Chương 22: Thợ săn Tiền Thưởng
Khi Thiên Tân tỉnh lại thì đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Hắn gượng dậy quan sát thì thấy nơi này giống như một căn hầm trú ẩn hơn là bệnh viện.
Nhìn thấy Hồng Nhung đang ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái pha lê đột nhiên xuất hiện, ngồi trên mép giường hắn.
Thấy cô ta hiện ra, Thiên Tân có chút vui mừng, xem ra lần mạo hiểm này đã thành công rồi.
Cô gái pha lê khẽ nghiêng đầu, bật cười khúc khích:
“Chỉ là một con Ngạ Quỷ mà ngài trông khổ sở vậy à ?”
Thiên Tân thấy bị chọc quê, mặt xém chút thì nhăn lại vì tức:
“Tôi vừa giúp cô đó!”
Cô ta cười đáp:
“Không phải giúp tôi, mà là giúp chính bản thân ngài!”
Nói rồi, cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào ngực hắn, ngay lập tức, cơ thể Thiên Tân phát ra hai vòng hắc quang u ám.
Thiên Tân liếc nhìn hai vòng hắc quang vẫn còn lập lòe quanh người, nhíu mày hỏi:
“Mấy vòng ánh sáng này là gì vậy?”
Cô gái pha lê chậm rãi đáp, giọng nói vang lên như âm thanh vọng lại từ một cõi xa xăm:
“Là biểu hiện của cảnh giới tu luyện.”
Một vòng là Nhất Sơ Cảnh.
Hai vòng như ngài hiện tại là Nhị Nguyên Cảnh.”
Cô gái pha lê mỉm cười thích thú, ánh mắt lấp lánh như thủy tinh phản chiếu ma lực:
“Là tôi đã giúp ngài hấp thụ quỷ khí từ con Ngạ Quỷ đó. Nhờ vậy mà ngài mới có thể thăng cấp đó!”
Thiên Tân cau mày, vẻ nghi hoặc:
“Chỉ hấp thụ một con Ngạ Quỷ thôi mà đã lên tận Nhị Nguyên Cảnh sao ?”
Cô ta bật cười thành tiếng, như thể nghe được điều gì đó hết sức ngây ngô:
“Ngài nghĩ chỉ có một con thôi sao?”
Thiên Tân ngạc nhiên:
“Ý cô là sao?”
Cô gái pha lê thong thả đáp:
“Ngài còn nhớ mấy cái xác trên giường chứ? Chúng đều là Ngạ Quỷ đã bị g·iết. Ả Ngạ Quỷ mà ngài vừa hạ không chỉ ăn con người, mà còn nuốt luôn cả đồng loại. Nếu ngài tới trễ hơn một chút, để ả ta hấp thụ thành công ba cái xác kia… thì sẽ thành một Ngạ Quỷ cấp 3 trong truyền thuyết mất rồi.”
Sắc mặt Thiên Tân khẽ biến đổi. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Hắn không ngờ mình vừa đối đầu với một sinh vật kinh khủng như vậy, mà còn suýt thì thua. Hắn còn đang định hỏi thêm thì cô gái pha lê đã biến mất tự lúc nào.
Thiên Tân nhìn sang Hồng Nhung đang ngủ gật, định sẽ lặng lẽ rời khỏi căn phòng này. Nhưng chưa kịp đứng dậy, cánh cửa đã vang lên tiếng mở.
Một cô gái đeo kính bước vào, trên người khoác áo blouse trắng, trước ngực thêu hình một con rắn kỳ dị. Nhìn cô và cách ăn mặc, có vẻ cùng tổ chức với Hồng Nhung.
Thấy hắn đã tỉnh lại, cô gái kia hỏi:
“Cậu có cảm thấy gì bất thường không? Để tôi kiểm tra một chút.”
