Thiên Hà Phân Tranh - Đế Vương Chi Lộ

Chương 5: Thiên hà bắt đầu dậy sóng




Chương 5: Thiên hà bắt đầu dậy sóng
Thiên Giới – Cổ Thần Điện
Vấn Tâm Cổ Thần ngồi lặng lẽ trước một hồ nước rộng lớn, mặt hồ phẳng lặng như tấm gương bạc, phản chiếu bầu trời vạn sắc trên cao. Ánh sáng mờ nhạt từ những dải tinh vân xa xôi rọi xuống, bao phủ lấy thân ảnh thanh mảnh của bà trong một vầng sáng nhè nhẹ như sương khói.
Bà khoác trên người một tấm áo choàng dài phủ gót, thêu những đồ án cổ xưa mang khí tức của thời đại đã lùi vào truyền thuyết. Đôi mắt khép hờ, tựa như đang tĩnh tâm, nhưng hơi thở từ hồ nước lại khẽ lay động theo từng nhịp dao động trong lòng bà.
Một làn gió vô hình khẽ lướt qua. Phía sau bà, một thân ảnh khác chậm rãi hiện ra từ hư không, giọng nói trầm ổn vang lên:
“Cô đã thấy được gì trong lòng nước sao?”
Vấn Tâm không quay đầu lại, giọng nhẹ như đang thì thầm cùng tinh không:
“Thiên Hà sắp có loạn rồi… Trật tự mà chúng ta từng xây dựng, đang bắt đầu lung lay.”
Người kia im lặng một thoáng, rồi bước thêm vài bước, tiến gần về phía bà:
“Ý cô là gì?”
Vấn Tâm Cổ Thần vẫn không xoay người, ánh mắt vẫn dõi theo mặt hồ lặng như tờ, nơi mỗi gợn sóng nhỏ dường như đều ẩn chứa điềm báo nào đó.
“Hắn ta… có lẽ đã quay lại.” Bà nói chậm rãi, giọng nói dịu dàng nhưng chất chứa một thứ cảm xúc khó gọi tên. “Nỗi kinh hoàng năm xưa của chúng ta đang dần thức tỉnh…”
Mặt hồ bỗng nổi sóng, từng vòng xoáy nước lan ra như vết nứt trên mặt gương vĩnh hằng. Người kia khựng lại, ánh mắt dưới lớp áo choàng mờ tối ánh lên vẻ trầm ngâm.
“…Cô đang nói đến Ngạo Thiên, hay Diệc Thần?”
Vấn Tâm không thể xác nhận. Bà chỉ đưa tay chạm khẽ vào mặt nước. Những vòng gợn loang ra, phản chiếu một khung cảnh xa xôi và mờ ảo. Bà hơi nghiêng đầu, đôi mắt mở ra sâu thẳm, như vực trời không đáy:
“Cả hai kẻ đó… vốn không nên tồn tại.”

Ma Giới - Điện Thanh Ca
Vu Linh ngồi yên bên khung cửa sổ, ánh mắt khép hờ như đang chìm vào giấc ngủ, nhưng thực chất, cô không hề nghỉ ngơi.
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ kỳ, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua. Cánh cửa sổ lớn mở rộng, để gió lạnh thổi vào, mang theo hơi sương đậm đặc từ đêm tối. Ánh sáng lờ mờ từ những đốm lửa trong điện phả ra, tạo nên những bóng đen nhấp nhô trên các bức tường đá.
Mái tóc đen của Vu Linh xõa dài, như dòng suối chảy xuống. Hàng mi dài khẽ run theo mỗi cơn gió thổi qua, nhưng đôi mắt cô vẫn không mở ra. Dường như cô đang chìm đắm trong một thế giới khác, nơi những ký ức đan xen giữa hiện thực và quá khứ, những mối liên kết chưa bao giờ hoàn toàn được buông bỏ.
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm tấm rèm đen phía sau Vu Linh bỗng phất tung, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Vu Linh mở mắt, ánh sáng đỏ trong đôi con ngươi lấp lánh như những ngọn lửa vụt tắt trong đêm. Cô hơi giật mình, đôi mắt mở to trong chốc lát, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh. Giọng cô lạnh lùng, như gió lùa qua khe cửa:
“Rốt cuộc… thì người cũng quay về…”

Trên một tiểu hành tinh của Thiên Thần Tộc.
Một nhóm năm thiên thần khoác áo choàng trắng bay lượn giữa không trung, ánh sáng từ đôi mắt họ sáng lên như phản chiếu cả tinh không.

