Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 19: Kẻ bắt cóc




Chương 19: Kẻ bắt cóc
Bệnh viện Tường Hoà - Phòng chăm sóc đặc biệt số 5.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của hành lang bệnh viện, một “bác sĩ” đẩy xe y tế chầm chậm tiến đến phòng chăm sóc đặc biệt số 5. Không ai chú ý hắn, kẻ vốn chẳng phải là bác sĩ thật sự, mà chỉ là đang cải trang để hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Cửa phòng mở ra với âm thanh khe khẽ. Bên trong, ánh đèn mờ chiếu xuống gương mặt nhợt nhạt của cô bé đang nằm bất động trên giường bệnh. Nhịp máy đo tim vẫn đều đặn vang lên từng nhịp sinh mệnh mỏng manh.
Kẻ giả danh bác sĩ đứng đó, nhìn chằm chằm vào Thiên An, rồi khẽ bật cười, giọng cười trầm khàn như rắn trườn qua da thịt:
“Ahahaha… Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi.”
Chưa dứt câu, một chiếc đuôi dài màu xám sẫm bất ngờ vươn ra từ sau lưng hắn, lao thẳng về phía giường bệnh như một mũi lao sắc bén. Nhưng ngay khi đầu đuôi chuẩn bị chạm vào thân thể yếu ớt của Thiên An, nó đột ngột bị giữ chặt lại giữa không trung.
Một bàn tay lạ xuất hiện từ trong bóng tối, lạnh lùng siết lấy chiếc đuôi như bóp nát sinh mạng của chính kẻ kia. Tiếng xương gãy rắc vang lên khô khốc trong không khí yên lặng, khiến cả gian phòng như chùng xuống trong một khoảnh khắc rùng mình.
Tên ác quỷ trợn mắt, cảm nhận từng khớp nối trên chiếc đuôi bị bóp nát đến mức đau buốt tận óc. Hắn gầm lên, lập tức phóng thêm một chiếc đuôi khác về phía bóng người kia trong cơn giận dữ.
“Xoẹt!”
Một đường sáng bạc lướt ngang. Lưỡi hái sắc bén xé gió, lạnh lẽo như tử thần. Chiếc đuôi thứ hai rơi xuống, bị chặt đứt ngay giữa không trung.
Ánh trăng lúc này xuyên qua khung cửa, soi lên khuôn mặt người vừa xuất hiện. Từng đường nét thanh tú nhưng sắc sảo như được tạc từ ánh trăng. Đôi mắt cô lạnh băng, lặng lẽ nhìn hắn như đang nhìn một kẻ đ·ã c·hết.
Cô nâng lưỡi hái lên, chặt thẳng vào chiếc đuôi còn lại mà vẫn đang bị giữ chặt trong tay.
Một tiếng gào đau đớn vang lên. Tên quỷ mặt mũi tái mét, hoảng loạn lùi về phía góc tường, lắp bắp:
“Chiếc… lưỡi hái này… Không lẽ… cô là… Vệ Hồn Thượng Quỷ – Lâm Vân Nghi?!”
Vân Nghi liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, sát khí tỏa ra mạnh mẽ. Tên ác quỷ hoảng sợ, vội vàng quay người định bỏ chạy. Nhưng vừa quay đầu, hắn đã cảm thấy lưỡi hái sắc bén của Vân Nghi chạm ngay vào cổ mình, làm hắn không dám cử động.
Trong nỗi sợ hãi tột cùng, hắn run rẩy, cố gắng giải thích:
“Lâm… Lâm tiểu thư, ta… ta không có ý mạo phạm đến cô. Ta chỉ là làm theo lệnh của họ thôi.”
Vân Nghi không nói gì, chỉ cười lạnh, giọng cô sắc như dao, từng chữ phát ra như rót vào không khí:
“Là ai cử ngươi đến đây?”
Tên ác quỷ cúi đầu, không dám ngẩng lên, đáp với giọng đầy hoảng loạn:
“Là… là các Thiên Tà Thần. Các ngài ấy bảo ta phải g·iết cô bé này.”
Vân Nghi không thay đổi biểu cảm, hỏi tiếp, giọng không một chút dao động:
“Vì sao phải g·iết cô bé này?” Tên ác quỷ lắp bắp, giọng vang lên như cầu xin: “Ta… ta… thật sự không biết. Lâm tiểu thư… xin cô… xin cô tha cho ta.”
Ánh mắt Vân Nghi không chút thay đổi, cô lặng im suy nghĩ một lúc rồi lạnh lùng ra lệnh:
“Ừm, ngươi đi đi.”
