Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 2342: Cựu thần Cộng Công




Âm hàn chi lực tản mát từ Nhược Thủy Chi Hoàn tản ra dung nhập vào Thận Lâu liền bị bên trên thuyền trận pháp hập thụ vào đó.
“ Ầm!!”
Mặt biển khẻ chấn động, đá núi không ngừng rơi rớt bọt biển lại vô số sinh ra mà nổi lên phía trên.
Chín đầu đại xà nhìn thấy Thận Lâu to lớn đả nằm im dưới đáy biển, cũng không còn như trước tiếp tục công kích, mà thân hình lùi sau, đôi mắt xanh dương cũng nhắm lại.
“ Đó.. đó là diện mạo của u linh”
“Cựu thần Cộng Công!”
“ Là thủy tổ”
Lại thêm một tràn xôn xao bàn luận phát ra, theo ánh sáng mà Thận Lâu tản ra để cho những kẻ trên thuyền thấy rõ được chân diện mục thật sự của u linh.
Chín đầu đại xà to lớn vừa mới công kích bọn họ, lại cùng có một điểm chung, chin đầu to lớn và dài lại cùng mọc ra từ một cái đầu to lớn.
Hình thể của y cực kỳ to lớn, so với Hải Yêu Chi Vương còn muốn to lớn hơn rất nhiều lần, chẳng khác nào là một tòa núi lớn cả.
Y chính là Thủy tổ của Hải Yêu nhất tộc- Cựu Thần Cộng Công.
Đôi mắt không đồng tử thuần một màu xanh dương, gương mặt có mấy phần dữ tợn, trên đó có nhiều hoa văn kỳ lạ ở bên má cùng cằm, như nham thạch màu da, trên khắp thân hình là các hoa văn tản ra màu xanh dương sắc.
Nhìn cái thân ảnh gấp 3 lần mình, Bối Nhi vở lẻ ra vì sau Phong Uyên là cấm địa của Thủy tộc, phụ vương nàng vì sau cấm cản, lẩm bẩm : “đây chính là nguyên nhân mà phụ vương cấm chỉ Thủy tộc đến gần”
Thủy tổ Hải Yêu trước kia dẫn theo Hải Yêu nhất tộc cùng các chủng tộc khác chống lại Thần tộc, cho dù có chết cũng không khuất phục. Nhưng con cháu của hắn hiện giờ lại đầu phục Thần tộc, Hải Yêu Chi Vương cam chịu làm nô lệ trước sức mạnh hủy diệt của Thiên.
Cộng Công đập vở Bất Chu Sơn rồi ở Phong Uyên dưỡng thương từ trận chiến năm xưa, Hải Yêu Chi Vương làm sao không rõ. Nhưng hắn nhận rõ được Thiên cường đại, khiếp nhược trước lực lượng cách biệc mà làm trái với ý chỉ của tiên tổ mình.
Cho nên Phong Uyên trở thành cấm địa, hắn không muốn tin tức Cộng Công còn sống hiện ra, dẫn Thủy Tộc một lần nữa tranh đấu với Thần tộc đến chết.
Khổng Tước cảm nhận lực lượng cường đại mà Cổ Thần thả ra, cảm thán : “ Cảm giác áp bách thật mạnh, cho dù một nữa thân thể của hắn nằm dưới Bất Chu Sơn”
“ Các ngươi là ai? Dám xâm phạm Phong Uyên cấm địa”
Lời dứt sóng âm từ miệng Cộng Công phát ra, như cơn cuồng phong mà đến, nhấc lên mặt nước lay động.
Nghịch Thiên Nhi Hành nhìn sóng âm bị lồng kết giới cản lại, đi đến trước mép thuyền, ở phương vị này có thể đối mắt ngang với Cộng Công, nói : “ Minh tộc Đại Nguyên Soái, Nghịch Thiên Nhi Hành”
“ Minh tộc” Cộng Công thốt lên, đại não tìm tòi cái chủng tộc này.
Cộng Công nghỉ ngơi một hồi, dựa theo ký ức của hắn vẫn không tìm ra được Minh tộc là chủng tộc nào viễn cổ, nhưng hắn ở nơi này đả lâu, cũng hiễu được có lẻ là một chủng tộc mới sau khi đại chiến kết thúc.
