Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2247: Dâm tặng mất mạng




Điền Bá Quang khinh công trác tuyệt, Vạn lý độc hành không phải chỉ có hư danh, mà hắn tu luyện khoái đao cũng đánh ra danh tiếng không nhỏ.
Tuy là dâm tặc ác nhân, nhưng ở Kỳ Công Tuyệt Nghệ Bảng lại có tên của hắn, trên đó ghi lại chính là đao pháp của hắn, Cuồng Phong Đao Pháp.
Bộ đao pháp này vốn là hắn phát hiện ra trong một cái mật động, tại đó tìm ra đao phổ đả bị tàn phá không còn trọn vẹn.
Đổi lại là người thường chỉ e luyện được một chiêu nữa thức, nhưng Điền Bá Quang thiên tư hơn người, không chỉ dựa vào không trọn vẹn đao phổ, trải qua tự thân lĩnh ngộ, sáng tạo hoàn thiện cho mình đao pháp.
Đao như cuồng phong, nhanh chóng cương mãnh.
Lúc này đây Điền Bá Quang lại nâng lên khoái đao của mình chém đến nữ tử kia, chiêu chiêu như chớp giật lôi đình.
Đối mặt với thế công mãnh liệt, nữ nhân áo trắng vẫn bất vi sở động, tay vẫn cầm chung trà uống lấy.
Bạch Hổ côn lăng không mà đứng trước, mặc cho chiêu chiêu chém đến chặn hết thảy công kích, một côn nghênh tiếp.
Côn cùng đao ở trong hư không lập tức va chạm, một tiếng kinh thiên động địa nổ vang vọng khắp tứ phía.
Trong nháy mắt liền đã phân ra thắng bại.
Điền Bá Quang lại lùi về sau, lần này liên tục là tám bước.
Bạch Hổ côn đến trước uốn cong một đoạn quất mạnh một cái.
“ Ầm”
Chỉ một côn khoái đao của Điền Bá Quang vở nát thành từng mảnh vụn, Điền Bá Quang như diều dứt dây văng ngược về sau phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này trong đầu Điền Bá Quang tràn đầy kinh hãi nhìn về nữ tử tuyệt sắc.
Từ xuất đạo đến nay, một tay cuồng phong khoái đao, thiếu gặp địch thủ, cho dù không đánh thắng dựa vào khinh thân công phu cũng có thể bỏ trốn mất dạng.
Nhưng hôm nay chỉ một chiêu liền bị một cái không có danh tiếng gì tuyệt sắc giai nhân cho đánh bại. Nghĩ đến đây, Điền Bá Quang cảm giác mình cái này hai mươi năm khổ công quả thực là luyện trên thân chó.
“ Được lắm, gia xem ngươi như thế nào” Điền Bá Quang tâm tư xoay chuyển, ngay lập tức đứng dậy ôm lấy thương thế định chạy đi.
Hắn đả đến tiểu trấn này ba ngày, còn đang tính rời đi thẳng tiến Dương Châu dự náo nhiệt lại dừng chân lại khi phát hiện ra được tuyệt sắc cô nương này đến trắng.
Vốn là một tên háo sắc, gặp cực phẩm mỹ nữ như vậy làm sao mà hắn bỏ qua cho được cơ chứ. Thế là hắn một đường theo dõi, sau đó lợi dụng thân thủ mình trà trộn váo trà quán, bí mật rót lấy thuốc vào chung trà của cô gái kia.
Đây là mê dược hắn luôn mang theo trên dưới, Tiêu Hồn tán.
Chính nhờ thứ mê dược này mà Điền Bá Quang có thể đắc thủ rất nhiều nữ tử, hoặc âm lén những kẻ tấn công mình.
Một khi uống vào Tiêu Hồn Tán cho dù là vang danh giang hồ chủ tể đại sa mạc Thạch Quan Âm, Di Hoa Cung cung Chủ Yêu Nguyệt Liên Tinh, hay là Thần Thủy Cung cung chủ Thủy Mẫu Âm Cơ, chính mình cũng có thể đắc thủ.
Tiêu Hồn Tán uống vào công lực sẻ nhanh dần tiêu tán, càng dùng nội lực nhiều sẻ nhanh mất đi, hơn nữa nó còn là xuân dược kích thích ham muốn.
Cho nên Điền Bá Quang khi phát hiện ra nữ nhân kia có thể cách không ngự côn liền biết nàng võ công mạnh mẻ, liền đánh chủ ý để cho Tiêu Hồn Tán càng phát huy nhanh hơn.
“ Hừ, mỹ nữ, gia xem ngươi đắc ý được bao lâu” Điền Bá Quang đả nhảy lùi về sau mười mấy bước, đôi con mắt nhìn chằm chằm về bạch y nữ tữ kia.
Bây giờ hắn chỉ còn đợi, đợi cho Tiêu Hồn Tán phát huy hiệu quả, cho dù lần này khoái đao bị vở một thân thương thế. Nhưng đổi lại ngủ xuống cái cô gái này cũng đáng lắm.
“ Đúng là thứ không biết sống chết” nữ tử rốt cục cất lời, thanh âm như tuyết đọng vạn năm hàn lãnh bức nhân.
Bạch Hổ côn trong không trung lại động.
