Chương 21: Ngạ Quỷ trong vũ trường (2)
Thiên Tân nhìn thấy cảnh trượng trước mặt thì bất động, hai mắt mở to, không nói được lời nào.
Trên chiếc giường to lớn kia, một cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ, mái tóc dài che phủ cả khuôn mặt, cô ta đang thân mật với ba bốn người đàn ông nào đó trên giường. Mà chính xác hơn là một nữ quỷ đang ăn thịt mấy người đó, máu chảy loang lổ khắp nơi, từ trên giường xuống sàn nhà.
Hắn bấy giờ mới nhận ra chiếc váy kia không phải màu đỏ mà là đã bị nhuộm đỏ bằng máu. Từng giọt máu nhỏ giọt từ tay cô ta, rơi xuống sàn nhà, tạo nên âm thanh kinh dị giữa không gian tĩnh mịch.
Nữ quỷ từ từ đưa những ngón tay xương xẩu, thon dài của mình lên, vén mái tóc che khuôn mặt. Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trắng đục vô hồn, còn đôi môi thì đỏ thẫm, lem luốc máu tươi.
Cô ta chậm rãi quay sang nhìn cả ba người, ánh mắt đầy ác ý.
“Bị tụi mày nhìn thấy hết rồi!”
Nữ quỷ tức giận, giọng nói khàn khàn, như vọng ra từ dưới địa ngục. Ngay khi câu nói vừa dứt, cô ta lao về phía ba người như một cơn lốc, tốc độ của nữ quỷ nhanh đến mức khiến Thiên Tân gần như không thể phản ứng kịp.
Nhưng Hồng Gấm thì khác, với phản xạ nhanh nhạy, cô lập tức giơ chân có gắn bàn chông lên và đạp thẳng vào mặt nữ quỷ.
“Bốp!!!”
Nữ quỷ bị văng ngược lên giường, kèm theo tiếng gầm gừ giận dữ. Hồng Nhung cũng không chần chừ, nhanh như chớp, cô liếc mắt nhìn một chiếc chân đèn bằng sắt gần đó. Cô vươn tay chạm vào nó, và chỉ trong tích tắc, chiếc chân đèn biến thành một thanh katana sắc bén.
Nhanh như một tia chớp, Hồng Nhung nhún người bay lên, định vung kiếm chém bay cái đầu của nữ quỷ. Nhưng nữ quỷ không phải kẻ dễ đối phó. Ả nhanh chóng nhận ra ý định của Hồng Nhung và đưa bàn tay lên chặn lưỡi kiếm lại, đôi mắt đỏ rực lóe lên tia nguy hiểm.
Trước khi Hồng Nhung kịp phản ứng, mái tóc dài của nữ quỷ quấn lấy cổ cô, siết chặt, khiến Hồng Nhung nghẹt thở, tay chân mất kiểm soát, thanh katana rơi xuống sàn với tiếng“keng” lạnh lẽo.
Thấy Hồng Nhung gặp nguy hiểm, Hồng Gấm lập tức vung tay, tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa lớn và phóng thẳng về phía nữ quỷ:
“Bùm!” Quả cầu lửa trúng thẳng vào lưng nữ quỷ, khiến ả gào thét trong cơn giận dữ tột cùng.
Ả ta ném Hồng Nhung sang một bên như ném một món đồ vô giá trị, và hướng ánh mắt sắc bén về phía Hồng Gấm. Đôi mắt của nữ quỷ bừng bừng sát khí.
“Xoẹt!”
Mái tóc dài của nữ quỷ bỗng nhiên phóng thẳng về phía Hồng Gấm với tốc độ kinh hoàng, chớp nhoáng xé rách toàn bộ quần áo của cô, để lộ cơ thể trước cái nhìn biến thái của ả ta.
Tóc của nữ quỷ nhanh chóng quấn chặt lấy tứ chi Hồng Gấm, ghim cô vào tường, khiến cô không thể cử động. Nữ quỷ chậm rãi tiến lại gần, đôi môi đỏ thẫm vẽ nên một nụ cười ghê rợn. Ả ta cúi xuống, dùng chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo liếm khắp cơ thể Hồng Gấm, giọng nói đầy khoái trá và man rợ:
“Dị năng giả các ngươi… ăn ngon lắm đấy!”
…
Thiên Tân nhìn nãy giờ cũng đã đủ, nếu hắn không làm gì thì nữ quỷ kia sẽ g·iết hai người đó mất. Ánh mắt hắn lướt qua Hồng Nhung, ra hiệu cho cô ném thanh katana về phía mình.