Họ hạ xuống mặt đất gồ ghề của tiểu hành tinh, nơi không khí mang mùi cháy khét nhè nhẹ và từng lớp tro bụi còn phủ đầy những tảng đá đen sẫm.
Người dẫn đầu là một thiên thần mang đôi cánh dài bạc nhạt, hắn giơ tay ra hiệu. Cả nhóm lập tức tản ra, bắt đầu cuộc lục soát.
Dưới chân họ, mặt đất như còn đọng lại những tàn tích của trận chiến. Những vết cháy loang lổ, vài mảnh giáp sẫm màu bị vỡ vụn cắm sâu vào đá, tất cả đều cho thấy sự hiện diện của một kẻ thù nguy hiểm.
Một thiên thần trẻ hơn cúi xuống, khẽ chạm tay lên đất. Đôi mắt hắn trợn lên:
“Vết tích còn mới… kẻ đó có lẽ vẫn chưa rời đi xa.”
Đúng lúc này, một giọng cười yêu dã khẽ vang lên giữa không trung, châm biếm và lẫn chút khinh thường.
“Các ngươi muốn tìm ta sao ?”
Cả năm thiên thần lập tức xoay người, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía giọng nói vừa phát ra.
Trên một tảng đá nhô ra giữa sườn núi, một bóng nữ đang ngồi lặng lẽ. Mái tóc dài của coi ta phất nhẹ theo gió, áo choàng sẫm màu cuộn lại như một dải khói mờ. Cô nghiêng đầu, nụ cười tà mị dần hiện rõ trên môi:
“Các ngươi… lẽ ra không nên đến đây.”
Năm thiên thần ngay lập tức phân tán, bao vây lấy tảng đá từ năm hướng khác nhau, ánh sáng từ trường trận dưới chân họ dần hiện lên những đồ hình thiêng liêng.
Một thiên thần đứng đầu, mắt sáng như băng, lạnh giọng quát:
“Dám ngang nhiên x·âm p·hạm lãnh địa của Thiên Giới, ta xem ngươi chạy thế nào!”
Nữ quỷ kia vẫn ngồi yên trên tảng đá, hoàn toàn không có ý định tránh né hay phòng thủ. Ánh mắt cô ta lướt một vòng qua năm thiên thần đang dàn trận, như thể đang đánh giá một trò tiêu khiển nhỏ nhặt.
“Chạy sao ? Ta không có ý định đó đâu.” Cô bật cười khẽ, giọng cười vang vọng giữa hư không.
Lời vừa dứt thì ánh sáng từ các thiên thần đồng loạt bùng lên. Những vầng hào quang trắng bạc kéo thành từng đường sáng rực rỡ, đan thành một kết giới hình trụ bao quanh nữ quỷ giữa không trung.
Chớp sáng lóe lên, rồi một t·iếng n·ổ chấn động vang dội. Khói bụi cuộn lên mù mịt, dư chấn hất cả năm người ra xa.
Một thiên thần lồm cồm ngồi dậy, cau mày nhìn vào tâm kết giới vừa tan nát:
“Ả ta… c·hết rồi sao?”
Khói bụi dần tan, lộ ra khoảng đất sâu đen kịt, vẫn không có dấu hiệu gì của nữ quỷ. Cả năm thiên thần đứng yên, ánh mắt cảnh giác không rời mắt khỏi khu vực trung tâm v·ụ n·ổ.
Bất chợt, một tiếng rạn vỡ khe khẽ vang lên từ chính lòng đất. Mọi ánh mắt ngay lập tức chuyển hướng.
Từ trong làn khói mờ ảo, một thân ảnh mảnh khảnh đứng lên, không một chút thương tổn, cô ta vẫn đứng vững, mái tóc dài xõa tung như màn đêm, che khuất nửa gương mặt. Ánh sáng từ kết giới chưa tắt hẳn, chiếu sáng cả bóng hình của nữ quỷ, và nụ cười tà mị không hề tắt.
“Tệ thật đó, các ngươi xem ra cũng chỉ là tiểu thiên thần.”
Cô ta vừa nói vừa vung tay về phía trước. Hai làn khói đen bùng lên từ lòng bàn tay lao đi với tốc độ chóng mặt, xuyên qua hai trong số năm thiên thần phía trước.
Tiếng gào thét đau đớn vang lên, rồi hai thiên thần kia ngã quỵ xuống, thân hình bị rách nát, bộ giáp của họ vỡ tan thành từng mảnh.
Những thiên thần còn lại lập tức rút lui, tạo khoảng cách an toàn.