Thiên Tân lắc đầu, né tránh ánh nhìn rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Cô gái kia không ngăn cản, chỉ đợi hắn rời đi rồi mới nhẹ nhàng lay vai Hồng Nhung:
“Dậy đi. Cậu ta đi rồi.”
Hồng Nhung dụi mắt, ánh nhìn còn mơ hồ, vừa trông thấy bóng người trước mặt liền gọi khẽ:
“Chị… Thu Uyên?”
Thu Uyên mỉm cười nhẹ, gật đầu. Hồng Nhung lập tức quay sang phía chiếc giường nơi Thiên Tân nằm lúc trước, nhưng chỉ còn lại tấm chăn xộc xệch—trống không.
“Cậu ấy rời đi rồi,” Thu Uyên cất giọng, “Chắc cũng mới thôi.”
Hồng Nhung khẽ cúi đầu, vẻ mặt có chút buồn. Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn…
Một lúc sau, cô ngẩng lên, hỏi:
“Hồng Gấm sao rồi chị?”
“Chỉ b·ị t·hương nhẹ, không nghiêm trọng. Chắc vài tiếng nữa sẽ tỉnh lại thôi.”
Hồng Nhung thở phào, lòng vẫn còn vương một nỗi lo. Cô và Hồng Gấm là chị em song sinh, từ nhỏ đã mất cha mẹ, chỉ biết dựa vào nhau mà sống. Nếu một người có chuyện, người còn lại… sợ rằng không thể gượng dậy nổi.
Ánh mắt cô khẽ liếc qua biểu tượng con rắn đen uốn lượn trên ngực áo blouse của Thu Uyên, biểu tượng của hội Thanh Xà, một tổ chức sát thủ bí ẩn, chuyên nhận nhiệm vụ trừ ma diệt quỷ, săn lùng các sinh vật siêu nhiên với mục đích duy nhất: tiền thưởng.
Thế giới ngầm vẫn âm thầm vận hành theo những luật lệ của riêng nó.
Ngoài Thanh Xà, còn có hai tổ chức khác cũng hoạt động theo kiểu tương tự: Lôi Ưng và Huyết Long.
Cả ba đều không thuộc bất kỳ sự quản lý của chính phủ nào. Trong mắt pháp luật, họ là t·ội p·hạm. Nhưng trong mắt những kẻ biết rõ sự thật… họ là những thợ săn.
…
Khi Thiên Tân quay trở lại bệnh viện, trời đã sẩm tối. Ánh đèn ngoài hành lang lờ mờ hắt lên khuôn mặt lo lắng của hai người con gái đang chờ đợi nơi cửa.
Kiều Trang và Khả Hân, cả hai đều đã ở đó từ lâu. Vừa thấy hắn, ánh mắt cả hai đồng loạt lóe lên sự tức giận xen lẫn lo lắng.
“Anh đi đâu cả ngày hôm qua mà không liên lạc được hả?” Kiều Trang là người lên tiếng trước, giọng sắc như kim châm.
“Biến mất như vậy mà anh coi được à?” Khả Hân chen vào, ánh mắt có phần hốt hoảng lẫn giận dữ.
Thiên Tân chưa kịp tìm một cái cớ hợp lý thì đã bị Khả Hân bất ngờ chụp lấy cổ tay. Sắc mặt cô thoáng chấn động.
“Anh… tại sao cơ thể lại phát ra quỷ khí?” giọng cô khẽ run, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm nghị.
Kiều Trang cũng bước tới, nắm lấy tay còn lại của hắn. Cô nhíu mày, nét mặt bỗng trở nên khó hiểu:
“Anh đã hấp thụ quỷ khí ở đâu ra vậy?”
Thiên Tân thở dài, biết không thể giấu được nữa. Nhưng là người thông minh, hắn khéo léo lược bỏ những chi tiết n·hạy c·ảm, hai chị em Hồng Nhung và Hồng Gấm bị biến tấu thành hai người đàn ông trung niên tình cờ gặp được, cũng “vô tình” bị cuốn vào vụ việc tại căn nhà hoang nọ.