Hồng Nhung hiểu ý, dù vẫn còn choáng váng, nhưng cô cố gắng dùng chân đá thanh kiếm về phía hắn. Thiên Tân nhặt thanh katana lên, cảm nhận sức nặng của nó trong tay.
Hắn hít một hơi sâu, tập trung, rồi lao thẳng về phía nữ quỷ. Thanh kiếm xé gió trong một đường cong quyết liệt, nhưng chỉ trong tích tắc, nữ quỷ đã vung tay đánh bật hắn ra. Thiên Tân loạng choạng, lùi lại mấy bước, nhưng hắn nhanh chóng đứng vững lại.
Lần này, nữ quỷ mới thật sự chú ý đến hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như một kẻ săn mồi đang dõi theo con mồi mới.
“Đợi ta xử xong con nhóc có hỏa dị năng này đã, rồi đến lượt ngươi!” Giọng nữ quỷ vang lên đầy ác ý, rồi ả quay sang Hồng Gấm, nụ cười ghê rợn nở trên đôi môi đỏ lòm máu. Chiếc lưỡi dài ngoằn ngoèo của ả cuốn chặt lấy cơ thể Hồng Gấm, kéo cô dần dần về phía miệng ả.
Hồng Gấm, lúc này đã kiệt sức, chỉ biết nhìn trong vô vọng khi cơ thể bị siết chặt. Nhưng ngay khi nữ quỷ chuẩn bị cắn vào Hồng Gấm, một âm thanh sắc bén vang lên
“xoẹt!”
Nữ quỷ gào thét trong đau đớn, tiếng hét của ả chói tai đến mức như xé toạc không gian. Chiếc lưỡi dài của ả bị cắt đứt, rơi xuống sàn nhà đầy máu.
Nữ quỷ quay cuồng trong đau đớn, bàn tay ghì chặt cổ họng, ánh mắt hoang dại lướt khắp căn phòng để tìm kẻ đã ra đòn. Thiên Tân nắm chặt thanh katana, ánh mắt đầy quyết tâm.
Hắn hình như đã đoán đúng, nữ quỷ này chỉ có thể dựa vào nhiệt độ và âm thanh để cảm nhận sự hiện diện của con mồi. Và trong căn phòng lạnh lẽo này, chỉ cần một chút sai lầm trong động tác, ả ta sẽ nhận ra vị trí của hắn ngay lập tức.
Không chần chừ, Thiên Tân nhanh chóng chạy đến đỡ Hồng Gấm dậy. Hắn kiểm tra thấy cô vẫn còn thở, chỉ có vài vết hằn trên người do bị tóc nữ quỷ siết chặt, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ở yên đây, đừng làm gì cả!”
Hắn thì thầm vào tai cô, mặc dù cô đã hôn mê, không còn nghe thấy gì nữa. Thiên Tân quay sang nhìn Hồng Nhung, lúc này cô đã đứng dậy được sau cú v·a c·hạm. Hồng Nhung cắn răng, đôi mắt đầy quyết tâm. Cô chạm tay vào chiếc móc sắc bên cạnh, biến nó thành một thanh katana khác. Cả hai người đều hiểu rằng đây là trận chiến sống còn, và họ phải phối hợp để tiêu diệt nữ quỷ này.
Nữ quỷ vẫn còn đau đớn sau cú cắt lưỡi, nhưng sự phẫn nộ trong mắt ả càng bùng lên dữ dội hơn. Ả gầm rú, mái tóc dài của ả vung vẩy trong không khí, biến thành những cái roi sắc bén quét về phía họ như cơn bão.
Cả căn phòng giờ đây tràn ngập sát khí, một cuộc chiến khốc liệt giữa hai người và một con quỷ đói khát đã thực sự bắt đầu.
…
Hồng Nhung lướt nhanh sang bên trái, thanh katana trong tay vung lên như ánh chớp, nhắm thẳng vào cổ nữ quỷ. Cùng lúc đó, Thiên Tân vòng ra phía sau, cả hai phối hợp t·ấn c·ông trong một đòn giáp công hoàn hảo.
Nhưng nữ quỷ không phải dạng dễ đối phó. Cảm nhận được sát khí đang ập đến, đôi mắt trắng dã của ả xoay chuyển. Chỉ trong tích tắc, ả nhún người phóng v·út lên, tứ chi bám chặt vào trần nhà bằng móng vuốt nhọn hoắt, thân hình treo ngược như một con nhện khổng lồ.