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, bọn họ không còn tự tin như trước nữa, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. Cả nhóm nhìn nhau, không ai dám tiến lại gần nữ quỷ kia.
Thiên thần đứng đầu siết chặt tay, cố gắng trấn tĩnh lại:
“Phải dùng đến thứ đó thôi…”
Dứt lời, hắn rút ra một miếng ngọc bội hình giọt nước, được khắc nổi hình một thiên thần hộ vệ đang dang cánh. Máu từ ngón tay nhỏ xuống bề mặt ngọc, lập tức kích hoạt pháp ấn bên trong.
Từ trên cao, một cột sáng thần thánh giáng xuống như chẻ đôi bầu trời. Bên trong ánh sáng chói lòa, một hộ tinh thiên sứ hiện thân, khoác giáp vàng rực rỡ, khí thế như núi lửa đang chực phun trào. Tay phải nắm chặt thanh kiếm rộng bản, tay trái giương cao tấm khiên khắc phù văn cổ xưa. Hắn không nói một lời, mũi kiếm chỉ thẳng về phía nữ quỷ rồi chém mạnh một nhát xuống không trung.
Một lưỡi kiếm ánh bạc rực rỡ, mang theo thần lực uy nghi, xé gió lao thẳng đến chỗ cô ta.
Nam thiên thần nhếch môi, đầy tự tin.
Đó không phải là một hộ tinh thiên sứ bình thường, mà là phân hồn của một Chiến Thần từng trấn thủ Thiên Giới. Dù chỉ mang một phần sức mạnh của Chiến Thần, nhưng thực lực của nó cũng đủ để tiêu diệt mọi tà vật dưới cấp Bát Huyền Cảnh.
Thế nhưng…
Lưỡi kiếm thần lực còn chưa đến gần, nữ quỷ kia chỉ khẽ phẩy nhẹ tay một cái liền làm cho nó tan biến trong không trung.
“Xoẹt!”
Kiếm khí tan rã trong không khí, như thể nó chưa từng tồn tại. Nam thiên thần c·hết lặng. Hắn lắp bắp:
“Cái… cái quái gì vậy…?”
Nữ quỷ khẽ nghiêng đầu, môi cong lên chế nhạo:
“Chỉ là một tàn ảnh nhỏ mà đòi ra oai với ta sao ?”
Cô bật cười, giọng cười đầy yêu dã:
“Để ta cho các ngươi biết, cho dù là Chiến Thần thực sự tới đây, cũng chưa chắc là còn mạng mà quay về đâu ah!”
Nói rồi, cô giơ tay lên, những mảnh tro đen nhỏ li ti bốc lên quanh các đầu ngón tay, xoáy tròn như muốn gọi về thứ gì đó từ trong vực sâu vô định.
Ngay sau đó, hàng loạt sợi xích hắc ám phóng ra, quấn chặt lấy hộ tinh thiên sứ.
Mặc cho hắn vùng vẫy điên cuồng giữa không trung, nữ quỷ làm động tác siết chặt bàn tay lại. Những sợi xích liền co rút, xoắn lấy thân thể hắn như muốn nghiền nát mọi thần lực trong đó. Chỉ trong khoảnh khắc, hộ tinh thiên sứ kia đã bị xé xác thành trăm mảnh, hóa thành tro bụi rơi lả tả dưới chân cô.
Nam thiên thần tái mặt, toàn thân run rẩy. Tất cả vẻ ngạo mạn ban đầu lập tức tan biến.
Không hề quay lại nhìn hai thiên thần còn lại, hắn xoay người bỏ chạy, chỉ mong thoát thân càng nhanh càng tốt.
Nhưng đã quá muộn. Vừa chuyển động chưa được ba bước, một mũi nhọn đen kịt như xương khô từ dưới đất trồi lên, đâm xuyên qua bụng hắn.
Hai thiên thần còn lại nhìn cô ta mà run rẩy, họ không biết mình đang chạm phải thứ ác quỷ gì nhưng họ có thể cảm thấy rằng c·ái c·hết đang đến rất gần rồi.
Nữ quỷ kia tất nhiên không muốn để cho bất kỳ ai sống sót mà rời khỏi đây cả.
Cô tiếp tục phóng hai sợi xích trói chặt hai tiểu thiên thần kia. Bất chợt một tia ánh sáng khác từ trên trời đánh xuống cắt đứt sợi xích kia của nữ quỷ.