Câu chuyện Thiên Tân kể nghe có vẻ trơn tru, đủ thuyết phục để qua mắt người bình thường.
Nhưng Khả Hân và Kiều Trang đâu phải trẻ con. Cả hai đều nhận ra không ít điểm mờ ám trong lời hắn nói. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ cùng ánh mắt luôn tránh né, họ đành tạm gác mọi nghi ngờ sang một bên, chưa vội truy vấn.
Khả Hân lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt sâu lắng, như thể muốn nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc hắn đang cố che giấu:
“Em sẽ tin anh… lần này. Nhưng nếu còn lần sau, đừng trách em mạnh tay.”
Kiều Trang khoanh tay, hơi nghiêng đầu, giọng nói sắc lạnh như gió đầu đông:
“Anh mà còn dám để em ở nhà thêm lần nữa, là em xiên anh thật đấy!”
Khả Hân nghe vậy liền phản bác ngay, cô nhanh chân chạy đến khoác lấy tay Thiên Tân, ánh mắt khiêu khích nhìn sang Kiều Trang:
“Lần sau anh chỉ cần dẫn mình em theo là đủ. Còn cô thì cứ ngoan ngoãn ở lại chăm bé An đi!”
Kiều Trang lập tức lườm lại, giọng chất vấn không chút khách khí:
“Sao cô không ở lại mà trông bé An đi?”
Khả Hân đáp trả ngay, giọng cô hồn nhiên nhưng không kém phần đắc ý, vòng tay càng siết chặt lấy cánh tay Thiên Tân hơn:
“Vì tôi muốn ở cạnh ca ca hơn!”
“Cô… cô…!!!” Kiều Trang tức đến nghẹn họng, nhất thời không thốt nên lời.
Hai cô gái như châm phải lửa, cứ thế lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường ai. Không khí trong phòng vốn yên ắng giờ lại sôi sục như một trận chiến không hồi kết.
…
Vườn Địa Đàng
Tại một tinh cầu xa xôi thuộc Thiên Thần Tộc, có một nơi mang tên Vườn Địa Đàng.
Một mảnh đất cấm thiêng liêng, nơi hội tụ khí tức nguyên sơ và thuần khiết nhất vũ trụ. Trong không gian tĩnh lặng và tràn ngập sắc màu ấy, giữa hương hoa ngan ngát và tiếng suối róc rách như lời ru của đất trời, một nữ nhân đang lặng lẽ chăm sóc từng cánh hoa.
Cô có làn da trắng ngần như sương mai và đôi mắt trong suốt như pha lê. Vẻ đẹp của cô thuần khiết đến mức khiến cả thiên nhiên cũng như dừng lại để ngắm nhìn. Đó là Tâm Thanh, người được xưng tụng là Thảo Thần Vệ Nữ, là vị nữ thần xinh đẹp nhất trong số các Thần Vệ Nữ của Thiên Thần Tộc.
Đang mải mê hòa mình vào dòng chảy thanh bình của khu vườn, Tâm Thanh bỗng khựng lại. Cô cau mày, ánh mắt sắc lạnh, bất chợt thốt lên:
“Nơi linh thiêng như thế này… sao lại có mùi quỷ khí?!”
Các tiên nữ xung quanh lập tức dừng tay, cảm nhận được sự bất ổn đang dâng lên trong không khí. Nhưng ngoài Tâm Thanh, không ai có thể cảm nhận rõ ràng sự xâm nhập ấy.
Và rồi, như một lời xác nhận cho linh cảm đó, từng làn khí đen bắt đầu len lỏi khắp khu vườn, u ám và rợn ngợp, như một thứ ô uế đang nhuốm bẩn cả linh địa.
