá hình tròn nằm lõm xuống dưới mặt đất, giống như một hố sâu nơi mọi ánh mắt đều đổ dồn về.
Ngọc Huyền chọn một chỗ ngồi ở hàng ghế giữa, vị trí đủ gần để không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào, nhưng cũng đủ xa để tránh thu hút ánh mắt soi mói.
Cô ngồi xuống trước, động tác dứt khoát như thể đã quen thuộc với nơi này. Còn Thiên Tân thì đứng chững lại một nhịp, ánh mắt vẫn lặng lẽ quét qua không gian kỳ lạ trước mắt, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng.
Mỗi chiếc ghế nơi đây đều được bọc da đen, phía sau có gắn thêm thiết bị âm thanh riêng biệt để người ngồi có thể theo dõi chi tiết từng món hàng được rao bán mà không bị nhiễu bởi tiếng ồn xung quanh.
Không gian bên trong hoàn toàn cách âm với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại những ánh đèn mờ hắt xuống t·ừ t·rần nhà, tạo thành những vệt sáng như mạng nhện quấn quanh tâm điểm của sàn đấu giá.
Thiên Tân ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Hắn nghiêng đầu, khẽ hỏi:
“Cậu có được thiệp mời bằng cách nào vậy?”
Ngọc Huyền đáp gọn, giọng bình thản như thể đó chỉ là chuyện bình thường:
“Thiệp của ba tớ. Tớ đi giùm ông ấy.
Thiên Tân thoáng ngạc nhiên. Hắn chưa từng nghe cô nhắc đến gia đình mình, càng không nghĩ rằng Ngọc Huyền lại có xuất thân đủ để tiếp cận một nơi như thế này.

Ngay lúc đó, tiếng chuông nhỏ vang lên. Một cánh cửa ở giữa sàn từ từ mở ra, ánh sáng trắng dịu hắt lên nền đen tạo nên cảm giác huyễn hoặc đến lạ thường.
Người điều phối buổi đấu giá bước lên sân khấu trong bộ vest xám sẫm, gương mặt ẩn sau một chiếc mặt nạ bạc chỉ lộ nửa phần miệng, nở ra nụ cười mơ hồ. Giọng hắn vang lên rõ ràng, vừa lịch thiệp vừa đầy mê hoặc, như thể mang theo khí chất của một trò chơi mà ai nấy đều đã mong chờ từ rất lâu:
“Quý vị khách quý… Chào mừng đến với Sàn Giao Dịch - Thiên Dương.”
Âm thanh không lớn, nhưng rõ mồn một, lan khắp không gian như được khuếch đại bởi một thứ ma lực nào đó.

Bầu không khí chợt im bặt.
Không còn tiếng ly v·a c·hạm, không còn những cuộc trò chuyện rì rầm, tất cả đều dồn sự chú ý về phía sân khấu trung tâm.
“Chúng tôi sẽ không dài dòng. Luật lệ của nơi này, chắc hẳn ai trong quý vị cũng đã nắm rõ. Một khi đã ngồi ở đây, hãy nhớ chỉ có một thứ định đoạt tất cả: đó chính là tiền!”
Người điều phối giơ tay. Một chiếc bục nhỏ bằng gỗ mun được đẩy ra từ hậu trường, trên đó phủ một tấm vải nhung đỏ sẫm.
“Vật phẩm đầu tiên trong phiên đấu hôm nay,” giọng hắn vang lên, “là một món hàng đến từ thời đại mà các tài liệu lịch sử còn chưa dám nhắc đến tên…”
Một khoảng lặng ngắn trôi qua. Rồi hắn chậm rãi đưa tay kéo tấm vải nhung đỏ sẫm xuống.
Dưới lớp nhung là một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, bên trong chứa một viên ngọc màu xanh thẫm.
Không lớn. Nhưng ánh sáng phát ra từ nó thì lại có sức sống riêng. Lấp lánh, dao động như những mạch nước ngầm đang thì thầm dưới đáy hồ sâu. Ngay lập tức, bầu không khí trong khán phòng khẽ xao động:
“Vật phẩm này có tên là Ngọc Phản Ảnh.”
Người điều phối chậm rãi giới thiệu, ánh mắt quét một vòng khán phòng.
“Tương truyền, viên ngọc này có khả năng tái hiện hình ảnh cuối cùng mà một người nhìn thấy trước khi c·hết. Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên bề mặt ngọc, nó sẽ hiện ra ký ức cuối cùng của kẻ đã khuất… Tuy nhiên, có những thứ không nên được nhìn lại. Có những sự thật, một khi phơi bày, sẽ không thể quay đầu.”