Tên ác quỷ thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng như đã thoát nạn. Hắn nhanh chóng quay lưng chạy ra cửa, nhưng ngay khi hắn đặt chân qua ngưỡng cửa, một luồng khí lạnh lẽo vụt qua. Lưỡi hái của Vân Nghi vung lên như một tia chớp, cắt đứt tên ác quỷ thành hai nửa, máu tươi văng ra khắp nơi.
Vân Nghi vẫn đứng yên, tay nắm chặt lưỡi hái, không biểu lộ cảm xúc. Cô không để ý đến cái xác đang đổ gục trên sàn, ánh mắt lạnh lùng như mọi thứ vừa xảy ra.

Một lát sau…!
Thiên Tân và Kiều Trang cũng đã trở về phòng bệnh của Thiên An. Vừa mở của bước vào, ánh mắt Thiên Tân lập tức bị hút về phía một cô gái lạ đang ngồi bên giường em gái mình.
Cô gái ấy mang vẻ đẹp thuần khiết, làn da trắng mịn, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương mờ, toát lên sự dịu dàng và sâu thẳm đến khó đoán. Mái tóc đen dài buông thả ngang vai, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt thanh tú kia.
Trên người cô là một chiếc váy đen thanh lịch, ôm sát vóc dáng uyển chuyển, khiến Thiên Tân cũng không khỏi ngẩn người. Cô gái ấy… không hề thua kém Kiều Trang.
Thấy hắn bước vào, cô ta nhẹ nhàng đứng dậy. Đôi tay thon thả khẽ kéo tà váy lên một chút theo đúng nghi thức, cúi đầu trang trọng, giọng nói trong trẻo vang:
“Diệc Thần ca ca, mừng anh trở về.”
Thiên Tân hơi ngớ người ra một chút. Hắn không quen với cái tên đó, càng không quen với ánh mắt ấm áp ấy. Hơi nhíu mày, hắn nhẹ nhàng đáp lại:
“Chào cô, tôi là Thiên Tân… cô là ai vậy?”

Lời nói vừa dứt, không khí trong phòng như đông cứng lại một nhịp. Cô gái kia sững sờ, ánh mắt tròn xoe thoáng dâng lên vẻ bối rối và… thất vọng.
Kiều Trang lúc này mới bước tới, vội vàng cười nhẹ, giọng mang chút áy náy giải thích:
“Diệc Thần ca ca hiện tại… đang mất trí tạm thời. Huynh ấy có lẽ… chưa nhớ ra tỷ đâu ạ.”
Câu nói của Kiều Trang như đánh thức cô gái ấy khỏi cơn ngơ ngẩn. Vẻ sững sờ tan đi, thay vào đó là ánh nhìn trầm tĩnh hơn, dù sâu trong đó vẫn ánh lên chút đau lòng chưa kịp giấu.
Cô bước chầm chậm về phía Thiên Tân, dừng lại ngay trước mặt hắn. Hai tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đôi mắt ngước lên, đong đầy cảm xúc như muốn tìm lại một phần ký ức nào đó đã thất lạc.
Ánh mắt họ giao nhau.
Thiên Tân thoáng lúng túng, không biết phải làm gì trong khoảnh khắc đó.
Cô gái kia mỉm cười, nụ cười dịu dàng như thể đã chấp nhận hiện tại. Cô khẽ buông tay Thiên Tân ra, lui lại nửa bước như để tôn trọng khoảng cách giữa hai người, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Tên em là Vân Nghi.”
Thiên Tân nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác rất lạ. Hắn không biết mình đã từng gặp cô ở đâu, nhưng ánh mắt kia, giọng nói kia, cả cái tên ấy… dường như đã từng là điều gì đó rất quan trọng.
Hắn lúng túng đáp lại:
“Ừm… chào cô.”
Vân Nghi khẽ gật đầu, đôi mắt không giấu được nét buồn thoáng qua. Nhưng cô không trách móc, chỉ nhìn hắn, thật lâu.
Kiều Trang cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, ánh mắt sắc bén đảo một vòng quanh căn phòng rồi dừng lại ở những vết xước lạ trên tường. Lông mày cô khẽ nhíu lại, giọng nói mang theo sự cảnh giác rõ rệt:
“Tỷ tỷ… nơi này vừa có kẻ đột nhập sao?”
Thiên Tân lúc ấy mới để ý. Căn phòng trông có vẻ đã được dọn dẹp, nhưng nếu quan sát kỹ, hắn vẫn có thể thấy những vết chém dài còn in lại trên tường mà Kiều Trang đang nhắc tới.
