Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 4: Không phải là Tiên Vương, hắn ta là Diệc Thần!




Chương 4: Không phải là Tiên Vương, hắn ta là Diệc Thần!
500 năm sau c·hiến t·ranh thiên hà lần thứ nhất.
Trên một hành tinh nhỏ mang tên Trái Đất …
Reng…reng…reng!
Tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu cho tiết học cuối cùng vừa kết thúc. Học sinh trong lớp rục rịch thu dọn sách vở, tiếng ghế kéo loạt xoạt và tiếng trò chuyện vang vọng khắp phòng. Ánh nắng cuối ngày rọi nghiêng qua khung cửa sổ, trải dài lên mặt bàn đầy những nét bút nguệch ngoạc.
Một thiếu niên ngồi ở bàn áp cuối, lặng lẽ cắm cúi xếp lại tập vở vào cặp. Hắn không nói chuyện với ai, cũng chẳng ai chủ động lại gần.
Tên hắn là Thiên Tân, một học sinh trung học bình thường.
Không phải kiểu người khó gần, nhưng xung quanh hắn luôn có một cảm giác tách biệt kỳ lạ. Như thể có một làn sương mỏng bao phủ lấy hắn, khiến người khác do dự mỗi khi muốn bắt chuyện.
“Ê Tân, về luôn không?”
Một người bạn ngồi hàng trên ngoái đầu lại hỏi. Thiên Tân chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt như đang nhìn xuyên qua thứ gì đó không tồn tại.
Hắn thật ra không nghe rõ câu hỏi.
Gần đây, đầu óc hắn lúc nào cũng như bị phủ bởi một lớp bụi mỏng, mơ màng và lặng im. Có điều gì đó đang khuấy động trong tiềm thức, một mảnh ký ức xa xôi đang tìm đường thoát ra nhưng chưa thể gọi thành tên.
Hắn đứng dậy, khoác cặp lên vai rồi rời khỏi lớp.

Thiên Tân không về bằng con đường lớn, mà băng qua khu phố cũ, nơi con đường nhỏ uốn lượn qua cánh đồng hoang và hàng cây già cỗi. Con đường ấy ít người qua lại, nhưng với Thiên Tân, nó mang lại cảm giác yên tĩnh lạ thường.
Hoàng hôn bắt đầu đổ bóng, nhuộm rực cả bầu trời. Thiên Tân chậm bước, ánh mắt dõi theo những tia sáng cuối cùng trượt qua cành lá.
Nhưng rồi, khi đi ngang gốc cổ thụ quen thuộc ở khúc quanh cuối đường, Hắn khựng lại.
Dưới bóng cây rậm rạp, một bà lão đang ngồi. Mái tóc bạc được búi cao, áo choàng xám bạc phủ dài chấm đất.
Trước mặt bà là một chiếc bàn gỗ nhỏ, đặt đầy những lá bài tarot cũ kỹ và một quả cầu thủy tinh mờ đục. Bà ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc, như thể biết trước hắn sẽ xuất hiện vào giờ phút này.
Hắn không rõ vì sao mình dừng lại. Chỉ biết đôi chân đã thôi bước, còn ánh mắt thì bị hút vào đôi mắt bà, một ánh nhìn vừa xa xăm, vừa như thể đã từng gặp nhau ở đâu đó trong giấc mộng xa xôi.
Giọng bà lão cất lên, trầm khàn nhưng đầy nội lực:
“Cậu học trò trẻ… Số phận đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau hôm nay, cậu có muốn biết điều gì về tương lai của mình không?”
Thiên Tân lặng im nhìn người phụ nữ kỳ lạ kia. Rồi ánh mắt chuyển sang những lá bài tarot cũ kỹ được xếp ngay ngắn thành hình cánh quạt.
Hắn vốn không tin vào bói toán.
Nhưng không hiểu vì sao, chân hắn không nhúc nhích được, còn bàn tay thì dường như đang bị một thế lực vô hình nào đó dẫn dắt. Thiên Tân ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện bà. Không hỏi gì thêm, hắn đưa tay chọn một trong những lá bài.