Những tiếng xì xào lập tức nổi lên từ các hàng ghế. Không ít người nhìn nhau đầy nghi hoặc, một số khác lại tỏ vẻ thích thú, ánh mắt lấp lánh như những con thú hoang ngửi thấy mùi máu.
Giá khởi điểm được đưa ra: 10 triệu đơn vị tín dụng.
Thiên Tân vẫn chưa nhúc nhích, chỉ âm thầm quan sát những người xung quanh. Ngọc Huyền nghiêng đầu liếc nhìn hắn, giọng thì thầm vừa đủ hai người nghe:
“Cậu có muốn thử đấu giá không?”
Thiên Tân trả lời ngay, không cần suy nghĩ:
“Tớ không cần đâu.”
Hắn thật sự chẳng cần thứ gì ở đây cả, vì mục đích ban đầu của hắn đến đây là tìm người.
Trên bục, phiên đấu bắt đầu sôi động. Các con số được hô lên liên tục:
“Mười hai triệu!” “Mười lăm triệu!” “Mười tám triệu!” Một người đàn ông đeo mặt nạ bạc giơ bảng số, nâng giá lên “hai mươi triệu!” – tiếng xôn xao lại dấy lên lần nữa. Nhưng rõ ràng, ai cũng biết đây chưa phải giới hạn thật sự của món đồ.
Người điều phối trên bục khẽ nhếch môi, nụ cười như đã quá quen với kịch bản này. Ông ta giơ tay lên ra hiệu giữ trật tự, rồi tiếp lời:
“Hai mươi triệu, lần một.”
Một khoảng lặng ngắn, như để người tham dự kịp cân nhắc.
“Hai mươi triệu, lần hai.”
Không khí trong khán phòng như bị kéo căng, ánh đèn phản chiếu lấp lánh trên viên ngọc đen tuyền đang đặt giữa bục. Thứ ánh sáng ấy dường như không phản chiếu thế giới bên ngoài, mà là thứ gì đó đang cựa quậy từ bên trong viên ngọc.
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ phía khán phòng bên trái:
“Hai mươi lăm triệu.”
Tất cả ánh nhìn lập tức đổ dồn về phía phát ra âm thanh. Người ra giá là một nữ nhân đeo mặt nạ hồ điệp trắng, áo choàng nhung tím, ngồi lặng lẽ suốt từ đầu buổi đến giờ. Không ai biết cô là ai. Nhưng chất giọng kia khiến một vài kẻ trong phòng hơi run rẩy, vì nó quen thuộc với giới săn cổ vật ngầm, và đi kèm một cái tên khiến người khác không dám trêu vào.
“Đại diện của Tổ chức Thanh Xà à…” một người thì thầm.
Thiên Tân hơi nhíu mày. Hắn không biết rõ tổ chức đó, nhưng có thể cảm nhận khí tức khác thường đang tỏa ra từ chỗ người phụ nữ ấy.
Ngọc Huyền im lặng, ánh mắt nửa bình tĩnh nửa đề phòng. Cô nghiêng người về phía Thiên Tân, nói nhỏ:
“Cẩn thận. Cậu đừng để bị cuốn vào. Những người ngồi ở hàng ghế đầu… không giống như chúng ta.”
Thiên Tân không đáp. Hắn vẫn đang quan sát, đôi mắt như soi thấu từng phản ứng, từng biểu cảm thoáng qua của những người có mặt trong căn phòng ấy.

Cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra, từng món đồ được đưa ra, giá trị tăng dần theo từng lời hô của người điều phối. Tiếng đấu giá xen lẫn tiếng thì thầm của các đại gia, tất cả đều chú tâm vào những món đồ cổ xưa, những vật phẩm quý hiếm.
Những cái giá lần lượt leo lên, vọt qua mức mà người ta chỉ dám mơ tới. Thế nhưng, Thiên Tân không hề chú ý đến những món đồ đó. Hắn vẫn ngồi im, đôi mắt kiên nhẫn chờ đợi thứ mình muốn.

Rồi, cuối cùng, một món đồ quan trọng nhất của buổi đấu giá cũng được mang ra. Nó được mang ra từ trong một chiếc hộp thủy tinh trong suốt.
Được đặt lên bục, nó lặng lẽ tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, như ẩn chứa trong đó một sức sống vô cùng mạnh mẽ.