Hắn khẽ cau mày, ánh mắt dần trở nên trầm lặng.
Vân Nghi khi này cũng hơi nheo mắt, vẻ mặt cô trầm xuống, rồi từ từ kể loại mọi chuyện.

Sau khi nghe Vân Nghi kể lại toàn bộ sự việc, sắc mặt Thiên Tân dần trầm xuống, còn Kiều Trang thì giận dữ thấy rõ. Ánh mắt cô ánh lên sự phẫn nộ không thể kiềm chế:
“Lũ Thiên Tà Thần? Sao bọn chúng lại to gan đến thế”
Giọng Kiều Trang gần như rít qua kẽ răng, từng từ từng chữ đều đầy lửa giận. Thiên Tân không hiểu chuyện này, hắn quay sang Kiều Trang hỏi:
“Thiên Tà Thần… rốt cục là thế lực như thế nào vậy ?”
Kiều Trang đang giận không nói được. Vân Nghi thay cô nhẹ nhàng đáp:
“Thiên Tà Thần là thế lực lớn nhất trong Quỷ Tộc hiện tại. Quyền hành và ảnh hưởng của bọn chúng chỉ đứng sau Quỷ Vương. Người lập nên tổ chức đó không ai khác… chính là Bất Phàm Quỷ - Ngạo Thiên đại nhân.”
Thiên Tân kinh ngạc nhớ lại những gì mà Kiều Trang đã từng kể. Ngoài cái tên Diệc Thần ra, còn một người khác cũng đáng sợ như hắn…
“Ngạo Thiên? Ý cô là… Thiên Tà Thần chính là thuộc hạ của hắn?”
Hắn hỏi, giọng có hơi bất ổn. Vân Nghi khẽ gật đầu, trong ánh mắt cô lóe lên một tia tiếc nuối:
“Đúng vậy ạ. Từ sau khi Ngạo Thiên đại nhân biến mất, lũ Thiên Tà Thần dần dần lộng quyền, không xem ai ra gì nữa.”
Kiều Trang lúc này không kìm được, bật thốt:
“Ca ca, hay là để em đi tìm bọn chúng tính sổ một trận?”
Vân Nghi lắc đầu, giơ tay ra vỗ vào lưng Kiều Trang một cái:
“Em đừng có manh động. Chuyện này không đơn giản như em nghĩ đâu.”
Rồi cô quay sang Thiên Tân, nét mặt nghiêm nghị, giọng nói không còn sự dịu dàng như lúc nãy:
“Ca ca, cho phép em nói thẳng. Dù bọn chúng đáng giận, nhưng Thiên Tà Thần vẫn là một phần của Quỷ Tộc. Từ trước đến giờ chúng ta và họ nước sông không phạm nước giếng. Nếu không có bằng chứng rõ ràng mà hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể sẽ châm ngòi cho một cuộc n·ội c·hiến. Mà hậu quả thì… e là không ai gánh nổi.”
Thiên Tân im lặng, hắn thật ra cũng chỉ hiểu được một phần, Quỷ Tộc hay gì đó, mọi thứ vẫn còn quá xa lạ với hắn.

Hắn khẽ gật đầu, giọng trầm xuống:
“Ừm… nhưng nếu cứ để yên, lỡ chúng lại quay về tìm g·iết Thiên An thì sao? Chúng ta không thể cứ chờ chúng ra tay được.”
Vân Nghi đáp, mắt ánh lên một tia kiên định:
“Ca ca cứ yên tâm. Có em, có Kiều Trang ở đây, chúng sẽ không dám động đến con bé đâu.”
Kiều Trang quay đầu đi, giọng cô có chút bất mãn:
“Tỷ tỷ, chị đúng là lúc nào cũng khiêm nhường quá mức. Bọn Thiên Tà Thần đó… càng nhún nhường, chúng lại càng lấn tới. Nếu để em gặp bọn chúng, thì em….”
Lời Kiều Trang chưa dứt thì một cơn gió lạnh lẽo bất ngờ lùa qua khung cửa sổ.
Từ bên ngoài cửa sổ, một con bướm với đôi cánh ánh lên sắc tím u huyền, bay chậm rãi vào trong phòng. Nó lượn một vòng giữa không trung trước khi rơi nhẹ xuống sàn.
Cánh bướm ấy lập tức tan ra thành từng mảnh ánh sáng mờ nhạt, rồi tụ lại thành hình dáng một cô gái. Mái tóc dài xoã nhẹ theo gió, đôi mắt đượm buồn nhưng lại sáng lên khi nhìn thấy người trước mặt.