Một luồng khí đen tụ lại, xoáy tròn giữa không trung, rồi ngưng kết thành hình người. Một nữ nhân hiện ra giữa sương mù đen kịt, tóc bạc dài bay nhẹ theo gió, đôi mắt lạnh lùng như vực sâu không đáy. Trên tay nàng là một lưỡi hái khổng lồ đẫm sát khí.
Cô ta chính là Ngân Lang Quỷ — Lâm Vân Nghi.
Tâm Thanh nheo mắt nhìn kẻ vừa đến, giọng sắc như dao:
“Quỷ tộc to gan. Ngươi biết nơi đây là đâu mà dám xông vào?”
Vân Nghi không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ tiến về phía trước, dáng vẻ ung dung như thể đang bước giữa sân nhà mình. Mãi đến khi đứng trước mặt Tâm Thanh, cô mới lạnh nhạt cất lời:
“Bách Mộng Tinh Linh Thảo, ta cần nó. Nếu ngươi không giao ra, nơi này… sẽ thành địa ngục.”
Vừa dứt lời, khí đen quanh cô bùng phát dữ dội, chấn động cả không gian. Dưới chân cô, từng vòng hắc quang từ từ hiện ra, lặng lẽ xoay tròn, tạo nên một thứ uy áp khiến mặt đất cũng rung chuyển.
Tâm Thanh kinh hoàng lùi lại nửa bước, môi tái nhợt:
“Mười…mười một… vòng… hắc quang… Ngươi… ngươi là Vệ Hồn Thượng Quỷ?!”
Vân Nghi không phủ nhận, chỉ nhìn thẳng vào đối phương như muốn xuyên thấu lòng can đảm của cô:
“Các ngươi có mười lăm phút. Nếu trễ một phút… ta sẽ g·iết một người.”
Một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm lấy khu vườn. Các tiên nữ run rẩy, không ai dám manh động. Tâm Thanh dù đang rất sợ hãi, nhưng cô vẫn giữ vững khí chất của một Thần Vệ Nữ, nghiến răng đáp trả:
“Đừng tưởng chỉ dựa vào sức mạnh là có thể lộng hành! Đây là cấm địa của Thiên Thần Tộc. Chưa đầy một canh giờ nữa, các Đại Thiên Thần sẽ tới. Dù ngươi là Quỷ Vệ Hồn cũng đừng mong rời khỏi đây toàn mạng!”
Nhưng Vân Nghi chỉ cười khẽ, nụ cười lạnh lẽo như gió mùa đông:
“Ngươi nói đúng… nhưng Thảo Thần Vệ Nữ à, cô có chắc mình cầm chân được ta đến lúc đó không?”
Không đợi trả lời, thân ảnh cô lóe lên như tia chớp. Lưỡi hái đã áp sát cổ Tâm Thanh trong nháy mắt. Mùi tử khí tràn ngập xung quanh.
“Ta đã nói rồi. Ta chỉ muốn cây linh thảo. Giao ra hoặc c·hết.”
Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Vân Nghi khiến những đoá hoa trong vườn cũng dường như khép lại. Tâm Thanh cắn răng, cuối cùng cũng hiểu cô không phải là đối thủ của nữ quỷ này. Chỉ còn cách duy nhất là làm theo lời cô ta.
Cô quay sang nói với một tiểu nữ thần:
“A Linh! Mau đến phía nam khu vườn! Mang Bách Mộng Tinh Linh Thảo về đây!”
Tiểu nữ thần vội vã rời đi, để lại sau lưng ánh mắt chờ đợi khắc khoải của tất cả mọi người. Mười phút trôi qua trong căng thẳng như kéo dài cả thế kỷ.
Cuối cùng, A Linh quay về, trên tay nâng niu một cây linh thảo tỏa sáng mờ nhạt trong làn sương. Không chần chừ, Tâm Thanh bảo:
“Ném nó cho cô ta!”