Đó là một củ nhân sâm, nhưng không phải loại nhân sâm bình thường. Củ sâm này có hình dáng như một cây cổ thụ nhỏ, với những rễ uốn lượn, vươn dài như những xúc tu, tạo thành một hình ảnh vừa kỳ lạ lại vừa huyền bí. Màu sắc của nó cũng khác biệt, vỏ ngoài có ánh bạc nhè nhẹ, như được phủ một lớp sương mờ.
Người điều phối chậm rãi lên tiếng, giọng ông trầm ấm, đầy vẻ thần bí:
“Đây là Thiên Sâm Vạn Năm, một bảo vật không thuộc về Trái Đất này. Khoa học cho rằng con người không thể trường sinh bất tử, nhưng họ đã lầm. Thiên hà này rộng lớn và Trái Đất chúng ta chỉ là một tinh cầu nhỏ bé, chưa khám phá hết những bí ẩn mà vũ trụ chứa đựng. Thiên Sâm Vạn Năm này không chỉ là một thực vật bình thường, nó được sinh trưởng trong những không gian kỳ bí ngoài vũ trụ, nơi mà linh khí và nguồn năng lượng vô tận hội tụ. Nó có thể kéo dài tuổi thọ, khôi phục sức khỏe, và quan trọng hơn, giúp người sở hữu nó đạt được một trạng thái siêu việt, vượt qua giới hạn của thân thể và tinh thần.”
Tiếng xì xào lại bắt đầu lan ra khắp khán phòng.
Món đồ này quả thật quá hấp dẫn, nó không chỉ có giá trị về mặt vật chất mà còn mang trong mình những giá trị khác vô hình, khó đoán.
Những kẻ có tiền và quyền lực đều mong muốn sở hữu nó, để kéo dài sinh mệnh, để có được sức mạnh mà họ chưa từng có.
Ngọc Huyền nhìn về phía Thiên Tân, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng quan sát phản ứng của hắn. Thiên Tân vẫn im lặng, ánh mắt sâu thẳm như đang suy ngẫm.
Giọng người điều phối lại vang lên, đầy kiêu hãnh:
“Vậy các vị, ai muốn sở hữu thứ này ? Thiên Sâm Vạn Năm, vật phẩm của vũ trụ, giá khởi điểm: 100 triệu đơn vị tín dụng.”

Khi người điều phối vừa kết thúc câu nói, một tiếng động lớn bất chợt phát ra từ cửa chính khiến mọi người phải giật mình.
Cánh cửa sàn đấu giá bị đẩy mạnh, từ trong bóng tối ngoài hành lang, một nhóm người mặc áo đen, mặt nạ kín mít, xông vào như bão.
“Đưa ngay Thiên Sâm ra đây!” Một trong những kẻ cầm đầu hét lớn, giọng nói như một mệnh lệnh không thể chối từ.
Đám c·ướp không hề có ý định thương lượng hay mặc cả, Chúng xông vào như một cơn lốc, vung súng và dao về phía lực lượng bảo vệ đang có mặt, khiến họ không dám hành động.
Người điều phối đứng c·hết lặng giữa ánh đèn mờ, nụ cười mơ hồ trên mặt nạ bạc như đông cứng lại. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, không một ai kịp phản ứng.
Chỉ trong chớp mắt, những tên bảo vệ vạm vỡ của sàn đấu giá đã bị t·ấn c·ông tàn nhẫn. Mùi tanh nồng của máu lan ra, dày đặc đến mức khiến không khí trở nên đặc quánh, khó thở.
Cả khán phòng rơi vào hỗn loạn.
Những người tham gia đấu giá, vốn là giới thượng lưu quyền quý, giờ trở nên chẳng khác gì lũ cừu non bị dồn vào góc chuồng. Ánh mắt họ hoảng loạn, nhìn quanh tìm lối thoát, nhưng chỉ thấy sự tuyệt vọng phản chiếu trong đôi mắt người khác.
Một vài người liều lĩnh đứng bật dậy, toan bỏ chạy.
Nhưng ngay lập tức:
…đoàng!
Viên đạn xuyên thẳng qua lồng ngực một người phụ nữ mặc váy dạ hội, máu bắn tung tóe lên chiếc mặt nạ sứ cô đang đeo. Tiếng hét thất thanh vang lên, rồi bị bóp nghẹt bởi loạt đạn tiếp theo.
Tiếng súng vang dội khắp khán phòng, không ai có thể chắc chắn ai sẽ là người tiếp theo.

Ngọc Huyền bên cạnh Thiên Tân cũng thở gấp, cô cúi xuống, nép mình vào ngực hắn, như muốn tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc giữa sự hỗn loạn bao quanh.