Vừa thấy cô ta, Kiều Trang lập tức quay người lại, giọng lạnh lẽo, có phần khó chịu:
“Cô bám theo chúng tôi?”
Nhưng Khả Hân chẳng hề để tâm đến thái độ đó. Ngay khi nhìn Thiên Tân, cô lập tức lao tới, ôm chầm lấy hắn trong sự xúc động không kiềm chế:
“Diệc Thần ca ca… là thật… thật sự là anh rồi…”
Thiên Tân hơi lúng túng, còn chưa kịp phản ứng thì Kiều Trang đã kéo mạnh Khả Hân ra, đẩy cô về phía sau, giọng gắt lên:
“Cô làm gì thế? Định đầu độc Diệc Thần ca ca thêm lần nữa à?!”
Khả Hân lảo đảo lùi lại một bước, nhưng ánh mắt cô không còn là sự oán giận mà thay vào đó là nỗi uất ức. Khả Hân nhìn Kiều Trang, giọng nói lạc đi, xen lẫn cả tức giận và tủi thân:
“Nếu không phải vì cô giấu tôi… thì tôi đã không ra tay như vậy… Tôi… tôi chưa bao giờ muốn hại anh ấy cả…”
Cô cắn môi, ánh mắt đỏ hoe. Kiều Trang không đáp, chỉ lặng thinh quay mặt đi.
Không gian trong phòng phút chốc trở nên nặng nề. Cả hai đều im lặng, chẳng ai nói thêm lời nào, như thể giữa họ đã giăng một bức tường vô hình không thể phá vỡ.
Một làn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ, lay động rèm trắng, mang theo hơi lạnh khiến lòng người se sắt. Không nói một lời, Khả Hân chậm rãi lùi bước, thân thể hóa thành hàng trăm cánh bướm đen mờ mịt, lặng lẽ bay ra ngoài, tan vào màn đêm.
Kiều Trang cũng không nán lại. Cô bước tới cửa, đẩy nhẹ cánh cửa ra và đi thẳng, bóng lưng mang theo một nét kiêu hãnh pha lẫn nỗi buồn khó gọi tên.
Không khí trong phòng bỗng chùn xuống, tựa như dư âm của một cơn giông chưa kịp tan.
...
Một lúc sau, Vân Nghi mới quay sang Thiên Tân, mỉm cười gượng gạo:
“Xin lỗi ca ca, mấy con bé này tính tình đều bướng bỉnh cả… lại quá quan tâm đến anh, nên mới ra nông nỗi vậy.”
Thiên Tân khẽ thở dài, lắc đầu, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, cũng chẳng biết phải nói điều gì.
Vân Nghi đứng bên cạnh cũng im lặng một lúc. Cô nhìn Thiên An đang nằm bất động trên giường bệnh, gương mặt non nớt của cô bé vẫn chìm sâu trong hôn mê, hô hấp yếu ớt như ngọn lửa sắp lụi tàn.
Bất chợt, Vân Nghi lên tiếng, giọng nói tuy dịu dàng nhưng mang theo chút đường đột, tựa như đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định nói ra:
“Em đã nghe Kiều Trang kể lại… về tình hình của em gái anh.”
Cô ngừng lại một nhịp, ánh mắt đượm vẻ nghiêm túc nhìn về phía Thiên Tân:
“Em không thể giải thích rõ được… nguyên nhân khiến cô bé rơi vào trạng thái này. Nhưng…”
Cô hít một hơi thật sâu, bàn tay nắm chặt lại:
“em có cách giúp cô bé tỉnh lại.”
Lời nói ấy rơi xuống như một giọt nước làm mặt hồ lặng sóng khẽ lay động. Thiên Tân lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt hắn hiện lên vẻ sửng sốt, thậm chí có chút khó tin:
“Cô… nói thật sao?”
Hắn hỏi, giọng hơi khản đi. Vân Nghi gật đầu, ánh mắt kiên định:

“Thiên Giới có hai món bảo thảo quý có thể giúp con người ta hôn mê tỉnh lại, một là Bách Mộng Tinh Linh Thảo, hai là Thiên Sâm Vạn Năm.”
Thiên Tân vừa nghe đến “Thiên Sâm Vạn Năm” thì lại nhớ đến Khả Hân, người đã đánh cắp nó ở buổi đấu giá. Vậy thì mọi thứ đơn giản hơn nhiều rồi. Nếu đúng như lời Vân Nghi nóic có Thiên Sâm Vạn Năm trong tay, Thiên An có thể tỉnh lại thật sao ?