Côn khởi lúc, thấy một đóa côn hoa, hai đóa côn hoa, ba đóa côn hoa!
Dương côn lúc, hóa thành trăm đóa.
Huy côn lúc, bỗng nhiên biến thành ngàn đóa vạn đóa.
Côn nhọn phát ra một tiếng tiếng rít.
Côn lại điểm ra, đầy trời côn ảnh, vô biên vô tế vo chung.
“ Cái gì!!!” Điền Bá Quang nhìn mà hãi hùng, giờ này không còn tâm tư kia nữa mà trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, chạy.
“ Phanh!!” “ Phanh!!” “ Phanh!!” “ Phanh!!”
Trùng điệp thanh âm vang lên trong không gian, đầy trời côn ảnh đánh xuống Điền Bá Quang lại như đùng đùng sấm nổ, lại như cơn mưa rào trút xuống.
“ Chết dưới Bạch Hổ côn của ta, ngươi nên may mắn” nữ tử lạnh lùng nói, thân ảnh cũng dứng dậy cất bước mà đi.
Bụi mù lắng xuống, mặt đường lúc này vô số to nhỏ khác nhau các hố nông in trên đó, máu tươi huyết nhục rải rác khắp nơi.
Điền Bá Quang khiến cho rất nhiều người đau đầu, bao nhiêu nữ tử phẫn hận lại bỏ mạng nằm dưới mặt đất. Thi cốt không còn lành lặn, bị chia năm xẻ bảy khắp nơi.
Người dân gần đó nhìn một màn này mà khiếp sợ, tay chân run rẩy khi tận mắt thấy được một màn trùng kích khiếp người kia.
Nguyên một cái con đường khang trang sạch sẻ giờ đây trở nên thê thảm vô cùng, hết thảy là vì một côn của nữ tử tuyệt sắc kia.
Dưới ánh mắt người phàm khó thấy được, một cái trong suốt linh hồn như pha lê tan vở, đó chính là linh hồn của Điền Bá Quang bị thanh Bạch Hổ côn nghiền ép.
Hồn lực trắng toát bay ra bị Bạch Hổ côn hút vào, sau đó bay đến vị trí chủ nhân của mình rời đi.
Nhục thể không chỉ chết thảm mà cả linh hồn cũng bị đánh tan, từ nay bất nhập luân hồi vĩnh bắt siêu sinh , triệt để biến mất không còn tồn tại.
“ Cái đám giun dế này, chủ nhân nên để Hổ nhi đập nát bọn chúng, một lũ không biết chết sống gia hỏa” thanh âm nhỏ nhẹ như hài tử thanh âm cất lên vang vào tai.
Không sai là thanh âm từ thanh côn kia phát ra, đây là một thanh đả sinh ra Linh chi binh, không khác gì so với các sinh linh khác.
Thanh vũ khí này vốn không thuộc về thế giới này, Bạch Hổ là tên là một thanh Đế giai binh khí.
Mà chủ nhân của nó càng không thuộc về thế giới này, đến từ một vi diện khác, là một trong vô số nữ nhân của Đế Thiên An- Cơ Tuyết.
“ Thế giới này so với mấy thế giới trước còn yếu, thật là nhàm chán, còn tưởng là một thế giới mạnh mẻ chứ” Cơ Tuyết lầm bẩm.
Nàng cũng như vài tỷ muội từ nội thiên địa của Đế Thiên An đi ra ngoài, tham quan du lịch thế giới mới.
Điền Bá Quang có chết cũng không ngờ được, hắn chọc ai không chọc lại từ tìm đường chết khu đụng vào nữ nhân của Đế Thiên An, thành ra chết không thể chết hơn được.
Điền Bá Quang không phải là kẻ duy nhất chết dưới Cơ Tuyết, cũng không phải là kẻ cuối cùng bị sắc đẹp của nử nhân Đế Thiên An mê mẩn, rồi tự tìm đường chết.
Đám nữ nhân của Đế Thiên An người nào người nấy đều mỹ mạo tuyệt luân, lai ở trong nội thiên địa, cơ thể không ngừng tẩm bổ hưởng dụng qua vô số thứ tốt, vô luận dung mạo khí chất đều không phải là nữ tử phàm trần có thể so bì.
Với dung mạo thiên tiên mỹ mạo ấy hiển nhiên khó mà nam tử nào có thể không chú ý được. Hiển nhiên cũng làm cho không ít kẻ sắc tâm thao thiên thèm thuồng, câu lên dục vọng.
Nhưng kết quả chỉ có một, chính là chết không thể chết hơn.
Đáng nói là đám người nhà của Đế Thiên An đi ra mỗi người mỗi ý, cơ hồ lật tung cái giang hồ lẫn triều đường lên.
Thậm chí cái lôi đài do Đế Thiên An dựng lên tại thành Dương Châu cũng xôi hỏng bỏng không về tay những thành phấn bạo lực hiếu chiến ưa thích chiến đấu như Dimaria, Kagura...
Đại hội còn chưa diễn ra đám nữ nhân này đả tìm đến các đại bang phái hỏi thăm sức khỏe, tuy áp chế tu vi nhưng thực lực đều nghiền ép hết thảy, thành thử giang hồ lẫn triều đường đều loạn cả lên.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.