Từ trên cao, nữ quỷ nhìn xuống. Ánh mắt ả chứa đầy nham hiểm, đôi môi đỏ thẫm khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo:
“Thứ con người yếu đuối, các người chỉ xứng làm thức ăn cho ta thôi!”
Ngay sau lời nói ấy, ả đáp xuống nền nhà, tạo ra một chấn động nhẹ. Từ dưới chân nữ quỷ, hai vòng tròn màu đen hiện lên, xoay chậm, tỏa ra luồng khí lạnh như băng, khiến cả không gian trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Trong đầu Thiên Tân vang lên một giọng nói quen thuộc :
“Cô ta là một Ngạ Quỷ. Loại quỷ cấp thấp nhất trong Quỷ Tộc, thường chỉ có thể ăn những sinh vật không có sức mạnh hoặc yếu hơn. Thông thường, tu vi của chúng không vượt quá Nhất Sơ Cảnh… nhưng con này thì khác…”
Thiên Tân nuốt khan. Cô gái pha lê tiếp lời, giọng cô vẫn đều đều nhưng dường như mang theo một chút cảnh báo:
“Ả là Nhị Nguyên Cảnh, để đạt đến cảnh giới này, chứng tỏ ả đã ăn rất nhiều người… Ngài không thể g·iết ả bằng cách thông thường đâu.” cô nói tiếp, nghiêm giọng.
“Cách tốt nhất là đánh vào điểm yếu của ả.”
Hắn nhíu mày, giọng trầm thấp pha chút nghi hoặc:
“Điểm yếu? Là vị trí cái đầu sao?”
Cô gái pha lê đáp lời:
“Phải, nhưng đầu chỉ là điểm yếu của Ngạ Quỷ thông thường. Khi chúng đạt Nhị Nguyên Cảnh, thì tim cũng là một vị trí quan trọng nữa.”
Thiên Tân khựng lại một giây, rồi hỏi với vẻ thận trọng:
“Vậy là… phải t·ấn c·ông cả đầu và tim cùng lúc sao?”
Hắn vừa dứt lời, cô gái pha lê trong đầu đã kịp gợi ý thêm, giọng cô vang lên như một làn gió xuyên qua ý thức:
“Không cần nhất thiết đồng thời, ngài chỉ cần đừng để ả có thời gian hồi phục là được.”
Lúc này, nữ quỷ trên nền nhà đã bắt đầu chuyển động. Hai vòng tròn hắc ám dưới chân ả xoay chậm, từng luồng khí lạnh cuốn quanh thân thể như sương mù sống.
Mái tóc đen dài rũ xuống, đôi mắt trắng đục không hề chớp, chỉ chăm chăm nhìn hai người phía trước như dã thú vờn mồi.
Hồng Nhung thì đã thủ thế từ trước, katana chĩa xuống sàn, vai nghiêng nhẹ về trước, tư thế sẵn sàng bùng nổ tốc độ.
Nữ quỷ kia chọn t·ấn c·ông Thiên Tân trước, ả phóng nhanh tới hắn, tốc độ như một luồng bóng đen. Móng tay dài ngoằn, sắc như lưỡi dao, chém mạnh về phía Thiên Tân.
Hắn nghiêng người tránh được trong gang tấc, mùi tanh nồng từ móng ả sượt qua mặt khiến sống lưng hắn lạnh buốt.
Hồng Nhung phản ứng cực nhanh, thanh katana vung một đường chéo về phía sau gáy nữ quỷ. Nhưng ả lắc đầu né kịp, chỉ để lại một vết xước nông trên da, thứ chất lỏng đen sì rỉ ra từ v·ết t·hương, kèm theo tiếng gào rú tức giận.
Thiên Tân hơi sững người.
Chính hắn cũng không tin nổi bản thân vừa rồi có thể phản ứng nhạy bén đến vậy. Nhưng đây không phải lúc để suy ngẫm, nữ quỷ kia chắc chắn sẽ không cho họ thời gian nghỉ ngơi. Lúc này, ả đã chuyển mục tiêu sang Hồng Nhung, liên tục tung ra những đòn t·ấn c·ông dồn dập.
“Nhắm vào tim nó!” Thiên Tân hét lớn, giọng vang lên giữa hỗn loạn.