Thiên Tân cũng cảm nhận được sự căng thẳng đang lan tỏa trong không khí, nhưng hắn lại không có dấu hiệu sợ hãi. Hay có thể nói là quen với mấy chuyện này rồi.
Một trong những t·ên c·ướp lao thẳng đến bục đấu giá, gạt phăng đám nhân viên còn sót lại.
Thiên Sâm Vạn Năm được gói trong một chiếc hộp thủy tinh, phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
“Lấy nó đi, nhanh lên!” Tên c·ướp khác bên dưới quát lớn.
Nhưng lời hắn còn chưa dứt, không khí trong khán phòng bỗng rít lên lạnh buốt.
Toàn bộ đám c·ướp đột nhiên khựng lại.
Cơ thể chúng run bắn lên, rồi cứng đờ như tượng đá. Ánh mắt dại đi, miệng há ra như muốn kêu cứu, nhưng chỉ phát ra những tiếng rít nghèn nghẹt. Tiếng thở dốc, ho sặc sụa vang lên khắp nơi, rời rạc, đứt quãng. Và rồi từng tên một, gục xuống nền sàn lạnh băng.

Mắt mở trừng trừng. Môi run rẩy. Có kẻ còn cố mấp máy, như muốn thốt lên một điều gì đó… nhưng đã vô vọng.
Từ trong cơ thể chúng, từng làn khói đen mỏng manh bắt đầu bốc lên, cuộn tròn như thể linh hồn đang bị kéo ra từng phần một. Khói đen tản dần, lạnh lẽo và ám khí đến mức khiến những người chứng kiến cũng cảm thấy buốt sống lưng.
Thiên Tân khẽ động. Hắn cảm nhận được điều gì đó, không phải là nỗi sợ, mà là một sự hiện diện.
Giữa lúc tình hình đang hỗn loạn, một bóng dáng nữ nhân đeo mặt nạ, che kín khuôn mặt xuất hiện.
Cô ta bước ra từ bóng tối, như một bóng ma lướt qua làn sương mù độc tố, tựa hồ không bị ảnh hưởng bởi thứ độc khí kia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ta đoạt lấy chiếc hộp chứa Thiên Sâm Vạn Năm, mở chiếc hộp ra và ngắm nhìn nó như thể đã là của cô từ trước.
Cùng lúc này, giọng của cô gái pha lê vang lên trong đầu Thiên Tân:
“Chính là cô ấy… Cô ta là Vệ Hồn Thượng Quỷ của ngài.!”
Thiên Tân khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng tìm được người mà hắn muốn. Mọi thứ xung quanh như một mớ hỗn độn, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi nữ nhân đeo mặt nạ kia.
Cô gái đeo mặt nạ sau khi xác nhận món đồ trên tay mình, đã đóng chiếc hộp lại một cách nhẹ nhàng, rồi bước lùi, rời khỏi khán đài mà không một tiếng động. Cử chỉ của cô ta đầy vẻ điềm tĩnh, như thể mọi tính toán đã nằm trong tay cô.
Thiên Tân cũng không chần chừ, hắn biết rằng đây là cơ hội duy nhất để đuổi theo. Mặc cho Ngọc Huyền đang nép mình trong lòng hắn, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng hắn vẫn không thay đổi quyết định.
Hắn khẽ đẩy Ngọc Huyền ra rồi nhanh chóng đứng dậy và đuổi theo cô gái kia. Ngọc Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không nói gì. Cô chỉ nhìn theo bóng lưng của hắn, trong ánh mắt lại hiện ra chút phức tạp.

Cả hai bước qua các lối đi của sàn đấu giá, cuối cùng dừng lại ở một hành lang vắng vẻ, không bóng người. Thiên Tân đã đuổi kịp cô gái, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.
Cô gái đeo mặt nạ dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của hắn, cô dừng lại, không quay đầu nhưng cũng không tiếp tục đi về phía trước.
Thiên Tân đứng lặng, ánh mắt chăm chú vào cô gái, không khí căng thẳng bao trùm, chỉ còn lại hơi thở gấp của hắn. Sau một hồi bình tĩnh lại, hắn lên tiếng, giọng hơi trầm xuống:
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không ?”
Cô gái kia từ từ quay lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua hắn. Tay khẽ nâng lên, cô tháo chiếc mặt nạ đang che khuất gương mặt mình. Một khuôn mặt thanh tú, yêu kiều hiện ra dưới ánh đèn lờ mờ nơi hành lang, một vẻ đẹp không nhuốm chút bụi trần, nhưng lại mang theo sự sắc lạnh đến rợn người.