Từ phía trên cao, một lão thiên thần với thần lực mạnh mẽ xuất hiện. Hắn nhìn cô ta với ánh mắt đầy phẫn nộ:
“Tiểu quỷ to gan, ngươi dám g·iết người của ta sao ?”
Kèm theo lời nói đó là một áp lực vô cùng mạnh mẽ phóng đến nữ quỷ. Nữ quỷ lùi lại vài bước, cô ta đan các sợi xích lại với nhau để tạo thành một bức tường chắn. Áp lực kia khi chạm vào bức tường mà cô ta tạo ra liền tan biến.
Nữ quỷ nhíu mày nói:
“Cảnh giới Thượng Huyền, ngươi là một Đại Thiên Thần sao ?”
Lão thiên thần từ từ đáp xuống đất, hắn bước tới trước nữ quỷ, ánh mắt tựa như sắt đá nhìn cô ta mà đe dọa:
“Biết ta là Đại Thiên Thần vậy sao còn không cúi mình ?” Hai tiểu thiên thần thấy đại thiên thần đã đến liền nhanh chóng chạy ra phía sau hắn.
Nữ quỷ kia thu lại mấy sợi xích của mình, cô ta nhìn lão thiên thần trước mắt giọng khinh thường nói:
“Cúi mình ? Ahahaha, những Đại Thiên Thần như ông… ta g·iết không ít đâu!”
Câu nói nhẹ bẫng như gió thoảng, nhưng lại khiến cả vùng không gian chợt lặng ngắt.
Đại Thiên Thần thoáng rùng mình.
Hắn nhìn kỹ lại thân ảnh trước mắt, từng luồng khí đen ngấm ngầm tỏa ra từ đôi mắt của cô như đang gặm nhấm cả linh hồn hắn. Sắc mặt hắn tái dần, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm bất an. Cố giữ vẻ bình thản, hắn hỏi:
“Ngươi… là thứ quỷ gì? Xưng danh đi.”
Nữ quỷ mỉm cười, một nụ cười vừa ma mị, vừa đáng sợ:
“Chưa nhận ra sao?”
Cô ngẩng cao đầu, giọng nói vang vọng khắp không gian:
“Thiên hà hỗn loạn, hơn trăm năm qua ta ẩn thân trong bóng tối, khi ta tung hoành thiên hà, họ gọi ta là… Yêu Mị Quỷ!”
Nghe đến cái tên Yêu Mị Quỷ, nét mặt ngạo nghễ khi xuất hiện của lão thiên thần đã hoàn toàn biến mất, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
“Chạy! Phải chạy càng nhanh càng tốt!”
Yêu Mị Quỷ bấy giờ cũng đã hết kiên nhẫn, cô dẫm nhẹ chân xuống đất, bầu trời xung quanh lập tức bị che phủ bởi màu đen hắc ám. Từ dưới mặt đất, quỷ khí liên tục tràn ra tạo thành một cái lồng lớn bao bọc lấy cả đám thiên thần kia.
Đại Thiên Thần không suy nghĩ nhiều hắn ta liền tung chưởng phá tan một lỗ hổng mang theo tiểu thiên thần mà chạy thoát. Hắn cuối cùng đã ý thức được, thứ mà hắn vừa đối diện, chính xác là một Vệ Hồn Thượng Quỷ!

Thấy Đại Thiên Thần kia đã bỏ trốn. Yêu Mị Quỷ chẳng buồn đuổi theo. Cô thở ra một hơi dài, giọng trầm thấp như đang tự lẩm bẩm:
“Nhàm chán…”
Rồi, đôi mắt cô khẽ nhắm lại, như muốn cảm nhận sự vật trong không gian. Trong làn quỷ khí cuộn trào, cô dần cảm nhận được một điều gì đó.
Một hành tinh có sự sống.
Mí mắt khẽ mở, một nụ cười mỏng ẩn hiện trên môi Yêu Mị Quỷ:
“Trái Đất sao ? Tiểu hành tinh đó… liệu có gì hay không nhỉ ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.