Nghe vậy, Hồng Nhung lập tức điều chỉnh hướng t·ấn c·ông. Tuy nhiên, nữ quỷ dường như đã đoán trước được. Tay ả vươn ra như tia chớp, chộp lấy lưỡi kiếm của cô.
“Keng!” âm thanh thép v·a c·hạm rít lên giữa không trung.
Thiên Tân lập tức vòng ra sau, định tung đòn chí mạng, nhưng cũng bị ả ta bắt bài. Bàn tay còn lại của nữ quỷ chụp lấy thanh kiếm hắn như thể đã chuẩn bị từ trước. Ngay lúc ấy, đầu ả kéo dài ra như rắn, miệng há ngoác lộ ra hai chiếc nanh sắc nhọn, phóng về phía cả hai người.
Hồng Nhung theo phản xạ buông kiếm, né tránh trong gang tấc. Nhưng Thiên Tân thì không. Hắn cố tình để ả ta cắn vào vai mình. Bị trúng đòn, nữ quỷ gào lên đắc thắng, buông lỏng cảnh giác, toàn thân vồ lấy hắn như muốn xé xác.
Nhưng cùng lúc ấy, một ánh kiếm lóe lên từ dưới cánh tay cô ta. Hồng Nhung kinh hoàng nhìn thấy thanh kiếm của Thiên Tân đã xuyên thẳng qua lưng nữ quỷ, xuyên qua ngực ả, rồi đâm ngược vào chính cơ thể hắn.
Một nhát chém, hai trái tim bị xuyên thủng.
Tiếng rú ghê rợn của Ngạ Quỷ vang lên khiến cả căn phòng như rung chuyển. Cô ta gào thét, quằn quại trong đau đớn. Còn Thiên Tân, mất máu quá nhiều, đã gục xuống b·ất t·ỉnh.
Nhưng ả quỷ vẫn chưa c·hết. Ả rút thanh kiếm ra khỏi người bằng tay trần, máu đen túa ra xối xả. Miệng ả cử động như muốn nguyền rủa, nhưng chỉ phát ra những âm thanh gằn gào vô nghĩa, lưỡi đã bị cắt, tóc cũng không còn. Thân thể rách nát, trái tim thủng một lỗ. Mắt ả rực lửa căm hận, dán chặt vào Hồng Nhung.
Hai đứa kia đã ngã. Một mình cô ta cũng phải kéo theo cả ba xuống địa ngục!
Nữ quỷ gầm lên, lao đến Hồng Nhung như con thú hoang. Bất chấp thương tích, từng đòn t·ấn c·ông của ả vẫn đầy sức mạnh. Hồng Nhung vừa cản vừa lùi, nhưng sức cùng lực kiệt, cô bị dồn đến chân tường.
Ả ta cười, một tràng cười méo mó, khản đặc, rùng rợn. Máu nhỏ từ miệng xuống cằm ả, nhuộm đỏ chiếc váy tả tơi.
“Roẹt!”
Một đường kiếm xé gió vang lên. Đầu nữ quỷ rơi xuống, lăn lông lốc trên nền nhà, đôi mắt trợn trừng vẫn ánh lên vẻ không cam lòng. Phía sau ả, Thiên Tân đứng đó, v·ết t·hương vai đã lành lại từ bao giờ, đôi mắt hắn vô hồn nhìn t·hi t·hể vừa ngã xuống.
“Ngươi… phiền phức hơn ta tưởng”
Hắn lẩm bẩm, rồi buông kiếm, ngã xuống nền gạch lạnh lẽo. Hồng Nhung giật mình lao tới, nhưng khi vừa định đỡ lấy hắn thì một luồng khí lạnh mơ hồ thoát ra từ thân thể Thiên Tân. Một làn sương đen mỏng bao phủ quanh hắn, mờ ảo như khói, lạnh lẽo như tử khí.
Trong khoảnh khắc, cô gái pha lê ẩn sâu bên trong linh hồn hắn run rẩy. Tâm thức cô bỗng dưng bị đẩy lùi về sau, như một bản thể nhỏ bé đang đứng trước một thực thể khổng lồ đang dần tỉnh giấc.
“Không thể nào…” giọng cô lạc đi trong chính ý thức của mình. Sự kinh ngạc, rồi nỗi sợ, trào lên dữ dội.
“Linh hồn đó… đang dần thức tỉnh. Không… không phải Thiên Tân nữa… hắn ta…là Diệc Thần.”