Thiên Tân lúc này cũng chẳng còn mặt nạ, nó đã rơi mất từ lúc nào, có lẽ trong lúc hắn đuổi theo cô giữa khung cảnh hỗn loạn. Cả hai đứng đối diện, trong một khoảnh khắc tĩnh lặng đến lạ, như thể thời gian vừa khựng lại trước khi một điều gì đó quan trọng sắp xảy ra.
Cô gái kia sững người trong chốc lát, rồi giọng nói khẽ bật ra, dường như mang theo sự ngờ vực và chấn động:
“Ngươi… sao lại có thể sống được?” Ánh mắt cô lay động, như thể vừa nhìn thấy điều gì không thể tin nổi.
Lần đầu gặp Thiên Tân, cô đã chính tay truyền c·hất đ·ộc vào cơ thể hắn. Với một người bình thường mà nói, đáng lý ra… hắn đã phải c·hết từ lâu.
Vậy mà bây giờ, Thiên Tân vẫn đứng đó, rõ ràng, sống sờ sờ ngay trước mặt cô. Đôi mắt sắc lạnh, vẫn nhìn thẳng vào cô không chút sợ hãi.
Cô nhìn hắn một lúc, ánh mắt lặng lẽ biến chuyển, lòng đen đã chuyển thành màu đỏ.
Một Vệ Hồn Thượng Quỷ như cô làm sao có thể thất bại khi g·iết một con người ?
Không để Thiên Tân kịp giải thích, cô vung tay lên, một luồng khí đen đặc bùng phát từ lòng bàn tay, lan toả xung quanh, bao trùm cả hành lang nhỏ hẹp này. Nhiệt độ không khí dần hạ xuống, và mùi tanh nồng của độc tố bắt đầu tràn ngập trong không khí, như thể cả không gian đang bị nuốt chửng bởi thứ ám khí c·hết chóc này.
Thiên Tân đứng yên, mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt. Hắn có thể cảm thấy độc tố đang từ từ xâm nhập vào cơ thể, nhưng chưa kịp hành động, trần nhà bất ngờ bị xé toạc.
Một cơn gió mạnh ập xuống, mang theo cát bụi và mảnh vụn, rồi một bóng hình nhanh như chớp lao xuống từ trên cao.
Kiều Trang xuất hiện, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái kia. Cô vung tay, một quỷ khí mạnh mẽ tỏa ra, cuốn phăng lớp độc khí đen bao trùm hành lang.
Một bước tiến về phía trước, Kiều Trang đã đứng đối diện cô gái kia, ánh mắt thân thuộc và lạnh lùng chất vấn:
“Chu Khả Hân, tới Diệc Thần ca ca mà cô cũng muốn ra tay sao ?” giọng cô phẫn nộ như muốn nuốt chửng Khả Hân.
Khả Hân thoáng sững người, không phải vì sự xuất hiện của Kiều Trang mà là vì lời mà Kiều Trang đã nói. Cái tên “Diệc Thần” như một cơn sóng đập mạnh vào cô, khiến trái tim cô rung lên một nhịp khó tả. Ánh mắt của Khả Hân trở nên phức tạp, một phần là ngạc nhiên, một phần là hoang mang không thể xác định.
Rồi không nói gì thêm, Kiều Trang nắm chặt lấy tay Thiên Tân, kéo hắn ra khỏi hành lang hẹp, để lại Khả Hân đứng đó, vẫn ngỡ ngàng như chưa thể hiểu hết mọi chuyện vừa diễn ra.
Chỉ khi bóng hai người kia khuất hẳn, Khả Hân mới từ từ quay lại, hít sâu một hơi. Đôi mắt từng ngập tràn dao động giờ đã trở nên bĩnh tĩnh. Thân ảnh cô dần tan vào làn khí đen, hoá thành một cánh bướm màu đen, lặng lẽ bay theo họ.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, gió đêm thổi qua làm vạt áo Thiên Tân khẽ lay động. Vừa đi được một đoạn, hắn chợt nhận ra gì đó, lập tức quay sang hỏi Kiều Trang, giọng không giấu được sự nghi hoặc:
“Chờ đã. Sao cô không ở lại bệnh viện trông chừng em gái tôi ?”
Kiều Trang dừng chân, quay đầu nhìn hắn. Đôi mắt cô ánh lên vẻ bình tĩnh, cô đáp gọn như thể mọi thứ đã nằm trong sự sắp đặt từ trước:
“Anh đừng lo, con bé vẫn an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.