Ngay khi ngón tay chạm vào mép bài, một bàn tay già nua lập tức nắm chặt lấy tay hắn.
Bà lão ngước lên, đôi mắt sáng rực trong ánh chiều tà, giọng nói bỗng trở nên khác lạ, như thể đang chứa đựng cả một linh hồn khác:
“Tiên Vương... người không nhận ra tôi sao ?”
Thiên Tân tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ khó hiểu. Hắn muốn rút tay lại, nhưng không thể, tay của bà lão giữ chặt lấy hắn một cách kỳ lạ.
Cả hai giằng co trong im lặng.
Nhưng rồi, đôi mắt bà lão đột ngột co lại, bên trong đôi mắt ấy, thứ ánh sáng nhân từ ban nãy giờ chuyển thành hỗn hợp của nỗi kinh hoàng và căm hận.
Bà buông tay Thiên Tân ra một cách vội vã, lùi lại như thể vừa chạm phải thứ gì đó ghê rợn:
“Không…không thể nào…Ngươi không phải là tiên vương…thứ sức mạnh tà ác này…ngươi…ngươi là ác quỷ!”
Câu cuối chưa kịp thoát ra, bà lão rút từ trong áo choàng ra một con dao nhỏ, ánh thép lóe lên trong khoảnh khắc mặt trời vừa khuất sau hàng cây.
Phập!
Cảm giác nhói buốt ập đến quá nhanh. Thiên Tân không kịp phản ứng.
Mũi dao xuyên qua ngực trái, máu văng ra, thấm ướt vạt áo đồng phục.
Cơ thể Thiên Tân chao đảo rồi đổ xuống.
Mọi thứ quanh hắn bắt đầu mờ dần.
Mặt đất nghiêng đi, âm thanh tan biến, và cuối cùng, tất cả chỉ còn là bóng tối…
Nhưng ngay khi ý thức của Thiên Tân dần trượt khỏi hiện thực, hắn vẫn kịp nhìn thấy thứ cuối cùng: người đàn bà đó đang thay đổi.
Lớp da nhăn nheo dần biến mất. Mái tóc bạc trở nên óng mượt và đen tuyền. Chiếc áo choàng xám nhạt dần hóa thành những lớp lụa mỏng như mây.
Trước mắt hắn giờ đây là một tiên nữ, xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo và vô cảm như thể mang trong mình cả ngàn năm oán thù.
Cô ta chính là Tiên Mệnh Cô Cô, một trong những Thượng Tiên còn sống sau cuộc đại chiến thiên hà năm xưa.
Tiên Mệnh Cô Cô nhìn Thiên Tân một cách lạnh lùng, không một chút cảm xúc, như thể việc đâm hắn là một điều tất yếu.
Cô ta không nói gì thêm, cũng không quay đầu lại. Chỉ lặng lẽ quay lưng, bước đi. Thân ảnh mờ dần trong hoàng hôn đang tắt lịm, như một vệt khói tan biến giữa hư vô.
Tiên Mệnh Cô Cô nhận ra Thiên Tân là trọng sinh của một ác quỷ, nhưng cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng ác quỷ đó lại là Diệc Thần, kẻ đã khiến cho Tiên Tộc xém chút bị tận diệt năm xưa.


Tiên Mệnh Cô Cô vừa rời đi, máu trên ngực Thiên Tân liền ngừng chảy, v·ết t·hương do dao đâm cũng lập tức khép lại một cách kỳ lạ. Cơ thể hắn từ từ trở lại trạng thái bình thường, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay lúc ấy, từ bên trong cơ thể Thiên Tân, một cô gái với thân hình trong suốt như pha lê xuất hiện. Cô ta bật dậy, ánh mắt đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào hắn, rồi khẽ nghiến răng thầm rủa:
“Khốn kiếp! Cô ta có biết là mình vừa động vào ai không vậy? Nhưng mà… chủ nhân à, cái dáng vẻ hiện tại của ngài trông thật khó coi đó!”
Nói đến đây, cô chợt khựng lại, như sực nhớ ra điều gì.
Một thoáng bối rối lướt qua gương mặt pha lê của cô.
“Khoan đã… Mình đã ngủ bao lâu trong cơ thể ngài ấy rồi nhỉ?”
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Thiên Tân. Một luồng sáng mờ nhạt lan tỏa từ lòng bàn tay cô, lặng lẽ thẩm thấu vào sâu trong cơ thể hắn.
Những ký ức chất chồng trong tâm trí Thiên Tân từ từ hiện lên, mảnh vỡ của những giấc mơ, mọi thứ lặng lẽ trôi qua như mặt nước phẳng lặng.
Cô gái lẩm bẩm, như không tin vào những gì mình đang thấy:
“Đùa à? Không thể nào… chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Diệc Thần đại nhân… sao lại có thể là Tiên Vương được chứ!”