Vân Nghi đón lấy linh thảo, lặng lẽ quan sát một lúc, rồi thu lưỡi hái lại. Không nói thêm lời nào, thân ảnh cô hóa thành một làn khói đen, cuộn tròn giữa không trung rồi biến mất vào hư vô.
Khi bóng dáng của cô hoàn toàn khuất hẳn, Tâm Thanh mới dám thở ra một hơi. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cô khẽ thì thầm:
“Vệ Hồn Thượng Quỷ… chuyện này không thể coi thường. Mình phải lập tức bẩm báo cho Vương Hậu Nương Nương!”
…
Trái Đất — Một đêm yên tĩnh
Giữa thành phố rực rỡ ánh đèn, nơi thời gian dường như chưa từng ngừng chảy, lại có một khoảnh khắc yên bình đến lạ lùng.
Tại tầng cao nhất của một toà chung cư hiện đại, Ngọc Huyền lặng lẽ ngồi trước ban công, chiếc ghế gỗ kẽo kẹt khẽ vang lên theo từng cử động nhỏ.
Gió đêm mơn man lùa qua mái tóc đen dài, mang theo hương cỏ dịu nhẹ và chút lạnh đặc trưng của những đêm khuya tĩnh mịch.
Trước mặt cô là bầu trời rộng mở, ngập tràn những vì sao.
Ánh mắt cô dõi lên cao, nhưng sâu trong đáy mắt ấy, những ánh sao chỉ là cái cớ.
Tâm hồn cô không ở lại mặt đất, cũng chẳng bay theo gió, mà lặng lẽ trôi giữa những khoảng trống trong lòng.
Đêm nay… quá tĩnh mịch.
Không tiếng còi xe. Không tiếng người cười nói.
Chỉ còn lại tiếng gió và tiếng thở dài khe khẽ của một người con gái đang gồng mình để không tan vỡ.
Ngọc Huyền không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Có thể là nửa tiếng, có thể là cả đêm.
Cô không đếm được. Thời gian giờ đây chỉ còn là một khái niệm mờ nhạt, trôi tuột giữa vô vàn suy nghĩ chồng chất.
“Cậu… rốt cuộc đang ở đâu vậy, Thiên Tân?”
Mấy ngày nay cô không đến trường. Không phải vì bệnh, cũng chẳng phải vì lười, mà là vì… không thể gặp lại người ấy.
Nơi cô lui tới nhiều nhất chính là nhà của cậu, nhưng cánh cửa ấy bao giờ cũng đóng chặt.
Ngọc Huyền không khóc.
Đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào khoảng trời xa thẳm như thể đang tìm kiếm một lời hồi đáp từ vũ trụ, dù thừa biết rằng nó sẽ không bao giờ đến.
Một ngôi sao băng xẹt ngang qua bầu trời.
Cô nhắm mắt lại, tựa đầu vào lan can lạnh buốt, thở ra một hơi dài.
“Tớ thích cậu lắm… thật đấy. Tại sao chứ… tại sao cậu không chọn tớ?”
Giọng nói nghẹn lại nơi cổ họng. Một cảm xúc dâng lên, không hẳn là đau, chẳng hoàn toàn là giận, mà chỉ là… không cam lòng.
Gió vẫn thổi.
Sao vẫn rơi.
Và Ngọc Huyền, vẫn ngồi đó, trong đêm tối, một mình với những câu hỏi chẳng ai trả lời.
Nhưng cô không thật sự một mình.
Ở tận cùng của bầu trời xa xăm, một ánh mắt xanh lam đang lặng lẽ dõi theo cô.
Từ nơi sâu thẳm nhất của vũ trụ tối tăm, nó đã nhìn thấy cô — một con người đủ dã tâm, đủ nhẫn nại để trở thành chủ nhân của mình
Ánh mắt ấy ghim chặt lấy cô, kiên định và đầy khát vọng, như thể chỉ chờ một khoảnh khắc, một dấu hiệu nhỏ nhoi… để lôi kéo cô bước vào quỹ đạo của nó.