Nhìn thấy được mi tâm của Nghịch Thiên Nhi Hành ấn ký, cho hắn quen thuộc lại phát hiện ra được Vĩnh Hằng Chi Dạ đao có hơi thở quen thuộc, Cộng Công hỏi : “ ngươi cùng Binh Chủ thần Xi Vưu có nguồn gốc gì?”
“Binh Chủ thần là thủy tổ của tộc ta” Nghịch Thiên Nhi Hành đáp.
10 vạn năm trước giống như Long tộc thì tộc của bọn họ có một cái tên khác, Xi Vưu tộc, cho đến khi đại chiến kết thúc phải trốn chạy đến Địa Ngục Giới thì cái tên đó cũng được thay bằng Minh tộc.
Nghe được, nháy mắt sát ý dâng trào, hình dạng của Cộng Công cũng thay đổi, đôi mắt cùng các hoa văn trên cơ thể vốn thuần một màu xanh dương đổi thành màu đỏ.
Cộng Công tức giận nói : “ Uổng cho các ngươi còn nhớ rõ Binh Chủ Thần, các ngươi là hạng người nhát gan nhu nhược. Đi theo Vĩnh Hằng Chi Dạ đến hơi tàn dưới mặt đất bẩn thỉu tỉnh lặng. Đến bây giờ ngay cả tộc danh cũng muốn chối bỏ sao?”
“Vĩnh Hằng Chi Dạ” Vũ Canh nghe cái tên này khó hiểu nói.
Nghịch Thiên Nhi Hành đáp : “ chín vạn năm trước, hắn thống lĩnh tộc nhân gia nhập Minh quân. Ở dưới chân Bất Chu Sơn cùng Long tộc huyết chiến”
Cộng Công phẫn nộ quát : “ Hắn hèn nhát phản bội minh ước, lúc nguy nan Vĩnh Hằng Chi Dạ tháo chạy đầu tiên. Hẳn là sỉ nhục của Xi Vưu tộc, làm bẩn uy danh của Binh Chủ thần”
Theo lời phẫn nộ của Cộng Công, chín đầu đại xà lại vũ động đến gần Thận Lâu lớp kết giới, miệng lớn há ra chờ chực xé nát lớp phong ấn.
Nghịch Thiên Nhi Hành không cách nào chối bỏ được sỉ nhục của sư phụ mình : “ ta không cách nào giải thích những chuyện đã xảy ra, nhưng ta đang cố gắng thay đổi tương lai”
“ Tương lai! Tương lai của ngủ tộc đã không còn, chỉ còn đêm tối vô biên vô hạn, Vĩnh Hằng Chi Dạ, Vĩnh Hằng Chi Dạ, Vĩnh Hằng Chi Dạ, Vĩnh Hằng Chi Dạ,”
Nồng đậm phẩn nộ, sát ý trào dâng, thần lực từ người Cộng Công điên cuồng khuếch tán ra ngoài.
Nếu năm xưa Vĩnh Hằng Chi Dạ không hèn nhát lâm trận tháo chạy, thì bọn họ cũng chưa chắc có thể bại trận. Mười vạn năm nay hắn ở dưới đáy Phong Uyên mang theo thương thế như lửa cháy âm ĩ, hết thảy đều là do Vĩnh Hằng Chi Dạ mà ra.
Cộng Công đối với Vĩnh Hằng Chi Dạ có thể nói là hận thấu xương.
“ Ầm!! Ầm!!!”
Từng tiếng nổ vang không ngừng, lồng chắn kết giới cùng với thần lực do Cộng Công tản ra mà va chạm với nhau, không ngừng bộc phát ra sóng kình.
Đột ngột, Cộng Công đình chỉ lại công kích của mình, ánh mắt hắn chằm chằm nhìn về một cái thân ảnh nhỏ bé mang theo hỏa hồng lửa cháy từ bên trong lớp kết giới kia bay ra, hắn ở trên cái thân ảnh nhỏ bé này cảm nhận được nồng đậm quen thuộc, sự phẫn nộ cũng đã không còn.