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Thiên Tân từ từ mở mắt, cảm giác như cơ thể mình đang bị một áp lực vô hình đè nén. Hắn hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng khi nhìn xung quanh, hắn nhận ra mình đang ở một không gian xa lạ.
Đó là một căn phòng tối tăm, ánh sáng mờ ảo chiếu qua cửa sổ kín mít, tạo ra những bóng đen nhảy múa trên tường.
Hắn đặt tay lên ngực, cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng v·ết t·hương đã biến mất từ bao giờ.
Chưa để hắn kịp định thần thì một giọng nói nhẹ nhàng, vang lên từ phía sau:
“Ngài đã tỉnh rồi sao?”
Thiên Tân quay lại và giật mình.
Ngay trước mặt hắn, gần đến mức hơi thở sắp chạm vào nhau, là một khuôn mặt trong suốt như pha lê, không có mắt, không có mũi, chỉ có một cái miệng nằm trơ trọi ở giữa gương mặt.
Thiên Tân lùi lại theo phản xạ, lưng hắn đập vào tường, đôi mắt quét nhìn thứ kia lần nữa.
Đứng cách hắn chỉ vài bước chân là một cô gái, hay đúng hơn là một sinh thể kỳ lạ mang hình dáng nữ nhân. Cô ta mặc một bộ váy dài bằng sương khói, cơ thể trong suốt như được dệt từ pha lê và ánh trăng.
Mọi thứ đều đẹp đẽ, thanh thoát như mộng… ngoại trừ gương mặt thiếu sót kia.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt quái dị đang đứng gần trong gang tấc.
“Cô là ai…?” Giọng hắn khàn khàn.

Cái miệng kia mỉm cười, không rạng rỡ, chỉ là một đường cong nhẹ.
“Ngài không cần phải sợ đâu! Tôi ở đây là vì ngài!” Giọng nói ấy vang lên dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng lại ẩn chứa một điều gì đó khó nắm bắt, như thể nó không thuộc về thế giới này.
Thiên Tân ép mình giữ vững tinh thần, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt không hoàn chỉnh đang đứng trước mặt.
Cái miệng kia tiếp tục cất tiếng, từng chữ như rót thẳng vào tâm trí hắn:
“Tôi biết ngài vẫn chưa thể nhớ ra nhưng tôi là một phần của ngài. Một phần đã bị quên lãng.”
Cô ta vừa nói dứt câu thì ánh sáng xung quanh đột ngột tắt ngấm.
Thiên Tân không thể nhìn thấy gì. Cho đến khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình trở về lại chỗ ban đầu.
Ánh sáng buổi chiều nhạt phủ lên gương mặt hắn, dịu dàng và ấm áp. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ dại thoảng trong không khí.
Hắn bật dậy, thở gấp, lòng bàn tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực.
Không còn căn phòng tối tăm.
Không còn gương mặt kỳ dị.
Không còn vết đâm xuyên ngực.
Hắn nhìn quanh. Nhận ra mình vẫn đang đứng giữa khu đất hoang nơi hắn từng chạm mặt bà lão kỳ lạ kia. Nhưng lạ thay, mặt đất lại vô cùng sạch sẽ, không có vệt máu nào, không có cái bàn đá kỳ quái hay lá bài tarot nào.
Chỉ là một mảnh đất im lìm, và những cành cỏ úa rì rào trong gió.
Hắn hít một hơi thật sâu, mùi đất khô và ánh nắng thực sự khiến lòng hắn dịu lại, như thể toàn bộ cơn ác mộng kia chỉ là một ảo ảnh… một giấc mơ không thực.
Hắn lầm bẩm, tay đưa lên ngực như muốn xác nhận lại:
“…Là thật hay mơ?”

Thời gian lặng lẽ trôi qua như chưa từng có xảy ra.
Thiên Tân vẫn sống tiếp những ngày như trước, đơn độc, lặng thinh và luôn cảnh giác với những dấu hiệu bất thường quanh mình.
Nhưng suốt nhiều tuần liền, không một hiện tượng kỳ lạ nào tái diễn. Thứ sinh vật kỳ lạ kia cũng không xuất hiện trong giấc mơ hay ngoài đời thực thêm một lần nào nữa.
Hắn từng thử quay lại khu đất hoang ấy vài lần, đứng giữa cỏ dại và ánh nắng nhạt, mong chờ một dấu hiệu, một tiếng thì thầm, một vết rạn giữa thực và mộng.
Nhưng không có gì cả.
Thế giới vẫn quay, thời gian vẫn trôi, và mọi thứ như chưa từng bị xáo trộn.
Chỉ có một điều duy nhất còn lại là hắn luôn mơ hồ cảm thấy rằng bản thân… đã không còn là chính mình như trước nữa. Như thể từ khoảnh khắc ấy, có điều gì đó bên trong Thiên Tân đã tỉnh giấc, và lặng lẽ chờ ngày trỗi dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.