Ngay khi những suy nghĩ âu đang hình thành, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, làm Thiên Tân giật mình. Cô gái pha lê, hiện ra trước mắt hắn, ngồi trên giường của Thiên An. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại như có sức nặng vô hình:
“Lâm Vân Nghi nói không sai đâu, nhưng phải dùng cả hai thứ đó thì Thiên An mới tỉnh lại.”
Thiên Tân ngạc nhiên, ánh mắt bối rối hướng về cô gái pha lê.
“Cả hai thứ?”
Thiên Tân lẩm bẩm.
“Vậy là phải dùng… Bách Mộng Tinh Linh Thảo cùng với Thiên Sâm Vạn Năm sao?”
Cô gái pha lê không trả lời ngay mà chỉ gật nhẹ, đôi tay khẽ vuốt lên má Thiên An, như thể đang xem xét tình trạng của cô.
“Tình trạng của con bé không đơn giản như bình thưỡng.”
Cô nói giọng thấp hơn một chút, khiến không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Thiên Tân thở dài, ánh mắt mơ hồ nhìn xuống. Một chút hy vọng vừa lóe lên đã vụt tắt.
Thiên Sâm Vạn Năm thì đã có, nhưng Bách Mộng Tinh Linh Thảo có thể kiếm ở đâu chứ ?
Một khoảng lặng trôi qua, và trong lúc Thiên Tân im lặng, Vân Nghi bỗng lo lắng quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy quan tâm.
“Ca ca, anh sao thế?” Vân Nghi hỏi, giọng cô lo lắng.
Thiên Tân hơi giật mình, rồi khẽ lắc đầu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh:
“Không sao đâu, chỉ là… tình hình của Thiên An có vẻ phức tạp hơn tôi tưởng.”
Vân Nghi nhìn hắn một hồi, rồi đột nhiên lên tiếng, đôi mắt sáng lên khi cô nghĩ đến một giải pháp.
“Ca ca, về Bách Mộng Tinh Linh Thảo, em biết nó ở đâu.”
Cô nói, giọng chắc chắn và kiên quyết.
“Và em cũng có thể đi lấy nó.”
Thiên Tân ngẩng lên nhìn cô, sự ngạc nhiên và hy vọng trong ánh mắt hắn lại hiện lên.
“Cô thật sự biết nơi có Bách Mộng Tinh Linh Thảo sao ?” Thiên Tân hỏi, không giấu nổi sự kinh ngạc.
Vân Nghi gật đầu, khẽ đáp:
“Nó vốn là thảo vật của Vườn Địa Đàng, và chỉ có duy nhất Vườn Địa Đang mới có thể trồng được Bách Mộng Tinh Linh Thảo.”
Nghe đến cái tên Vườn Địa Đàng, Thiên Tân bỗng nhận ra gì đó, nơi đó là lãnh địa của Thiên Thần Tộc mà.
Vẻ mặt Thiên Tân lo lắng, hắn chần chừ rồi mới lên tiếng:
“Thiên Thần chẳng phải là kẻ thù của Ác Quỷ sao? Một mình cô đến đó liệu có ổn không vậy?”
Vân Nghi mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như muốn xua tan hết mọi lo lắng trong hắn.
“Anh đang lo cho em sao?” Cô nói nhẹ nhàng, nhưng sự chân thành trong giọng nói ấy khiến Thiên Tân hơi ngượng ngùng.
Thiên Tân cảm thấy có chút bối rối, không biết phải nói gì. Hắn khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp, cố tình chuyển hướng:
“Cô có cần mang thêm Kiều Trang hay Khả Hân theo không? Hai người đi vẫn tốt hơn là đi một mình mà?”
Vân Nghi lắc đầu, nụ cười vẫn nhẹ nhàng trên môi:
“Không cần đâu ạ! Em có thể tự lo được!”
Thiên Tân nhìn vào ánh mắt kiên định của Vân Nghi, Dù có chút lo lắng, nhưng cũng không còn lý do để cản trở nữa.
“Cẩn thận nhé.” Thiên Tân nói, giọng hắn trầm xuống, chứa đựng một chút lo âu.
Thời gian gấp rút, Vân Nghi mỉm cười nhẹ, rồi gật đầu như một lời cảm ơn.
“Em sẽ quay lại nhanh thôi, anh cứ yên tâm ạ.” cô nói, nhẹ nhàng như để trấn an Thiên Tân. Sau đó khẽ quay người, thân hình như hòa cùng gió. Chỉ trong một khoảnh khắc, cô đã biến mất khỏi tầm mắt Thiên Tân.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.