Mộng Cầm đã hóa về chân thân của mình, đối diện với Cộng Công, nhìn hắn nhan sắc bên ngoài trở về như trước, nói : “ Lão bằng hữu”
Tiêu Dao Tử nhìn thấy cái hình dáng kia, liền vở lẻ ra, thốt : “ Bất Tử Điểu”
“ Kim Ô của Toại Nhân tộc” Cộng Công có phần bất ngờ nói.
Mộng Cầm vung vẩy đôi cánh, nói : “ lão bằng hữu, năm xưa ở Bất Chu Sơn, cũng không hao mòn khí phách của ngươi”
“ Là ngươi! Sao ngươi lại đi cùng cái đám hèn nhát đó” Cộng Công nhận ra Mộng Cầm là ai trong Toại Nhân Tộc, chất vấn
Mộng Cầm cười nói : “ trận chiến năm xưa ở Bất Chu Sơn, chín huynh muội của ta đều đả chết. Hỏa Dương chi thân dập tắt, Cựu Thần may mắn tồn tại hoặc bị lưu vong hoặc bị nô dịch. Long tộc đời sau là Thần tộc, trong cái đám tân thần này cũng có những vị thần thiện lương. Tân Thần, Minh tộc, nhân loại hợp thành đồng minh chinh phạt Thần tộc”
Cộng Công đáp : “ không phải tộc ta, nhân tâm khó dò, thời khắc sinh tử có thể đồng tâm đồng đức sao?”
Năm xưa Vĩnh Hằng Chi Dạ chính là bài học, cũng là minh chứng rõ nét nhất.
Mộng Cầm đáp : “ không sao, bọn chúng chỉ là pháo hôi mà thôi, ta vốn không trông cậy vào đám vô tích sự này, chinh phạt Tân Thần tộc chỉ cần ta và đại ca ta là đủ”
Nghe được mấy lời này, mấy kẻ bên dưới có một cổ xúc động muốn xông đánh Bất Tử Điểu, nhất là mấy kẻ có quan hệ không cạn với Mộng Cầm.
Na Tra không phục lên tiếng : “ Hừ, còn không phải là trông chờ vào Thiên An ca ca ra sức ư?”
Vũ Canh đám người liên tục gật đầu.
Cộng Công nghi hoặc, nói : “ ca ca ? không phải chín huynh muội của ngươi đều đã chết rồi?”
Mộng Cầm cười đáp : “ là ca ca kết nghĩa của ta! Thiên An ca ca ra đây nào, đây là lão bằng hữu của ta trước kia, Cộng Công”
Đế Thiên An lắc đầu, đem chung rượu uống cạn, rồi dịch chuyển ở bên ngoài đứng bên cạnh Mộng Cầm, nói : “ đừng nghe nàng nói linh tinh”
“ Ngươi!!” Cộng Công mày nhíu lại, hắn không tài nào cảm nhận được thần lực trên cơ thể y, nhưng có thể cảm nhận được huyết mạch cường đại ẩn sâu trong cơ thể.
Chỉ thấy đôi mắt của Cộng Công tỏa ra quang mang, ngay lập tức Thần lực bạo phát, âm hàn lạnh lẽo có thể đông kết người khác huyết dịch trong nháy mắt, có thể đóng băng cả một vùng không gian trong nháy mắt bao phủ lên cả người Đế Thiên An.
“ Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng, cả thân hình bị chùng xuống dưới áp lực nặng nề cùng giá lạnh của Thần lực Cộng Công tỏa ra, hắn chẳng một chút chống cự ngược lại còn để mặc cho chúng hội nhập vào người.
“ Lão bằng hữu, ngươi đụng nhầm người rồi đấy” Mộng Cầm cười nói, nhìn Đế Thiên An thân hình phát ra quang mang.
Chỉ thấy dưới áp lực cực đại của Cộng Công, hàn khí lạnh lẻo không ngừng thẩm thấu vào cơ thể, cơ thể Đế Thiên An như một cái hố đen không đáy điên cuồng thôn phệ âm hàn chi lực vào người.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.